Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 422: Kinh văn kịch biến (2)



Trong những người này, cũng chỉ có Trương Giản Chi uy vọng cao nhất, hơn nữa có tử chất còn đang làm quan trong triều. Do đó kết cục tốt hơn một chút. Sau khi bị đuổi ra khỏi Trường An, lưu đày đến Lang Châu, lại trong nửa tháng ngắn ngủi, triều đình lần thứ hai hạ chị nhâm mệnh hắn làm Tương Châu Thứ Sử. Không lâu sau Võ Tam Tư lại tìm nhi tử Trương Giản Chi nhận sai lầm, đem Trương Giản Chi giáng làm Tân Châu Tư Mã. Vừa mới đến Tân Châu, Trương Giản Chi tuổi đã bát tuần, vì buồn giận mà bệnh chết.

Mấy người khác thì thê thảm hơn rất nhiều.

Hoàn Ngạn Phạm bị giáng, lưu vong Nhương Châu, đi đến cảnh nội Quý Châu, bị Võ Tam Tư phái ra Ngự Sử Chu Lợi Trinh bắt lại. Đem hắn buộc lên trúc bản đầy gai nhọn, chà xát trên đó đến chết cực kỳ tàn ác. Da thịt trên người tất cả đều bị chà xát rơi xuống, lộ ra xương cốt trắng bệch thê thảm. Kính Uẩn cũng chết ở trên tay Chu Lợi Trinh, hầu như là cùng một loạn thủ đoạn mà ra. Thôi Huyền Vĩ ở giữa đường, vô cớ bạo bệnh mà chết, phỏng chừng là bị giết bằng thuốc độc. Chết thê thảm nhất chính là Viên Thứ Kỷ, đồng dạng cũng là bị Võ Tam Tư phái ra Ngự Sử Chu Lợi Trinh bắt bớ, dìm xuống hồ nước, bụng lớn như cái trống. Viên Thứ Kỷ không chịu nổi lăng nhục, tự mình nuốt vàng muốn chết, kích phát động tích, thần chí mê muội một trận, sau đó dùng tay móc đất nuốt chửng để cầu cái chết. Móng tay toàn bộ nghiền nát trong bóc ra, vẫn là không thể chết được! Sau này lại bị Chu Lợi Trinh phái người dùng gậy đánh chết tươi, toàn thân không còn một đoạn xương nào lành lặn.

Tần Tiêu sắc mặt một trận xanh đen. Hai tay vững vàng nắm lấy tay cầm ghế tựa rung động, đột nhiên "bá" một tiếng, tay vịn gỗ lim rắn chắc trơn bóng cư nhiên cứ như vậy bị hắn bóp nát.

Phạm Thức Đức kinh hoảng thất sắc, thấp giọng kêu lên:
- Hầu gia...

Tần Tiêu ổn định tâm tình một chút, nặng nề nói rằng:
- Đem gã sai vặt truyền tin ngày hôm qua mời tới, ta có lời hỏi hắn.

Phạm Thức Đức nhanh chóng rời khỏi, không lâu sau đã đem người đưa tin nọ mời tới. Tần Tiêu quan sát quan sát một trận. Một thư sinh ước chừng ba mươi bốn, ba mươi năm tuổi, nhã nhặn thanh tú, vì vậy nói với hắn rằng:
- Ngươi là người của Sở Vương? Tên họ là gì?

Thư sinh chắp tay trả lời:
- Ty chức họ Lô tên Hoán, từng làm phụ tá Tương Vương Phủ. Gia phụ kiêng kị Hoài Thận, đương triều Ngự Sử Trung Thừa. Ty chức được Sở Vương tại chỗ Thái Bình công chúa đề bạt, hướng tới Quảng Châu đi nhậm chức Thứ Sử. Nhận Sở Vương nhờ vã, vội tới truyền tin cho Hầu gia.

- A, là nhi tử của Lô đại nhân, mời ngồi!

Tần Tiêu suy nghĩ nói: Lô Hoài Thận là người khiêm tốn. Trước đây tại Ngự Sử đài tuy rằng giao tình không nhiều lắm, lại cũng coi như có quen biết. Người này danh tiếng vô cùng tốt là thanh quan hiếm có. Có người nói nhà không tích trữ. Cửa không che mành, thức ăn không thịt, thê nhi cơ hàn, sinh hoạt rất kham khổ. Tương Vương Lý Đán từng ở Ngự Sử đài làm qua Ngự Sử đại phu, là người đứng đầu, cũng sẽ không kỳ quái Lô Hoán lại đương chức tị Tương Vương Phủ, quen biết Lý Long Cơ.

Lô Hoán tạ ơn Tần Tiêu, hơi đặt mông ngồi xuống tọa kỷ, lựng lại ưỡn thẳng tắp, mắt không nhìn nghiêng, sắc mặt bình tĩnh, một bộ dáng lâm nguy cấm tọa, rất là khiêm cung cẩn thận.

