- Như vậy sao, ngươi muốn gặp hẳn là Trương Nhân Nguyện Trương đại soái, chứ không phải ta.
Tần Tiêu trêu tức nói rằng:
- Bản tướng bất quá là một tên dũng phu dưới trướng Trương đại soái. Nếu có chuyện gì, cũng đều là đại soái mưu lược, bản tướng chỉ là chấp hành theo mà thôi.
- Ha hả a...
Ánh mắt Thôn Dục Cốc lấp lánh nhìn Tần Tiêu cười, sau đó nói rằng:
- Tần tướng quân, ngươi không cần khiêm tốn. Lão hủ đối với tình hình cùng nhân vật ở Trung Nguyên cũng tương đối am hiểu. Sợ rằng muốn ngoài dự liệu của Đại Tướng Quân. Trương Nhân Nguyện, ta đối với hắn rất quen thuộc. Hắn có thể trở thành tấm lá chắn tại Tây Bắc của Đại Đường, thế nhưng lấy tài năng của hắn, là không thể độc lập đánh ra ba trận đại thắng kia được. Không dối gạt Đại Tướng Quân, trong Hạ Lan Sơn kế thay xà đột cột, chính là xuất từ tay lão hủ. Lúc hiến kế, Khả Hãn lập tức phái ra Khuyết Đặc Lặc chấp hành trận đánh bất ngờ này. Chỉ là đáng tiếc, từ đó về sau ta sẽ theo Khả Hãn đi chinh phạt Tây Đột Quyết Đột Kỵ Thi. Bằng không...
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng nói:
- Bằng không, Di Niết Khả Hãn và Khuyết Đặc Lặc cũng sẽ không bị chúng ta đánh bại đúng không? Được rồi, ta thừa nhận, có thể là như thế này. Thế nhưng ngươi cũng tựa hồ đã xem nhẹ mưu lược và sự gan dạ sáng suốt của Trương đại soái rồi.
Thôn Dục Cốc thoáng cúi thấp đầu một cái tỏ ý khiêm nhường:
- Lão hủ thất lễ... Cũng không có ý tứ xem thường Trương đại soái. Kỳ thực, từ hai năm trước bắt đầu, ta cũng đã chú ý tới Đại Tướng Quân.
- A?
Tần Tiêu không khỏi thoáng có chút kinh nghi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói rằng:
- Hạ Đạt Kiền đại nhân, là chỉ ta phá hoại mạng lưới tình báo quân sự cơ mật của Đột Quyết tại Đại Đường sao?
Thôn Dục Cốc đạm nhiên cười gật đầu:
- Khối Thúy Tiên Ngọc kia chính là tín vật gặp mặt cuối cùng mật sứ của ta. Đột Quyết thám tử tại quốc nội Đại Đường, tất cả đều là ta tự mình phái ra. Hà Nam huyện úy Cát Hiển Nghiệp chính là tâm phúc thân tín nhất của ta. Không nghĩ tới, toàn bộ đều té ngã trong tay Đại Tướng Quân. Ngay cả Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhân vật đỉnh phong như vậy, cũng đồng dạng bị Đại Tướng Quân lật đổ. Thực sự là khiến người kinh dị nha!
Tần Tiêu không khỏi cười lạnh nói:
- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngươi thật đúng là thần thông quảng đại. Ngay cả nhị Trương cũng có thể mắc nối quan hệ. Xem ra, Đột Quyết Hãn Quốc nếu như thiếu ngươi, thật đúng là chẳng làm nên chuyện gì nha! Ngươi trăm phương ngàn kế mưu hoa, từ ngoại giao đến chiến tranh, đều một tay điều khiển. Thu thập tin tức trước trận chiến, thời gian chiến tranh chiến lược bố trí còn bao quát giải quyết tốt hậu quả công việc hậu chiến, đều lo liệu được cẩn thận. Không thể không nói, ta thực rất bội phục.
Thôn Dục Cốc mỉm cười chậm rãi lắc đầu, đạm nhiên nói rằng:
- Không có gì đáng bội phục. Những thủ đoạn này của ta, không phải chưa từng có thể giấu diếm được Đại Tướng Quân sao? Ta đã già, mà Đại Tướng Quân còn trẻ tuổi như vậy. Sau này lão hủ, Đột Quyết đã không còn ai có thể cùng Đại Tướng Quân chống lại...Do đó, trong lòng lão hủ thập phần bi thương. Thật sự vì số phận của Đột Quyết Hãn Quốc mà lo lắng sâu sắc.
- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngươi tuy rằng là địch nhân của chúng ta, thế nhưng cũng là một đối thủ đáng để tôn kính.
