Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 556: Say dục mê ly (1)



Mặc Y nhéo tai Tử Địch:

- Ngươi là nha đầu ngốc, thật vô lễ, ta sẽ gả ngươi cho Thiết nô.

- Oa, tỷ tỷ ngươi thật ác độc mà!

Tử Địch nhảy lên, ôm cổ Mặc Y:

- Ta cũng không cho ngươi ngủ với đại sắc lang này, ta muốn ôm ngươi ngủ, hì hì!

Tần Tiêu nhanh chóng lắc đầu:

- Tiên nhi, xem ra chỉ có thể vào phòng ngươi rồi. Nếu ngươi không chuẩn thì hôm nay ta đi uống hoa tửu.

Bọn người Lý Đán cùng Lý Long Cơ cũng không cho Tần Tiêu cơ hội này, trực tiếp rót gia hỏa vô lương này say mèm mới cho về.

Yến hội trong đông cung kỳ thật thiết làm rất đơn giản. Cũng chỉ có Lý Đán cùng Lý Long Cơ, cùng với thái tử phi cùng mấy huynh đệ của Lý Long Cơ tới ngồi, người nhà cùng một chỗ.

Bọn người Lý Thành Khí nhìn thấy Tiên nhi hô to khó hiểu. Lý Đán tinh tế giải thích nguyên do nhao nhao kinh ngạc không thôi. Tiệc rượu này là Tần Tiêu chủ yếu muốn cho Lý Tiên Huệ dùng gương mặt thật xuất hiện trước mặt mọi người. Có thân phận công chúa hay không kỳ thật đều không trọng yếu. Tần Tiêu chỉ cho rằng người mình yêu mến nhất không thể trống trơn ở cùng với mình luôn là một kiện uất ức, hắn không chịu được.

Sinh hoạt là phải mỹ hảo mới tốt.

Đêm đó Lý Tiên Huệ cũng bị những thái tử phi nhiệt tình lưu lại, tự nhiên là muốn hảo hảo luận bàn kỹ nghệ mạt chược, buổi tối thì ngủ ở đông cung. Những người khác thì bị Lý Long Cơ phái xe đưa về Tần phủ.

Tần Tiêu bị Lý Đán cùng huynh đệ Lý Long Cơ liên tục mời rượu, người một nhà đoàn tụ, cảm thấy cũng cao hứng. Bất tri bất giác cũng không biết uống bao nhiêu và say nằm gục trên bàn.

Trên đường đi Tần Tiêu hoàn toàn nằm trong mộng đẹp, cũng không biết là về nhà thế nào.

Hoàn Tử Đan cùng Quách Tử Nghi cũng trộn lẫn đi theo, hiện tại cũng trở về bên người Tần Tiêu. May mắn là những gia hỏa khỏe mạnh, mang Tần Tiêu về phòng ngủ.

Thượng Quan Uyển Nhi mang nước ấm, chà lau toàn thân Tần Tiêu một lượt. Một năm không gặp, Thượng Quan Uyển Nhi đối với Tần Tiêu đã nhớ tận xương, yêu thương không chỗ phát tiết. Nhìn thấy thân thể cường kiện của hắn thì xuân ý dân trào, bất đắc dĩ trời không tốt, bây giờ tới nguyệt sự của nàng. Đành phải cố nén xuống, yên lặng đắp chân cho Tần Tiêu, về phòng của mình, đè nén xuân tâm nhộn nhạo, âm thầm thở dài thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm thì Tần Tiêu cảm thấy mắc tiểu. Vì vậy lung la lung lay xuống giường tìm nơi phát tiết.

Trở về phòng thì nói thầm ta ngủ chỗ nào ah? Tại sao thấy nơi nào cũng như nhau vậy.

Đần độn u mê đẩy cửa ra, con mắt mơ hồ không rõ đi vào một gian phòng, tốt đi tới bên giường nằm ngay đơ.

Ngã xuống xong Tần Tiêu tiến vào mộng đẹp, ngủ như heo chết.

Nhưng mà hai đại mỹ nhân dưới người của hắn la hoảng lên.

- Yaaaaa... Chuyệ gì xảy ra?

Tần Tiêu chảy nước bọt ngáy khò khè, như là người chết.

Mặc Y thấy rõ người đến, thở dài một hơn, liên tục đem Tần Tiêu kéo vào trong chăn:

- Trời lạnh hai tay trần phải ngủ trong chăn, cảm lạnh thì thế nào đây? Tử Địch ngươi đi ra đóng cửa đi!

- Oa, tỷ tỷ, ngươi cho hắn ngủ ở đây thì ta ngủ ở đâu?

- Gọi cái gì chứ!

Mặc Y thấp giọng oán trách:

- Ngươi cũng đừng quên, tỷ muội chúng ta hai người sớm nên là người của lão công! Chẳng lẽ lúc huyết thề với mẫu thân ngươi đã quên rồi sao?

- Ta...

