Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 564: Cuồng đồ (2)



- Hơn nữa Sử Sùng Vân cùng Thái Bình công chúa quan hệ không phải bình thường, nếu xử lý không tốt, huyên náo không thoải mái với bên Thái Bình công chúa, đối với Hoàng Thành Ngự Suất Ti chúng ta công tác ngày sau không được thuận lợi. Cho nên, chuyện này tuy nhỏ nhưng liên quan rộng, nếu ngươi đã bắt tới đây, ta trước tạm hỏi một chút, sau khi tra được đầu mối lại giao cho Ngự Sử đài, như vậy mới hợp lý.

Phạm Thức Đức cau mày nói:

- Vạn nhất, việc này đúng là do Sử Sùng Vân làm ra, như thế nào cho phải? Đây chẳng phải là Đại Đô Đốc tự dưng đắc tội Thái Bình công chúa sao?

- Khẳng định không phải.

Tần Tiêu lạnh nhạt cười nói:

- Người như Đoạn Khiêm này là cuồng đồ không sợ chết, dễ gì khai ra chủ tử chính thức của mình, nói rõ chính là vu oan giá họa. Ta chỉ muốn biết rõ, là ai muốn làm ra chuyện này, mục đích là cái gì? Tại sao cả gan làm loạn, chẳng phải là muốn Hoàng Thành Ngự Suất Ti mất mặt sao? Việc này nếu không chỉ nhắm vào ta, Hoàng Thành Ngự Suất Ti lần này cũng bị mất mặt. Phạm tiên sinh, đem tên ngu xuẩn này giải xuống, cho Lưu Địch chữa cho hắn, không nên cho hắn chết.

- Vâng!

Phạm Thức Đức xuống đài, tự hành đi làm chuyện vặt vãnh này.

Tần Tiêu ngồi ở trên đài, nhíu mày suy nghĩ: Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, một đao chém hắn, nhưng mà ta có cảm giác sau lưng chắc chắn có tai họa ngầm. Nếu không tra rõ ràng, nói không chừng sau này còn có thể mang phiền toái không cần thiết. Ân, sư phụ của Kim Tiên công chúa là Sử Sùng Vân, ai muốn hại hắn đây? Không nói tới Kim Tiên công chúa, ta đi trước tới đông cung tìm Lý Long Cơ hỏi tình huống đã.

Nghĩ tới đây, Tần Tiêu bảo Thạch Thu Khe trông coi Hoàng Thành Ngự Suất Ti, mang theo Hình Trường Phong đi thẳng tới đông cung.

Cả nhà của Lý Long Cơ đang ăn cơm chiều. Tần Tiêu vừa khéo tiến vào đụng phải, bị kéo lên bàn ngồi.

Lý Long Cơ nhìn sắc mặt Tần Tiêu, biết rõ hắn là có chuyện mà đến, khoát khoát tay, phi tử và nha hoàn lui ra ngoài, cũng chỉ còn hắn và Tần Tiêu ngồi ở trên ghế, Hình Trường Phong đứng hầu sau lưng.

- Chuyện gì vậy Đại Đô Đốc?

Lý Long Cơ rót cho Tần Tiêu một chén rượu, cười cười nhìn qua hắn:

- Thời điểm này không phải ngươi đang ở nhà với kiều thê mỹ thiếp sao?

Tần Tiêu cũng uống với hắn một ly, sau đó nói:

- Buổi chiều trên hoàng thành Thái Cực điện, vũ lâm vệ bắt được một cuồng đồ, điện hạ biết chứ?

- Biết rõ ah, như thế nào?

Lý Long Cơ hơi một chút nhíu mày:

- Loại điên này chém cho chó ăn là được, làm gì phải lao sư động chúng?

- Kỳ thật ta cũng là nghĩ như vậy.

Tần Tiêu nói ra:

- Nhưng mà hắn là lai giả bất thiện. Vừa rồi ta hỏi vài câu, thằng này nói là do Sử Sùng Vân sai khiến mà đến.

- Sử đạo trưởng? Làm sao có thể!

Lý Long Cơ giật mình nói:

- Sử đạo trưởng là chí sĩ đắc đạo, được Thái Bình công chúa dẫn tiến, thành sư phụ của hai muội tử của ta, chỉ điểm các nàng tu đạo giảng kinh. Hiện nay tuy hắn phong quang, nhưng mà làm người rất trung thực, cũng không dám xằng bậy cái gì. Chuyện này rõ ràng là có gia hại, đại ca hẳn là phân biệt không rõ?

- Ta biết chứ!

Tần Tiêu nói ra:

- Thế nhưng mà ngươi suy nghĩ đi, người nào dám can đảm làm ra chuyện này, lại gia hại Sử Sùng Vân đây? Đây không phải nói rõ đắc tội Thái Bình công chúa cùng hai muội muội của điện hạ sao?

Lý Long Cơ sững sờ:

- Có đạo lý!

Tần Tiêu nhíu mày, nhìn Lý Long Cơ nói ra:

- Ta hôm nay tới là muốn hỏi, Sử đạo trưởng này có khả năng đắc tội người nào nhất? Nghe nói trước đó không lâu triều đình tu kiến một đạo quan cho hắn tu, là ở nơi nào?

