Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 577: Thỏ tử hồ bi (4)



Trong lòng Tần Tiêu đang nhớ lại chuyện đêm qua. Trách không được, đêm qua đi bái phỏng Thái Bình công chúa thì nàng một mình một người ‘tu tâm dưỡng tính’, nhưng thật ra là đang hờn dỗi. Còn nói cái gì, Lý Tiên Huệ trong đồng lứa nàng ưa thích nhất, xem ra quả nhiên là đang tức Lý Long Cơ, đối với hắn tỏ vẻ bất mãn. Về sau còn đề cập tới ‘đệ nhất tướng quân’, hẳn là đang ám chỉ cho ta lên làm Binh Bộ Thượng Thư?

Muốn nhận ta làm thân tín sau đó mưu chức vị?

Đúng là nữ nhân tâm cơ sâu a!

Tần Tiêu ứng phó cười cười:

- Chiếu như vậy chỉ còn Quách Nguyên Chấn.

- Đúng vậy a! Quách Nguyên Chấn là một nhân vật, không đến năm mươi tuổi đang lúc tráng niên. Hơn nữa trong triều Trung Tông hắn tại An Tây bốn trấn cùng Bắc Đình lập nhiều công lao, tại Lũng Hữu Đạo uy vọng cực cao, trong quân cũng có chút uy vọng. Hơn nữa những năm gần đây lão phu vào triều thì chuyện bên Thổ Phiên do hắn quản lý. Làm rất sinh động, có phần được khen ngợi.

Đường Hưu Cảnh nói ra:

- Lão phu cùng Trương Nhân Nguyện có thể đưa hắn lên đài. Hơn nữa hắn cũng có thể làm chức này.

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Bởi như vậy. Thái Bình công chúa đang rất tức giận, không biết hậu quả có nghiêm trọng hay không a?

Đường Hưu Cảnh giống như nhìn ra tâm tư của Tần Tiêu, mỉm cười nói:

- Thái Bình công chúa tiến cử người không được. Đậu Hoài Trinh thăng làm Thượng thư tả phá xạ, bình quân quốc chiêm sự.

Tần Tiêu trừng to mắt:

- Thượng thư tả phó xạ, làm quan lớn như vậy?

Trong nội tâm lại âm thầm kêu lên: Bình quân quốc chiêm sự, đó không phải là ‘Phó chủ tịch quân ủy quốc gia’ ? Bà mẹ nó ah, một người không mang binh, làm đến chức vụ này không phải trò cười?

Đường Hưu Cảnh bất đắc dĩ cười rộ lên:

- Cùng lúc đó, Tống vương cũng là thượng thư hữu phó xạ, phong Thái úy.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Xem ra là lực lượng ngang nhau a!

Cũng không phải là sao, Tống vương Lý Thành Khí là con trai trưởng của Lý Đán, nhượng xuất thái tử thì không có chức vụ thích hợp, làm thái tử thái sư là chức suông.

Hôm nay tiến phong Thái úy, cũng là quản lý binh mã thiên hạ, tuy chức vụ này dễ dàng mất chức, nhưng mà cũng rất mạnh đấy.

Rất rõ ràng, Thái Bình công chúa đã hao tổn với thái tử. Mà Lý Đán thì vì chuyện sửa niên hiệu, khi bọn họ đang đùa nghịch chơi cân đối niên hiệu Thái Cực a. Đậu Hoài Trinh muốn làm Binh Bộ Thượng Thư, thái tử cùng Đường Hưu Cảnh không đồng ý.

Được rồi, cho Thái Bình công chúa một chút mặt mũi. Cho hắn làm tả phó xạ, so với chức quan Bộ trưởng bộ quốc phòng còn cao hơn một cấp; đồng thời, cũng không thể khiến Lý Long Cơ có hại chịu thiệt, phong hảo huynh đệ của hắn làm Thái úy, hai người cùng đảm nhiệm chức Thượng thư tả hữu phó xạ. Bởi vì Lý Thế Dân từng làm Thượng Thư Lệnh, cho nên sau hắn không ai còn làm chức vụ này, sửa làm Thượng thư tả hữu phó xạ, do hai người đảm nhiệm.

Đường Hưu Cảnh cũng cười rộ lên:

- Cho nên, lão phu mới nghĩ đến, đến quý phủ Tần lão đệ quý một chút, nói một câu giải phiền muộn trong lòng. Đại Đường ta địa linh nhân kiệt, liên tục phát sinh đại sự. Hôm nay tranh giành đảng phái quá rõ ràng, cho nên, lão phu thập phần lo lắng. Tần lão đệ tọa trấn Hoàng Thành Ngự Suất Ti, uy trấn kinh thành, phòng bị cả hoàng thành, cần phải dụng tâm nhiều hơn, bảo vệ triều đình không ngại. Cũng không nên phát sinh chuyện trọng đại lần nữa.