Tử Địch giống như nhìn thấy quái vật nhìn qua tỷ tỷ của mình, kéo góc chăn che người lại, biệt khuất được nói không ra lời.

Mặc Y một mặt che mền cho Tần Tiêu, một mặt nói:

- Muội muội, tỷ muội chúng ta hai người, từ khi sinh ra chưa từng có người nào tốt với chúng ta như vậy, ngươi không có phủ nhận a?

Tử Địch gật gật đầu, khóe miệng kéo ra thật dài.

Mặc Y nói lời thấm thía:

- Lúc trước chúng ta thề phải hầu hạ hắn cả đời, có lẽ là nhất thời cảm ơn. Thế nhưng mà ở chung hai ba năm qua, chính ngươi cảm thấy như thế nào? So với thời gian huyết tinh không thấy mặt trời kia, ngươi có phải cảm giác được mỹ diệu của nhân gian?

- Ta chưa từng nghĩ qua a...

Tử Địch có chút khẩn trương nhìn qua Mặc Y, không biết nàng kế tiếp muốn nói điều gì.

- Vậy ngươi mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ không?

- Dù sao không lo ăn không lo mặc, có việc làm, ngẫu nhiên cũng được chơi. Không cần bị người bắt nạt hay kêu hét đi đây đó, cũng không lo lắng ngày mai thức lại có người khác kề đao vào cổ.

- Cái này còn chưa đủ sao?

Tử Địch im lặng, nhìn qua Mặc Y sau nửa ngày, sững sờ nói ra:

- Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Mặc Y nói nhỏ nhẹ:

- Có lẽ ngươi làm gì chưa từng dụng tâm, cho tới bây giờ cũng không nghiêm túc nghĩ qua một vấn đề nào đó, ngươi luôn dùng phương pháp trực tiếp nhất đối mặt với tất cả. Giống như lúc trước ngươi nghe kể một câu chuyện, đầu óc toàn cơ bắp muốn đi ám sát hắn. Để đó là bất luận kẻ nào thì ngươi lúc ấy đã mất mạng, càng không cần nói thời điểm đại thanh tẩy cuối cùng, hắn còn làm lưu cho tỷ muội chúng ta tính mạng. Những năm gần đây hắn chưa bao giờ xem chúng ta là hạ nhân, mà ở chung như tỷ muội thân thiết. Mười chín năm, muội muội, chúng ta đã từng gặp qua nam nhân yêu thương và bác ái với chúng ta chưa?

- Hắn là rất kỳ quái, bất luận là ở trước mặt kẻ nào cũng không làm dáng. Cũng không xem người đó là nha hoàn hay nô bộc.

Tử Địch gật gật đầu:

- Thế nhưng mà điều này có quan hệ gì tới chúng ta?

Mặc Y phiền muộn vỗ trán một cái:

- Tính toán, ông trời sáng tác ra ngươi đầu óc đơn giản, cũng quên ban thưởng ngươi một bộ tim phổi. Ngươi ngủ đi. Ngủ, không nói, ngươi đi ra ngoài.

Dứt lời Mặc Y rút vào trong chăn, lách người vào nằm trong ngực của Tần Tiêu mà ngủ, một cái cánh tay còn đặt lên ngực của Tần Tiêu, trên mặt nổi an tâm và sung sướng mỉm cười.

Tử Địch vốn ngủ ở bên trong, hiện tại tỷ muội bị khẹp giữa Tần Tiêu. Tỷ tỷ còn còn mỹ mãn ôm nam nhân ngủ, trong nội tâm thật sự là không thoải mái, quyệt miệng nói ra:

- Tỷ tỷ có nam nhân cũng đừng có...

Mặc Y nhìn nàng khoát tay:

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài!

Tử Địch cực kỳ ủy khuất bò người lên, xuống giường khoác lên vai một kiện quần áo rồi ra ngoài, trong nội tâm ủy khuất như con chuột, cực không phải tư vị. Kỳ thật nàng cũng không ngu ngốc. Biết rõ tỷ tỷ muốn nói gì. Hơn nữa nàng đối với Tần Tiêu cũng không có phản cảm, ngược lại đưa hắn coi xem như anh của mình. Ở bên cạnh hắn thì chuyện gì cũng không cần lo lắng, cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần vô ưu vô lự sống qua ngày, không có tim không có phổi hồ đánh hồ đồ cũng không thành vấn đề.

Đây là cuộc sống mà nàng đã quen, có lẽ sinh hoạt trước kia nàng đã quên rồi. Nàng không rõ ràng lắm, loại cảm giác quên đi này có quan hệ tới Tần Tiêu, dù sao nàng rất dễ thỏa mãn, rất dễ dàng an phận tiểu nữ nhân, không có như tỷ tỷ nhận thức lý tính. Nàng chỉ cảm thấy nam nhân này giống như anh của mình vậy, ở bên cạnh hắn rất an toàn, bớt lo cùng khoái hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.