- Không phải là xây cho hắn!

Lý Long Cơ cười mỉa sau đó nói:

- Đạo quan tên là Kim Tiên Quan, là vì muội muội của ta, chính là cho Lý Trì Nguyệt chưa về nhà của ngươi tu đấy.

- Không phải chứ?

Tần Tiêu cả kinh:

- Nàng đã phải gả ta, làm gì xuất gia?

- A, chớ khẩn trương.

Lý Long Cơ cười nói:

- Trì Nguyệt thuở nhỏ yêu thích tu đạo, phụ hoàng cố ý tu kiến đạo quan cho nàng, thuận tiện cho nàng ngày sau có nơi chuyên môn yên tĩnh tu hành, không có ý khác. Thái Bình công chúa không phải còn vào Thái Bình Quan tu đạo sao? Không có vấn đề gì.

- Ân, không kéo quá xa.

Tần Tiêu dừng đề tài này:

- Chiếu như vậy mà nói, đạo quan này hẳn là cực kỳ hoa lệ?

- Đúng vậy.

Lý Long Cơ cười:

- Trong thành Trường An, có lẽ tính toán là đẹp nhất. Quán chủ chính là Sử Sùng Vân, ít ngày nữa sẽ khai quan. Tuy muội tử của ta tiết kiệm không thích phô trương, nhưng mà việc này không phải do nàng, là do phụ hoàng làm chủ.

Tần Tiêu gật gật đầu, suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

- Một đạo sĩ, tuy hưởng được chút ít vinh hoa phú quý, nhưng dù sao không phải nhân vật trong triều, người nào sẽ đi hại hắn?

Lý Long Cơ thản nhiên cười:

- Đại ca, dựa vào ý của ta, một đao chém cuồng đồ này là hết chuyện, hết thảy gió êm sóng lặng.

Tần Tiêu xoay đầu lại, nhìn qua Lý Long Cơ đang mỉm cười, cảm thấy đã hiểu, nhìn hắn cười rộ lên:

- Xem ra, việc này kỳ thật trong lòng ngươi đã hiểu?

Lý Long Cơ đơn giản nói rõ hai chữ:

- Gia sự.

Trong lòng Tần Tiêu lại suy nghĩ khác, "Việc xấu trong nhà" liên quan tới đạo sĩ Sử Sùng Vân, nếu như là đĩ đực của Thái Bình công chúa, hẳn là người bị hại, khẳng định là khó thoát liên quan hai chữ đĩ đực này. Nói không chừng là tên nam sủng khác tranh giành sủng ái, làm ra chuyện hoang đường. Chuyện như vậy cũng có chút xấu xa.

Lý Long Cơ vẻ mặt vui vẻ quỷ dị nhìn qua Tần Tiêu, ngượng ngùng nói ra:

- Uống rượu dùng bữa đi, chuyện này không nên quản tới, cho dù là cái gì cũng không thấy.

Tên cuồng đồ kia băm nhỏ ra. Thái Bình công chúa bên kia nha... Đại ca thông minh như vậy, khẳng định có biện pháp đi khơi thông, không khiến nàng nghi kỵ.

Tần Tiêu ngầm hiểu lẫn nhau cười rộ lên, cùng uống một chén. Sau đó đứng dậy cáo từ.

- Này, chớ đi nha! Ngươi ở đây uống rượu với ta!

- Hôm nào đi!

Tần Tiêu mang theo Hình Trường Phong sải bước ra khỏi đông cung, trên đường nhìn Hình Trường Phong nói ra:

- Đem Đoạn Khiêm kia băm ra. Sau đó giao cho Ngự Sử đài, nói là Hoàng Thành Ngự Suất Ti bắt được người điên. Mạo phạm hoàng uy chém răn đe. Muốn xét nhà diệt môn, bảo Ngự Sử đài đi làm.

- Vâng!

Hình Trường Phong liền ôm quyền, đi lên phía trước.

Tần Tiêu dùng ngón tay cái văn vê chòm râu ngắn vừa mọc, sau đó suy nghĩ: Giấy không thể gói được lửa, nếu như có người cố tình quấy rối, không tránh khỏi còn thả ra tin tức gì đó, vu oan Sử Sùng Vân. Bởi như vậy, Thái Bình công chúa biết là ta từng chạm tay vào chuyện này, khẳng định cho rằng ta cố tình làm cho nàng xấu mặt, không giải quyết chuyện này thật đẹp.

Tuy nói là chuyện nhà của nàng, ta bất tiện chen chân vào hỏi. Thế nhưng mà cho dù như thế nào thì như Lý Long Cơ nói ra, đi qua ‘khơi thông’ một chút làm nội tâm của nàng biết được, đến lúc đó sẽ không sợ trách tội lên đầu của ta. Làm cho chính nàng ta sau khi quay về quản lý tốt ‘hậu cung’ của mình, không nếu náo ra chuyện mất mặt xấu hổ nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.