Đột nhiên Tần Tiêu có xúc động phun máu, đem con mắt khép lại, thiếu chút nữa đã hôn mê. Mặc Y đấm ngực dậm chân:
- Cái đồ con lừa!
Hai người dở khóc dở cười ôm nhau một lát sau đó bầu trời ngửa cửa sổ tối lại, mới cảm giác bụng có chút đói, vì vậy lười biếng bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, Thượng Quan Uyển Nhi ở trong đại sảnh đọc sách, nhìn thấy hai người thì che miệng cười lên.
Tần Tiêu cười hắc hắc đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống, kéo nàng dựa sát vào người của mình, nói khẽ:
- Ghen?
- Không có.
Thượng Quan Uyển Nhi ra sức chịu nhịn không cười, biểu lộ cực kỳ cổ quái:
- Chỉ là vừa rồi Tử Địch đúng là kẻ dở hơi... Ai da, còn không biết nàng có thể tuyên dương chuyện này khắp nơi không?
Tần Tiêu cũng xấu hổ cười rộ lên:
- Không đến mức ngu ngốc như vậy đâu? Dù sao chỉ là ngây thơ, không phải nhược trí.
Ở cầu thang có âm thanh kêu to, Tử Địch lên lầu.
Mọi người nhìn thấy nàng mặt đầy bụi đất, giống như toàn thân vô lực vậy. Mặc Y bước tới đỡ lấy nàng, có chút nóng lòng hỏi:
- Như thế nào?
Tử Địch vẻ mặt cầu xin:
- Ta cũng không biết, vốn nắm đang cưỡi kim mã ở hậu viện bắn tên, ai nghĩ tới không được bao lâu thì hai chân run rẩy vô lực. Chắc là lúc nãy quá hung a, rõ ràng không có cưỡi nó, đem hết khí lực vung ta ra. Ta, ta... Ta tức giận nên leo lên, bị té hai lần.
Tần Tiêu vỗ bàn cười ha hả:
- Đại chiến đến trưa, chân không mềm mới lạ! Ngươi còn đi ra ngoài cưỡi ngựa, hơn nữa là cưỡi kim mã -- con ngựa này sau ta thì tính tình cũng trở nên cao ngạo, người ngoài không tới gần được, ngay cả sai vặt cho nó ăn cũng không dám làm quen, ngươi dám cưỡi nó?
Mặc Y nhịn không được nữa cười rộ lên:
- Muội muội ngốc, không có té bị thương a?
- Vậy thì không có, chỉ bằng thân thủ của ta...
Tử Địch đang chuẩn bị mở miệng thổi da trâu, không ngờ thật sự là không có khí lực, đành phải chật vật cho tỷ tỷ dìu đi, rầm rì trở về phòng ngủ.
Thượng Quan Uyển Nhi cười con mắt híp lại, khanh khách nói:
- Thật sự là trời sinh vạn vật, dạng người gì cũng có! Nha đầu kia, rõ ràng cái là không hiểu gì cả, ai, thật sự là buồn cười vừa đáng yêu.
Tần Tiêu thấy quyển sách mà Thượng Quan Uyển Nhi cầm trong tay, là một bản thi tập.
Trong đó phần lớn là thơ mà Thượng Quan Uyển Nhi tự làm.
Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
- Ngày ấy đến thái tử cung, thái tử điện hạ cho đông cung Sùng Văn Quán thu thập thơ của ta, cùng một ít thơ của đại nho, biên thành một quyển thi tập. Hôm nay thái tử tới tặng ta một ban, đang nhìn xem.
Tần Tiêu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vài lần, tự hào gật đầu cười rộ lên:
- Không tệ lắm, Tần gia của ta cuối cùng cũng có người làm công tác văn hóa, đại tài nữ nha. Nhìn xem còn người nào nói nhà ta không có thi nhân, xem ra Uyển nhi rất tốt đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi khiêm tốn cười cười, lấy thi tập lại, đảo vài trang sau đó chỉ cho Tần Tiêu xem:
- Cái này, xem tại đây.
Tần Tiêu lập tức trừng to mắt:
- Bà mẹ nó, làm cái gì! Tại sao còn có ta, không phải châm chọc người sao? Nhạc Châu Ném Bút Đình Tập, cái tên ngu xuẩn này ai đặt vậy?
Tần Tiêu tại Nhạc Châu trắng trợn copy một ít câu thơ, kể cả một ít ‘kiệt tác’ mang binh đánh giặc, rõ ràng cũng được thu vào đây. Cái gì ‘lo trước nổi lo của thiên hạ’, ‘Trường Giang Cuồn Cuộn Chảy Về Đông’, ‘cho Long Thành Phi Tướng Tại’, một loạt tác phẩm giả mạo rõ ràng cũng tiến dần từng bước.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên?