Tần Tiêu thoáng cười cười:
- Lô đại nhân cũng là Thứ Sử một phương, không cần giữ lễ tiết như vậy. Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, Thôi Thực này là nhân vật ra sao?


Lô Hoán chắp tay nói:
- Người này dựa vào Võ Tam Tư, từ khảo công viên ngoại lang liền thăng vài cấp cho đến Trung Thư Xá Nhân. Cũng xếp vào khoảng trống Binh Bộ Thị Lang sau khi Hầu gia rời triều, thụ đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, đã là một trong đương triều tể tướng. Người này chuyên vì Võ Tam Tư hiến các loại độc kế, tàn hại trung lương. Ngũ vương bị hại, tất cả đều là chủ ý hắn đưa ra.

Tần Tiêu gật đầu:
- Nói như vậy, ngươi cũng biết sự tình ngũ vương bị hại?

- Dạ, ty chức từ Trường An xuất phát, một đường đi tới khoảng hơn hai tháng, trên đường đã có nghe nói chuyện ngũ vương bị hại.

Nét mặt Lô Hoán lộ ra vẻ buồn lo, giận dữ:
- Hiện tại Ngự Sử đại phu Lý Thừa Gia cũng là người của Võ Tam Tư, đem di huynh của Thôi Thực, Gia Châu Tư Mã Chu Lợi Trinh đề cử làm Hữu Thai Thị Ngự Sử, chuyên môn vì bọn họ làm nanh vuốt tay chân. Ở triều đường tàn hại ngũ vương. Chu Lợi Trinh người đó, thủ đoạn tàn bạo bất nhân, quả thực là khiến kẻ khác giận sôi, cùng Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ năm xưa không thua kém bao nhiêu.

Tần Tiêu cũng nghe được cũng là nổi giận trong lòng một trận, miễn cưỡng bình tĩnh nói:
- Tương Vương, Thái Bình công chúa và Thái Tử, Sở Vương những người này có kế hoạch hay là động tác gì sao?

Lô Hoán thở dài một hơi:
- Ty chức chức vị thấp kém, quyền lực không đủ, thực không biết được các vị Vương gia, công chúa có tâm tư gì. Chỉ là từ mặt ngoài xem ra, bọn họ vẫn không có bất cứ động tác gì. Hiện tại trong thành Trường An đã là người của Vi gia, Võ gia hoành hành ngang ngược lấy thúng úp voi, đâu còn có thân ảnh của Lý gia vương công. Trong thiên hạ mọi người đều biết, Lý Đường nguy cấp, chỉ có một người không biết, hết lần này tới lần khác đó lại chính là đương kim thánh thượng!

Tần Tiêu nhíu chặt vùng xung quanh lông mày lại:
- Nguyên lai ngươi là đến Quảng Châu đi nhậm chức, vốn định cho ngươi trở lại truyền một phong thư cho ta, vậy thì không làm phiền ngươi nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi thât tốt, tùy tiện ở lại bao lâu cũng đều có thể.

Lô Hoán đứng dậy chắp tay nói:
- Sở Vương điện hạ trước khi đi có nói, nếu đem thư tín đến không thể làm lỡ lập tức cáo từ. Nếu không phải chờ Hầu gia hỏi chuyện, ngày hôm qua ty chức đã lên đường rồi. Lúc này đã xong chuyện, ty chức xin được cáo từ đi trước Quảng Châu.

- Ừm, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng lưu giữ ngươi lại nữa. Ngày khác hữu duyên, trở lại quý phủ nghỉ lại chơi vài ngày. Phạm tiên sinh thay ta tiễn Lô đại nhân.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ nói: tâm tư của Lý Long Cơ vẫn rất là tinh tế. Căn dặn Lô Hoán đưa thư xong lập tức rời đi, cũng rất có đạo lý. Hoàng thất vương tử và kinh quan tể phụ, dựa theo lệ là không được tư thông ngoại thần. Hiện tại lại là thời kì phi thường, chú ý thêm một chút luôn luôn tốt hơn. Miễn cho để lộ nhược điểm rơi xuống trong tay yêu nhân, mượn đề tài để gièm pha bản thân.

Phạm Thức Đức cất bước đưa tiễn Lô Hoán xong, lập tức đã trở lại, đóng cửa đi tới bên người Tần Tiêu, hơi có chút khẩn trương nói rằng:
- Hầu gia, ty chức có câu này không quá may mắn muốn nói, không biết có nên nói hay không?

- Nói đi. Ta không tin những thứ cấm kỵ kia.

Tần Tiêu biết, Phạm Thức Đức khẳng định lại là có chút kiến giải gì đó.

Phạm Thức Đức nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nói rằng:
- Nếu ngũ vương đều đã bị gia hại, đám người Võ Tam Tư, vì sao không có gia hại đến trên đầu Hầu gia đây? Hoặc giả nói, đang âm mưu gia hại Hầu gia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.