Sau đó đưa tay muốn cởi ra y phục của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng muốn lẩn tránh, tự mình xoay người trên giường, kéo ra cái chăn đắp lên trên người. Sau đó ở bên trong chậm rãi cởi ra y phục, còn không dám nhìn Tần Tiêu một cái, đem gương mặt hướng vào bên trong.
Tần Tiêu cười ha hả, oạch một cái đã tiến vào trong giường, không khỏi phân trần đem Thượng Quan Uyển Nhi ôm lấy.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết là do lanh hay là do sợ hãi, thân thể khẽ khàng run rẩy, hai tay che chắn ở trước ngực, đem đầu cúi xuống tận ngực, trên người đã trắng trơn.
Tay của Tần Tiêu đã cực kỳ không thành thật ở trên người nàng chậm rãi du tẩu, mỗi một chỗ đi đến, đều kích thích một trận run rẩy. Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục chậm rãi buông ra song chưởng, một tay luồn ra phía sau lưng Tần Tiêu đem hắn ôm lấy. Tần Tiêu nhân thể nghiêng người áp lên, tà tà cười nói:
- Sợ sao?
- Sợ cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi bật cười:
- Tiên nhi đã sớm nói cho ta biết, ngươi rất ôn nhu.
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Các ngươi ngay cả chuyện này cũng đem ra thảo luận, thật đúng là hảo tỷ muội nha!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng mà "hừ" một tiếng, tựa đầu sang chỗ khác, trên mặt lại là tiếu ý nồng đậm. Tay của Tần Tiêu, lại như là xà nhi âm hiểm vậy, du động tới trước ngực của nàng, không chút khách khí chiếm lĩnh yếu địa quân sự này.
Thượng Quan Uyển Nhi song chưởng như ngọc lướt qua lưng của Tần Tiêu, đem hắn ôm chặt lấy.
Tần Tiêu cảm giác, giữa hai người nhiệt độ đã dần dần tăng lên. Dục vọng của bản thân cũng vô pháp tự ức chế, nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống. Ở trên trán hoa điền của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái, sau đó chậm rãi trượt xuống, từ giữa trán đến chóp mũi, bờ môi đỏ mọng lửa nóng, chiếc cằm đầy đặn, gáy ngọc đẫy đà, bờ vai nhu nhược, lại đến ngọc phong cao vút mà kinh diễm.
Thượng Quan Uyển Nhi phát sinh phát sinh từng đợt than nhẹ ý loạn tình mê. Hai tay cũng dần dần không tự chủ được dùng lực, ôm chặt lấy Tần Tiêu.
Ôn nhu triền miên, ôn độ cực nóng, đem hai người đều tiến nhập trong một hư không hoàn toàn vong ngã, như đi vào cõi thần tiên ngoại vật. Thẳng đến Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi hô thấp một tiếng...."đau"! Tần Tiêu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trước mắt không phải Lý Tiên Huệ thân kinh bách chiến kia, mà là Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới làm vợ người. Không khỏi kinh hãi dừng lại, trìu mến vuốt ve khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi, ở trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn lên:
- Đau thật không?
Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi, đem con mắt chậm rãi mở ra một đường nhỏ, quật cường lắc đầu:
- Ta là nữ nhân của ngươi...
Tần Tiêu kìm lòng không đậu hon tới:
- Đúng, ngươi là của ta!
Thượng Quan Uyển Nhi ôm chặt lấy Tần Tiêu, tự mình nỗ lực thả lỏng thân thể... Đây chính là "cao chiêu" Lý Tiên Huệ dạy cho nàng. Tần Tiêu không dám vọng động, chỉ dám ôn nhu hôn nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thượng Quan Uyển Nhi nóng bỏng hôn trở lại, cúi đầu rên khẽ nói:
- Đến...
Thượng Quan Uyển Nhi loại cuồng dã trong kinh hãi này thực sự khiến Tần Tiêu cảm giác rất là hưng phấn và cảm động. Một đêm triền miên qua đi, trên giường lưu lại một tia hồng huyễn. Thượng Quan Uyển Nhi phảng phất như rất sợ Tần Tiêu đột nhiên rời đi, liền ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng hắn ngủ say sưa, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu cảm giác cánh tay có chút tê dại, nhẹ nhàng động một chút, Thượng Quan Uyển Nhi đã tỉnh lại, vội vã di động thân thể đem cánh tay của Tần Tiêu kéo ra, cười hì hì nói:
- Đây là giấc ngủ ngon nhất, an ổn nhất trong cuộc đời này của ta. Không nghĩ tới so với một mình nằm ngủ còn an ổn hơn nhiều, cảm giác trong lòng đặc biệt kiên định, an toàn, coi như là chuyện lớn bằng trời cũng không cần ta đi quan tâm.