- Ta thấy ghi rất khá nha, không ít danh ngôn cũng ở đây! Lão công, ta thấy ngươi là ‘tú ngoại tuệ trung’ ah!
Tần Tiêu dở khóc dở cười vỗ trán một cái, phiền muộn kêu lên:
- Xong, ta thành tội nhân! Tú ngoại tuệ trung, là hình dung nữ nhân sao? Tốt cho Uyển nhi, rõ ràng cũng tới châm chọc ta!
Dứt lời Tần Tiêu liền đem Thượng Quan Uyển Nhi ôm ngang, sau đó xốc nách của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi cười như chuông bạc, nhẹ nhàng giãy dụa một hồi, sau đó nằm trong ngực Tần Tiêu, dịu dàng thắm thiết nói nhỏ:
- Lão công... Ngươi thật lâu không có ôm ta.
Trong lòng Tần Tiêu trong run lên: Hình như đúng là vậy? Những ngày gần đây dường như vắng vẻ nàng. Cũng may Thượng Quan Uyển Nhi là người rộng rãi, chưa bao giờ phàn nàn cái gì.
Tần Tiêu có chút hổ thẹn vỗ lưng của nàng:
- Đêm nay cùng ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi trên mặt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy Tần Tiêu ra, có chút u oán thấp giọng nói:
- Đang tới ngày... Mấy ngày nữa rồi nói sau, ngày mai ngươi còn phải kết hôn, còn phải động phòng đấy. Buổi tối hôm nay cũng nên nghỉ sớm.
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai đại chiến tân nương tử sao?
- Ba hoa, không có đứng đắn!
Thượng Quan Uyển Nhi giận dữ liếc Tần Tiêu, ngồi bên cạnh hắn, nói:
- Lão công, kỳ thật Uyển nhi cảm thấy, trong ngày ở trong nhà không có gì làm, không chỉ có sống uổng thời gian không làm gì, thời gian cũng không tránh khỏi có chút trống rỗng nhàm chán. Uyển nhi có một yêu cầu quá đáng, không biết lão công có đồng ý hay không?
- Ah?
Tần Tiêu cũng bị câu dẫn ra hứng thú:
- Không ngại nói nghe một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi mặt vui mừng, êm tai nói ra:
- Lão công bây giờ không phải là tọa trấn Hoàng Thành Ngự Suất Ti hay sao? Có chức vụ nào thích hợp cho nữ quan làm không?
- A, ngươi muốn đi ra ngoài đi làm?
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Nhưng mà lại nói tiếp, ngươi đối với luật pháp Đại Đường cũng quen thuộc, nếu như không nhập sĩ đúng là đáng tiếc. Nhưng mà nha, từ khi thánh hậu thoái vị thì nữ quan trong triều hơi thất thế. Mặt khác trong nha môn trừ khu vực giam nữ nhân, địa phương khác dùng nữ quan thì càng thêm ít, cơ hồ là sắp tuyệt tích.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút thất vọng:
- Nói như vậy trừ khi tiến cung, nếu không Uyển nhi muốn tìm việc làm quá khó?
- Thật muốn làm quan sao?
- Cũng không phải muốn làm quan a... Nhưng mà Uyển nhi khả năng bận rộn vài chục năm, đột nhiên rảnh rỗi có chút không quen, muốn tìm chút chuyện làm.
Tần Tiêu cười một cái, nói ra:
- Thật đúng là khó được, trong nhà của chúng ta còn có phụ nữ muốn ra làm sĩ tử. Như vậy đi, Hoàng Thành Ngự Suất Ti hiện tại vừa thành lập không lâu, cơ cấu còn chưa hoàn thiện, hết thảy cũng đang chờ công tác. Qua đoạn thời gian này, chờ ta chỉnh lý một ít việc vặt xong, nhìn xem có chức vị nào phù hợp với ngươi không, cho ngươi đi vào tùy ý chơi đùa, xem như sống tốt.
- Quả thực? Tốt lắm!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhảy dựng lên, sau đó ngồi lên đùi của Tần Tiêu, ôm lấy cổ của hắn, hôn một cái, sau đó vui mừng nói ra:
- Ta biết ngay dùng khai sáng và tha thứ của lão công nhất định sẽ đồng ý! Trước kia trong cung chỉ là bị ép, chết lặng làm những chuyện không liên quan tới mình. Hiện tại tựu bất đồng nha, là giúp lão công làm việc, ta nhất định sẽ rất dụng tâm, cũng làm rất vui vẻ.