Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 441: Đường Quân bốc hơi khỏi nhân gian (3)



Mặc Y cùng Quách Tử Nghi đi đến bên cạnh Tần Tiêu, nghi hoặc nói:

- Thật sự là kỳ quái, đang xảy ra chiến tranh ở Linh Châu, vậy mà trong núi Hạ Lan lại rất yên lặng, chỉ là không thấy người mà thôi, chứ không có phải là vô căn cứ mà biến mất phải không?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái như vậy. Nếu như nói, đại quân Đột Quyết đi xuyên qua núi Hạ Lan này, lại không có lý do không ở lại đánh nhau ngay cả dấu vết chém giết cũng không thấy. Hơn nữa, chỉ cần phát hiện người Đột Quyết thì nhóm đóng quân trong lúc này sẽ phóng ra lửa hiện để báo động cho mọi người đang đóng quân ở Linh Vũ biết. Tảng đá lớn đặt ở giữa quân doanh đã tới xem chưa? Chính là tạm thời dựng lên một phong hỏa đài, ở trong phòng bên cạnh còn chất một đống củi khô ráo cùng lá cây và có một ít đồ đã bị cháy.

Quách Tử Nghi nói:

- Như vậy chỉ có thể nói vốn là người Đột Quyết chưa từng đi qua nơi này đúng hay không?

Tần Tiêu thản nhiên cười:

- Vậy toàn bộ trú binh ở trong này đột nhiên biến mất là có chuyện gì xảy ra? Chứ không phải tất cả đều thăng thiên thành thần tiên hết rồi sao —— còn nữa cho dù có thành tiên cũng không cần mang theo chăn bông nha. Theo ta thấy giống như là rút quân có trật tư.

- Rút quân sao?

Hai người trăm miệng một lời nói rằng:

- Không thể nào có chuyện này đâu?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói:

- Ta cũng cảm thấy không có khả năng như vậy. Nơi quân sự trọng yếu như vậy, sao có thể buông tha mà rút quân chứ? Trừ phi Sa Sá Trung Nghĩa tự mình hạ lệnh vứt bỏ thủ núi Hạ Lan. Nhưng chuyện này thì không thể nào có được. Tuy bổn sự của Sa Sá Trung Nghĩa là dẫn binh đi đánh giặc, nhưng mà lòng tận trung thì hắn vẫn có. Bằng không lúc hắn chiến đấu gian khổ ở Linh Châu nhưng vẫn bị thất bại, sau khi thất bại hắn còn trở lại Trường An lĩnh tội.

Quách Tử Nghi cũng nhếch lông mày khó hiểu:

- Thật kỳ quái!

Mặc Y vẻ mặt nghi hoặc:

- Không thể hiểu nổi.

Tần tiêu suy tư một lát, nói:

- Hiện tại đúng là rất khó hiểu, thôi chúng ta đến xem xét hai đồn trú còn lại ở phía trước đi.

Đoàn người lại lên ngựa, tiếp tục đi xuyên vào sơn cốc. Tần Tiêu nhìn kỹ địa thế hai bên, đích thật là rất hung hiểm. Nhưng có thể nói thường thường địa phương hung hiểm nhất thì đối với người Đột Quyết mà nói càng an toàn. Nói không chừng, Sa Sá Trung Nghĩa vẫn cho rằng núi Hạ Lan này vững như bàn thạch, nhưng ngược lại chính ở chỗ này lại xảy ra vấn đề.

Đồn trú thứ hai ở Hạ Lan cốc cũng không có gì khác so với đồn trú thứ nhất lắm. Nhìn kỹ càng ở bên ngoài một hồi, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng tới được chỗ phòng tuyến số một của Đường quân ở trong núi Hạ Lan —— cửa khẩu Tam quan.

Hình Trường Phong đang đứng tại miệng cốc chờ Tần Tiêu, cũng nói cho hắn biết, từ miệng cốc đi về phía Đông năm sáu dặm thì có một cái vách đá, nhìn con đường phụ cận rất chật hẹp, nhưng mà tại chỗ đó phát hiện ra một xe lương bị rơi xuống đó.

Tần Tiêu nhìn thoáng qua cửa khẩu Tam quan này một chút, ở phía Tây là một dãy núi cao, ngoảng mặt về phía Nam chính là phương hướng hắn vừa mới tới, phía Bắc lộ ra một hẻm núi, người Đột Quyết muốn dẫn binh vào, phải đi từ nơi nào tới. Ở phía Đông là hai ngọn núi có kiểu dáng đôi giống nhau, chính giữa là một cái thâm cốc, trên đỉnh phía Nam là vách đá dựng đứng, chỉ có trên đỉnh núi phía Bắc có con đường, giống như dây thắt lưng của sườn núi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi qua hai chiếc xe ngựa mà thôi. Nếu lúc đi qua không có cẩn thận thì sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, mà ngã xuống đó chỉ có thể chết. Tần Tiêu lo lắng suy nghĩ, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Mau dẫn ta đi đến chỗ đó xem xét!