Tần Tiêu ha hả cười, đến hôn lên Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của nàng, nói rằng:
- Sau này đều có ta ở cùng ngươi, ngươi có thể được ngủ ngon rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ lại một chút, liền vội vàng nói:
- Vậy Tiên nhi thì phải làm thế nào cho phải? Nói vậy tối hôm qua nàng khẳng định là không có ngủ ngon rồi.
Tần Tiêu cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Tiên nhi...
- Không bằng...
Tần Tiêu cười tà ác:
- ba người ba người cùng ngủ chung đi.
- Đi đi, ngươi...!
Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng đẩy Tần Tiêu một cái, trốn vào trong ổ chăn:
- Loại sự tình xấu hổ này cũng chỉ bại hại như ngươi mới nghĩ ra được...Rời giường đi, đổi giường đơn, hì hì!
Tần Tiêu xoay người rời giường, mở ra cửa tủ, lấy ra một cái giường đơn, đặt ở đầu giường, lại chui vào trong chăn:
- Ngươi cứ ngủ như vậy, ta đổi sang giường đơn, ngươi lại ngủ một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nhô đầu ra, cảm kích cười nói:
- Nghĩ không ra, ngươi thật đúng là ân cần...
Tần Tiêu cười:
- Người từng trải mà, chung quy là phải hiểu được nhiều chút. Sau này bảo nha hoàn đun nước nóng cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi.
Dứt lời cứ như vậy đem giường đơn mở ra, rời giường nằm. Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách ở trên giường nhẹ nhàng lăn lộn, để Tần Tiêu đem khăn trải giường rút ra. Tần Tiêu nhìn trên giường một cái:
- A, rải hai cái khăn trải giường nè! Xem ra lại là Tiên nhi an bài đi sao. Ha ha, nàng coi như là có kinh nghiệm, thật tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng gật đầu:
- Là Tiên nhi an bài, ta nào biết đâu rằng...
Tần Tiêu cúi xuống ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái:
- Ngươi còn ngủ thêm chút đi. Ta đi ra ngoài, xem trong phủ có chuyện gì cần an bài không? Tiện thể gọi nhà hoàn tới giúp ngươi đun chút nước nóng tắm rửa.
- Ừm...
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt tràn ngập yêu thương, thỏa mãn, hai mắt mông lung như nước:
- Đi thôi, lão công..
Tần Tiêu nghe được trong lòng sảng khoái một trận, ôn nhu cười nói:
- Được, lão bà...
Ra khỏi phòng động phòng, Tần Tiêu gọi hai nha hoàn đi qua an bài chuyện này, giống như buổi sáng mỗi ngày đi tới hậu viện, đã thấy Phạm Thức Đức đang từ bên ngoài đi vào, thấy Tần Tiêu, liền vội vàng không ngừng đi về phía hắn.
Tần Tiêu nghi hoặc nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy, Phạm tiên sinh?
Phạm Thức Đức có chút khẩn trương nói rằng:
- Tối hôm qua ta khởi hành đi Giang Châu, trừ đem sổ sách tiêu dùng tháng trước lấy đi, cũng thuận tiện thu mua một vài thứ. Kết quả từ chỗ Thứ Sử Hà Khai nghe được một ít tin tức kinh người.
Sáng sớm sương mù chưa tan đi, cả Sơn Trang còn chìm đắm trong một mảnh yên tĩnh tường hòa cùng mừng vui. Thật vất vả các tướng quân Đặc Chủng Doanh mới có ba ngày nghỉ ngơi, cũng đều ôm lấy tiểu nương tử mới cưới đang ngủ say. Ngay cả Dương Ngọc Hoàn sáng sớm nay cũng không có luyện vũ, mà là nghe lời vẫn duy trì an tĩnh, đứng ở trong phòng không có đi ra làm ầm ĩ, miễn cho quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người.
Thế nhưng nghe xong buổi nói chuyện của Phạm Thức Đức, sau đó tâm tình của Tần Tiêu dù thế nào cũng đều không thoải mái.
Hậu viện trong một gian phòng, Tần Tiêu ngồi ở trên ghế tựa, nhíu chặt mày lại thành một vùng.
Đám ngũ vương Trương Giản Chi sau khi bị biếm ra khỏi Trường An, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.