Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 554: Tử Địch dở hơi (1)



- Tiên nhi, ngươi không nên nói vậy! Trên người của ngươi chảy dòng máu Lý gia chính thống, hôn sự ở đó có gì không thể?

Lý Đán không ngớt lời nói:

- Hoàng huynh của ta trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy ngươi xuất giá phong quang như vậy. Không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đây! Lại nói trẫm muốn người trong thiên hạ biết Tiên nhi vẫn còn sống ở nhân gian. Hơn nữa gả cho Đại Đường đệ nhất tướng quân, có biết không?

Lý Tiên Huệ bất đắc dĩ cười cười:

- Vậy Tiên nhi tạ ơn bệ hạ!

Trong lòng thầm nghĩ, bệ hạ chịu làm như vậy, cũng đơn giản là muốn lung lạc lão công a. Tiên nhi lén gả đi, nếu là gả cho người buôn bán nhỏ, quả quyết không được ban ân như vậy.

Lý Đán rất cao hứng, ôm đầu to trong ngực run run mấy cái, giống như lão gia gia đang chọc cháu mình. Đầu to mấy ngày gần đây cũng không sợ ai cả, rất hợp tác cười toe toét, mừng rỡ ôm Lý Đán.

Lý Đán cười nói:

- Tần Tiêu nha, tướng môn hổ tử, hài tử của ngươi mới một tuổi đã to con như vậy. Ngươi cần phải dốc lòng dạy dỗ ah, nói không chừng Đại Đường ngày sau sẽ có thêm một danh tướng.

Tần Tiêu cười toe toét miệng:

- Đúng vậy, đúng vậy, tự nhiên không dám lãnh đạm...

Lý Đán vui cười một hồi, đem đầu to trả cho vú em, sau đó nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:

- Tiên nhi, trên tay của ngươi đeo đồ vật của Đức phi mẫu thân tam lang tặng cho a? Ai, nói hổ thẹn nha! Trẫm sau khi đăng cơ trong nội cung Đại Minh đào ba thước đất cũng không thể tìm được thi cốt của Đức phi...

Lý Tiên Huệ nhìn vật nhớ người, liền tranh thủ cầm ngọc hoàn trong tay đưa tới cho Lý Đán:

- Nếu bệ hạ hoài niệm Đức phi nương nương, Tiên nhi nguyện đem vật này tặng cho bệ hạ.

- Không cần.

Lý Đán mỉm cười khoát tay:

- Trẫm đúng là rất nhớ Đức phi, nhưng mà đồ vật nàng tặng cho ngươi trẫm làm sao dám thu về, nàng dưới suối vàng nếu biết rõ chẳng phải trách ta sao? Ta nhớ được nàng ngày đó từng nói, ngọc hoàn này là tặng cho ngươi trong ngày sinh nhật, một cái khác tặng cho ngươi khi kết hôn. Đây không phải vừa vặn sao, ha ha, xem như hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Lý Tiên Huệ đem ngọc hoàn thu lại, ôm ở trước ngực, thấp giọng nói:

- Đa tạ bệ hạ... Tiên nhi không có người nhà, lại có bệ hạ thương yêu như thân nhân, xem như không có chuyện ăn năn!

Lý Đán xem xét thấy sắp dẫn chuyện thương tâm của Lý Tiên Huệ, liền nói:

- Không nói cái này! Trẫm hôm nay cao hứng, cố ý đến quý phủ gặp Tần Tiêu và Tiên nhi các ngươi. Các ngươi đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi cho tốt một phen, buổi tối còn tới chỗ tam lang dự tiệc a?

Tần Tiêu đưa Lý Đán đến cửa lớn, Lý Đán phất phất tay:

- Đi, trở về đi. Hảo hảo ở cùng người nhà. Ba phu nhân của ngươi đều là con gái tốt. Trì Nguyệt gả tới trẫm cũng yên lòng. Ngươi Đại Đô Đốc đúng là phúc khí tu luyện ba đời nha, người bên ngoài ao ước muốn chết.

Tần Tiêu khẽ cười nói:

- Cung kính thánh thể bệ hạ.

Lý Đán được một đám Thiên ngưu vệ và thái giam vây quanh, lên xe giá nghênh ngang rời đi.

Tần Tiêu nhìn qua đoàn xe xa hoa rời đi, âm thầm suy nghĩ nói: Hoàng đế này cố ý tới nhà của ta đi vài vòng một lần, không phải là nói với thiên hạ ‘lão tử Lý Đán xem trọng Tần Tiêu’ sao? Ai, thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng nha! Muốn ít xuất hiện một chút thì hoàng đế và thái tử lại kéo tên của ta đi ra ngoài, phiền toái!