Đoàn người chú ý dắt ngựa, đi xuôi theo sơn đạo đi chưa lâu, thì thấy hai đỉnh núi Nam Bắc cùng nhau kẹp lại vì vậy mà từ đó hình thành ra sơn đạo này. Từ xa nhìn lại, hai ngọn núi này đột nhiên giống như dây kéo, nối liền với người đứng đầu, chính là vừa có thể thấy được cả bốn phía. Hay là ở chỗ này có một cái cửa, phía dưới có chiếc xe lương của Đường quân bị rơi xuống.

Tần Tiêu nhìn xuống mặt đất, là một sơn cốc rất sâu và hơn nữa rất chật hẹp, nếu người mà té xuống đó thì khẳng định là sẽ mất mạng ngay tại chỗ, hơn nữa cũng không có phương tiện xuống dưới đó dò xét, lúc đó lương thảo cũng rơi xuống trên vách núi cho nên cũng rất là bắt mắt.

Tần Tiêu tinh tế quan sát một hồi, phát hiện lần này sơn đạo được giẫm cực kỳ trơn nhẵn, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Hình như trong lúc này nhìn chỗ này giống như có người thường xuyên đi đi lại lại. Từ nơi này nhìn về phía Đông của núi Hạ Lan là địa phương nào vậy?

Hình Trường Phong nói rằng:

- Các huynh đệ theo người này đi dọc con đường này để đi ra ngoài, ước chừng đi khoảng bốn mươi dặm, là đi ra núi Hạ Lan. Lại đi ngang qua một cái bình nguyên, thì có thể nhìn thấy Linh Châu, hơn nữa cũng là nơi đóng quân tại phương trấn bắc môn ở Linh Vũ huyện.

- Sao?

Tần Tiêu trong lòng cả kinh:

- Trong sơn cốc này, cứ nhiên còn có một đường đi trọng yếu như thế nữa sao? Đi, vào cốc nhìn thử xem sao!

Sắc trời đã bắt đầu tối dần, Tần Tiêu gọi mọi người nhóm đuốc lên rồi cẩn thận đi tới. Tin tưởng hiện tại Vạn Lôi đã đóng quân bố phòng tại Linh Vũ rồi, quân đội Đột Quyết quả quyết là sẽ không xuất hiện ở trong lúc này, nhưng khó mà cam đoan rằng không có gì xảy ra ngoài ý muốn.

Đi từ từ cũng khoảng một nén nhang thì thấy ánh sáng ở bên ngoài sơn cốc. Tần Tiêu lại phát hiện, bên cạnh có một khối tuyết đọng rất lớn, có vẻ mỏng hơn so với đống tuyết bên cạnh rất nhiều. Trong lòng sinh nghi, Tần Tiêu xuống ngựa, để cho Hình Trường Phong giơ cây đuốc tiến lên cẩn thận kiểm tra thực hư, phát hiện ra khối tuyết lớn này, dường như không tan nhanh như mấy đống tuyết bên cạnh. Mấy ngày hôm trước bão tuyết đã ngừng gió đông phong nổi lên, thời tiết đã có dấu hiệu trở nên ấm áp, cho nên một khối tuyết ở dưới mặt đất này có vẻ càng trở nên bắt mắt.

Tần Tiêu ngồi xổm người xuống, bỏ bao tay ra, lấy tay nhẹ nhàng lướt qua một miếng mỏng của khối tuyết đọng, đang đông cứng ở trên mặt đất, phát hiện miếng trắng trắng trên tay có một ít dạng viên bi gì đó.

Trong lòng Tần Tiêu bỗng nhiên sáng ngời, lấy tay để ở mũi ngửi ngửi một chút, rồi sau đó đưa lên miệng nếm:

- Là muối.

Mọi người ngạc nhiên nói:

- Trong lúc này, tại sao có thể là muối được chứ?

Tần Tiêu nhập thần lo nghĩ, nhếch khóe miệng lên cười lạnh nhạt nói:

- Xe quân sự của Đường quân ở dưới chân núi phía trước, chính là đoàn quân vận chuyển tiếp tế, cho nên trên xe có muối cũng không có gì là kỳ quái. Kỳ quái chính là, vì sao muối quý giá kia rơi trên dọc đường, lại không ai nhặt nó lên. Phải biết rằng, ở tại Bắc cương này, muối chính là thứ cực kỳ quý, không thể dồi dào như trong đất liền ở Trung Nguyên được, ngay cả có tiền cũng chưa chắc mua được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.