Tần Tiêu cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Đường Hưu Cảnh đến, thì ra hắn hy vọng mình ‘bảo trì trung lập’, cũng không nên thiên qua phía thái tử, cũng không nên phụ thuộc Thái Bình công chúa, làm thứ bình ổn cân bằng, làm tốt công việc của mình.

Tần Tiêu chắp tay có chút cúi đầu, nghiêm mặt nói ra:

- Đường đại nhân yên tâm a, Tần Tiêu đã hiểu ý của đại nhân, trong lòng hiểu rõ, làm tốt công việc.

Đường Hưu Cảnh vui mừng gật gật đầu:

- Ân, ta biết rõ Tần lão đệ là người thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm gì. Được rồi, người già cũng nói nhiều. Nói liên miên cằn nhằn nói nhiều như vậy hy vọng lão đệ ngàn vạn bỏ qua cho ta!

Tần Tiêu cười:

- Đường đại nhân! Đại nhân một lòng lo cho nước lo cho dân, Tần Tiêu bội phục!

Đường Hưu Cảnh cười ha ha:

- Già rồi, không được việc, hết thảy đại sự đều chỉ có người trẻ tuổi các ngươi mang lấy, lão phu là hữu tâm vô lực. Quách Nguyên Chấn là nhân vật, Tần lão đệ có rảnh không ngại tới thâm giao. Hôm nay không uổng công việc tới đây, đã kiến thức khí khái của phủ Đại Đô Đốc, lại cùng Tần lão đệ nói chuyện một phen, trong lồng ngực có chút buồn bực cũng tiêu bớt nhiều!

Dứt lời, Đường Hưu Cảnh đã đứng dậy, ôm quyền:

- Đã quấy rầy, lão phu xin cáo từ!

Tần Tiêu tự mình đưa tiễn hắn ra cửa:

- Đại nhân tạm biệt, nếu có rãnh tới quý phủ nhiều hơn.

- Ân, Đại Đô Đốc xin dừng bước!

Đường Hưu Cảnh đã cao tuổi, nhưng không có ngồi kiệu, tự lo thúc ngựa mà đi.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng Đường Hưu Cảnh, khẽ cười: Lão gia hỏa, thật đúng là phong phạm quốc sĩ, một trái tim quyết không sờn lòng.

Liên tưởng đến ‘chiến hữu thân mật’ Trương Nhân Nguyện bị giáng chức, trong lòng Tần Tiêu dâng lên cảm giác phiền muộn: Ai, thật sự là tá ma giết lừa nha! Lũng Hữu Đạo ổn định lại thì Trương Nhân Nguyện mất đi giá trị. Mặc dù không rơi vào kết cục quá xấu, nhưng mà ở phương diện chính trị bị đả kích không nhỏ. Lúc nào có lẽ sẽ rơi lên người của ta a.

Cất bước tiễn Đường Hưu Cảnh, Tần Tiêu nhìn thời gian đã sắp trưa. Không nghĩ tới lăn lộn một chút là tới trưa rồi, cũng không có đi làm, đúng là thật nhàn rỗi.

Mắt thấy sắp cơm trưa rồi dứt khoát ăn xong lại đi, xế chiều đi vào trong nha môn dạo chơi.

Kỳ thật mấy ngày nay hắn sắp đại hôn, hoàng đế còn phê cho hắn được nghỉ, Hoàng Thành Ngự Suất Ti nơi này không phải là nha môn bình thường, mỗi ngày cũng phải đi ngồi một chút mới tốt, không thể không có người tâm phúc. Rời khỏi Giang Nam đoạn thời gian kia làm Hình Trường Phong cùng Phạm Thức Đức có chút quá sức. Hai nha nam bắc là những gia hỏa có thói quen vênh váo tự đắc, bình thường không phục ai. Tuy nói Phạm Thức Đức cũng là trưởng phòng trong Hoàng Thành Ngự Suất Ti, nhưng mà chỉ có người như Tần Tiêu mới có người chịu thua.

Nha môn mới uy vọng chưa đủ, tình huống này không có biện pháp.

Khí trời tốt, Tần Tiêu chuẩn bị mang bốn lão bà đi ra ngoài dạo chơi. Không ngờ Mặc Y lại mang Tử Địch vào trong phòng, tiến hành giáo dục. Tần Tiêu đành phải mang Tiên nhi cùng Uyển nhi ôm đầu to và nữu nữu đi tới bãi cỏ mà chơi, chờ ăn cơm.

Đầu to đang học đi, nó đang dùng sức từ từ đứng lên, sau nhiều lần lại ngồi đó, động tác cực kỳ buồn cười, người một nhà đều cười lên. Về sau Tần Tiêu nắm tay của nó dẫn đi vòng vòng, đầu to cao hứng cười to, hai cái răng thỏ lộ ra ngoài, trong miệng mơ hồ không rõ hô hào ‘phụ thân’, ‘nương’. Nữu nữu là mỹ nhân ngủ, suốt ngày trừ ăn uống lại ngủ ngon, cũng không thấy ánh mắt của nó mở mấy lần, dưỡng ra trắng trắng mập mập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.