Ngẩng đầu nhìn qua biển lớn ‘Tần phủ’ trên đầu, Tần Tiêu phát hiện có chút buồn cười: Mỗi người thậm chí nghĩ muốn thăng quan phát tài có danh tiếng lớn, nhưng mà mấy ai biết rõ mang bao nhiêu danh tiếng thì phải thừa nhận bấy nhiều áp lực và nguy hiểm. Ta hiện tại thật sự có thể nói là Trường An đệ nhất danh nhân, ngay cả hoàng đế cũng ghé nhà, buổi tối còn phải đi đông cung dự tiệc...

Tiến vào trong vòng tròn hào môn thế gia, cũng không ai không đi! Kỳ thật ta cũng thân bất do kỷ mang binh náo ra chính biến một phen, đem hoàng đế đưa lên bảo tọa mà thôi.

Vận khí nha, thực rất trọng yếu. Muốn duy trì loại vinh hoa phu quý này thì trong tay phải có được thực lực cân xứng, cùng vĩnh viễn không tránh khỏi giao đấu quyền mưu. Tiên nhi nói đúng, gần vua như gần cọp, ít xuất hiện, ít xuất hiện...

Tần Tiêu suy nghĩ đi tới cầu thang, trở lại chủ điện có mấy chữ ‘uy phong bát diện’.

Vừa nghĩ tới Lý Tiên Huệ, trong nội tâm chấn động, một đường đều gạt Tiên nhi, cũng không nói tới hoàng đế gả nữ, trong nội tâm nàng phát bực không? Nếu như mắng Trương Cửu Linh, hung hăng mắng ta một trận. Trời ạ, lão tử đúng là đụng phải tảng đá lớn rồi.

Lý Tiên Huệ đã giận lại cười nhìn qua Tần Tiêu, Tần Tiêu cười nhưng mà da mặt run run, Thượng Quan Uyển Nhi che miệng vụng trộm cười lên, Mặc Y không có hảo ý cười quái dị.

Tần Tiêu âm thầm may mắn, cũng may đám vú em đã mang bọn nhỏ đi nghỉ ngơi, bằng không thì nhìn thấy cảnh ba phu nhân cùng khi phụ phu quân, việc này truyền đi cũng không có ‘uy phong bát diện’, mà là uy phong quét rác.

Tần Tiêu kiên trì, đi tới sau lưng Lý Tiên Huệ, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, ôn nhu nói:

- Thoải mái không?

Lý Tiên Huệ nửa cười nửa thực nói ra:

- Lão công kỹ nghệ thiên hạ nhất tuyệt, ta nào dám không thoải mái.

Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Y cười khanh khách.

Tần Tiêu cười hì hì nói:

- Lão bà tốt, có lời gì cứ nói thẳng, không nên châm chọc ta, trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi.

Lý Tiên Huệ cười nhìn qua Tần Tiêu:

- Lại ba hoa, ta hỏi ngươi, ngươi chừng nào đã bắt đầu học lừa gạt người?

- Ta rất tinh thông đạo này a!

Tần Tiêu giả ngu, còn lớn hơn thanh minh:

- Bằng không thì làm sao cứu ngươi ra khỏi tay gian tặc chứ?

- Đừng nói mò, ngươi biết rõ ta không phải chỉ cái này.

Lý Tiên Huệ đứng lên, đối diện nhìn qua Tần Tiêu, mười phần khiêu khích và trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi tốt lắm, Mặc Y dễ khi dễ, ta một năm qua không có quản ngươi, hiện tại đã nói dối trước mặt ta rồi! Trước kia ngươi cũng không có nói với ta, sau khi quay về kinh thì hoàng đế gả nữ. Đây là chuyện tốt nha, trước xử lý hôn sự cho ta, sau đó thuận tiện gả Trì Nguyệt muội muội thì ta cũng không thể nói gì, nhưng vì sao ngươi không nói trước cho ta biết?

Tần Tiêu cười làm lành:

- Ta đây không phải sợ ngươi không muốn sao! Ngươi nghĩ đi, hôn sự này ta cũng không muốn, nhưng mà hoàng đế tứ hôn, hôn nhân chính trị ta cũng không có biện pháp cự tuyệt nha! Nhưng mà ta cũng không thể ủy khuất ngươi, đành phải thỉnh ngươi tới Trường An rồi nói sau! Vốn ta định đêm nay nói cho ta ngươi biết, không nghĩ tới bệ hạ hắn... Ai, ta sai, không sai được chưa? Ta không có ý định lừa gạt ngươi. Nhưng mà chỉ nói với ngươi muộn mà thôi.

Lý Tiên Huệ quệt miệng:

- Ngươi nha, hiện tại đã mò mẫn rồi. Nói không chừng ngày mai đem ba tỷ muội chúng ta bán đi, chúng ta vẫn không hay biết đấy! Tiên nhi chẳng lẽ không cho ngươi lấy Trì Nguyệt muội muội sao? Nàng từ nhỏ gia giáo vô cùng tốt, lại xinh đẹp thanh tao lịch sự, ta và nàng cảm tình thật tốt. Uổng cho ngươi làm tiểu nhân~! Tiên nhi mới không tức giận như vậy! Cho dù biết rất rõ ràng, ngươi đang lợi dụng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.