Tần Tiêu đã bị vị Đột Quyết trí giả này làm cho hơi động dung:
- Ngươi để ta nghĩ đến, thời kỳ Tam Quốc, Thục tướng Chư Cát Võ Hầu. Địa phương giống nhau nhất giữa các ngươi ngược lại không phải thông minh hơn người ra sao, mà cái loại trung thành "cúc cung tận tụy, đến chết vẫn còn" này. Thử nghĩ, nếu như Mặc Xuyết Khả Hãn không có ngươi, như vậy cũng sẽ không có Đột Quyết Hãn Quốc hiện tại; thế nhưng trái lại, Đại Đường không có Tần Tiêu ta, lại vẫn là Đại Đường kia. Có thể ngày hôm nay ngồi ở chỗ này chỉ là một vị tướng quân khác mà thôi.
Thôn Dục Cốc có chút bi thương lắc đầu:
- Đại Tướng Quân, ngươi không cần quá mức khiêm tốn. Nếu như Sóc Phương quân không có Đại Tướng Quân, thắng bại hôm nay cũng chưa biết trước được. Tuy rằng Trương Nhân Nguyện là một thống soái xuất sắc, có lẽ hắn có thể đánh bại Di Niết Khả Hãn và Dương Ngã Chi Đặc Lặc, thế nhưng hắn muốn đánh bại Khuyết Đặc Lặc lang kỵ sư, cấp tốc đem biên giới đẩy mạnh ra mấy trăm dặm, để người Đột Quyết không dám nam hạ Âm Sơn thực sự rất khó. Giả như Đại Đường không có Đại Tướng Quân, tình hình hiện tại ai cũng khó đoán trước được. Ai có thể bảo chứng, mưu lược của chúng ta và Trương Dịch Chi sẽ không thành công đây? Coi như là không thể thành công, cũng chí ít sẽ khiến Đại Đường mang đến một hồi rung chuyển thật lớn. Như vậy, mục đích của ta đã đạt được. Chỉ cần Trung Nguyên có rung chuyển và chiến loạn, Đột Quyết Hãn Quốc của chúng ta đã có vô số lợi ích và chỗ tốt. Thế nhưng tất cả chuyện này đều đã bị Đại Tướng Quân bóp chết trước thời gian...Cái này có thể chính là số phận đi!
Tần Tiêu không khỏi cười trong lòng: Thôn Dục Cốc, ngươi sẽ không muốn nói "trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng" đấy chứ? Ta như thế nào có cảm giác, trong lời này lộ ra một loại vị đạo tiếc nuối? Ngươi xác thật là một nhân vật, thế nhưng chỉ trách, ta tự nhiên so với ngươi nhiều hơn rất nhiều tri thức hiện đại hóa không có khả năng, còn có lão sư nhất lưu như Địch Nhân Kiệt chỉ điểm tài bồi. Nói như thế nào đây? Dường như ngươi nói vậy, chuyện này có thể chính là số phận đi nha! Lão thiên gia an bài ta xuyên qua mà đến, chính là mạng ngươi không tốt.
Ở ngoài soái trướng, binh sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh và bách tính Trung Nguyên phân ra làm hai đạo, phân biệt hướng phía phương hướng gia viên của mình đi đến.
Người Đột Quyết ủ rũ buồn bã ỉu xìu, mà Đường quân và bách tính Trung Nguyên lại là cực kỳ vui mừng, có bách tính còn vui mừng tới mức khóc lên, hướng tới Đại Đường phía Nam dập đầu khấu bái, hô to "vạn tuế". Khiến cho một trận tiếng người ồn ào rất náo nhiệt. Điều này cùng với người Đột Quyết trầm mặc và buồn bã hình thành một đối lập rõ ràng. Mấy nghìn con trâu dê bị xua chạy tới đỉnh núi, do Đường quân tiếp quản, đuổi về phía Sơn Lộc, hướng đến Nặc Chân Thủy chạy đi. Ngựa hí trâu kêu, dê kêu loạn cùng tập hợp lại với nhau.
Mấy nghìn con trâu dê, đủ để các tướng sĩ Tả Uy Vệ ăn uống một trận no nê. Mỗi Đường quân đều vui mừng, nuốt nước bọt, phảng phất như trước mắt đã là một đống món ngon mỹ vị được nướng chín rồi.
Gió Bắc rét lạnh, Tần Tiêu và Thôn Dục Cốc đều ra khỏi soái trướng, đứng ở trên một khối núi đá tại đỉnh núi, quay về phía Bắc nhìn ra xa xăm.
Thôn Dục Cốc cau mày, lẩm bẩm nói rằng:
- Phương hướng này chính là Đột Quyết Hãn Quốc nha trướng.
Tần Tiêu khẽ mỉm cười, liệt nói rằng:
- Ta nghe nói, ở đó hiện tại cũng đều càng lúc càng hoang vắng, đại thảo nguyên của cũng không còn tươi tốt, màu mỡ như trước nữa. Không biết, Mặc Xuyết Khả Hãn có từng lo lắng qua hay không, đem nha trướng di chuyển một chút đây?
- Cái này...