- Bá! Bá! Bá!
Từng đợt tiếng vang giòn truyền tới từ trong rừng trúc, Mặc Y nghe mà cảm thấy vui sướng. Một tên công tử còn lại hết hồn, không tự chủ được mà che lấy mặt mình, giống như mấy bạt tai kia đang giáng lên mặt chúng.
Tát mấy cái xong, miệng tên béo đã ứa máu, phun ra mấy cái răng rụng. Tần Tiêu càng nhìn tên đầu heo này lại càng thấy tức giận, một tay ném y sang bên cạnh, lúc thân hình y bay lên không còn đá thêm một cái vào mông y. Tên đầu heo nhất thời hét thảm một tiếng, rơi bịch xuống đất, nằm quay cuồng, gần như chết thảm.
Tần Tiêu lại tiến lên vài bước, lật tên đầu heo lại, giẫm lên ngực y, vỗ mặt y, lạnh lùng nói:
- Sướng không? Muốn thêm chút nữa không?
Tên mập gần như đã chết ngất, hàm hồ lắc đầu:
- Ngươi đừng nên đánh ta, ngươi gặp xui lớn rồi! Ta... phụ thân ta là đương triều Tể Tướng, là đương triều Tể Tướng!
Dứt lời, đầu y nghiêng một cái, hiển nhiên hôn mê. Tần Tiêu thử mạch đập ở cổ cùng hơi thở trên mũi y, chắc là không chết được, mình ra tay vẫn luôn chú ý, không đánh vào những nơi yếu hại.
Bốn tên công tử còn lại đã sợ tới mức quỳ rạp trên đất, liên thanh cầu xin tha thứ.
Tần Tiêu coi như xả được giận, không còn lửa cháy đùng đùng như trước nữa, để bọn họ ngẩng đầu lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống chúng, lạnh lùng nói:
- Nói đi, tự nói xem công tử nhà ai, gia phụ làm quan gì, đều nói hết. Còn nữa, tên mập này, phụ thân hắn là người thế nào?
Tên quỳ ở trước tiên nói:
- Tiểu... tiểu nhân tên Thường Phẩm Lương, gia phụ Thường Viễn là Tả Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân. Còn vị này là công tử nhà Nông giám trung cấp sự Lưu Đại Nhân, vị này là nghĩa tử của Lễ bộ thị Hứa đại nhân, vị còn lại chính là chất nhi của Đặng đại nhân ở Trung Thư xá nhân viên. Tên mập mạp kia tên là Đậu Nhân Tắc, là tam công tử của đương triều Tể tướng Đậu Hoài Trinh...
- A, không tệ lắm, tất cả đều là nhân vật có lai lịch lớn, trách không được lại có đặc quyền, trong mật thất hưởng thụ đặc thù đãi ngộ. Những nữ tử kia là loại người nào?
- Là...
Thường Phẩm Lương nhát gan không dám nói.
- Nói!
Tần Tiêu lớn tiếng quát.
- Là...
Thường Phẩm Lương nuốt nước miếng một cái:
- Là mấy tiểu thiếp của tướng tá, quan lại tư nuôi, còn có mấy người là cung nữ trong cung...
- Chó thật, gan thật đúng là đủ lớn!
Tần Tiêu xách y lên, bạt tai vài cái:
- Cung nữ cũng dám trộm ra ngoài, đừng nói là ngươi, cho dù là lão tử nhà ngươi Thường Vô Giai làm ra loại chuyện này cũng là mất đầu! Cung nữ, cung nữ là thứ mà các ngươi có thể chạm vào sao? Thật sự là sắc đảm! Đậu Hoài Trinh tam công tử thì sao? Kim Tiên Quan là địa phương nào, là gia nghiệp ban cho công chúa! Bản Đô Đốc đây đánh vào bọn đệ tử cao lương mỹ vị ỷ vào gia thế chạy khắp nơi làm xằng làm bậy như đám các ngươi!
Thường Nguyên bị tát mấy cái, trước mắt tối sầm, cảm giác giống như tròng mắt cũng sắp rụng ra, nhất thời la như tiếng heo sắp bị thịt. Ba tên còn lại nhất thời sợ tới mức oa oa kêu to, nhào tới bên chân Mặc Y cầu xin tha thứ:
- Hổ tướng quân, Anh Dực tướng quân! Tiểu nhân có mắt như mù, tha mạng! Xin ngài hãy nói Đại Đô Đốc tha mạng!
Mặc Y chán ghét lui chân lại đằng sau, Tần Tiêu nhìn bộ dạng người không giống người, chó không giống chó của mấy tên đó, nghĩ đến chuyện bọn hắn cư nhiên dám trêu đùa lão bà của mình, không khỏi lại giận dữ, bay thẳng lên, đá ba đá vào từng tên.
- Tất cả đều là đám phế vật, nương ngươi sinh đám các ngươi ra còn không bằng sinh một khối xiên nướng! Lại còn dám đùa bỡn nữ nhân của lão tử!
Tần Tiêu giận dữ, mắng to lên, đang định mạnh tay thưởng thêm cho mỗi tên mấy chưởng, Mặc Y liền tranh thủ chạy đến ôm chặt lất hắn, lắc đầu liên tục nói:
- Lão công, chàng tay nặng chân nặng, nếu còn đánh nữa, sẽ có tai nạn chết người...
Tần Tiêu nghĩ lại, cũng thấy đúng, vì thế hừ mạnh mấy tiếng:
- Đều bò qua đây cho ta!
Bốn tên rầm rì bò ra, kéo tên đầu heo đang choáng váng nửa tỉnh nửa mê theo, cùng nhau quỳ tới trước mặt Tần Tiêu.
Tần Tiêu đi tới trước mặt bọn họ, nặng nề nói:
- Ta bất kể các ngươi là nhi tử của ai, hôm nay ta Tần Tiêu nếu đã tới đây, cho dù là nhi tử của Hoàng Đế, Vương gia, bản Đô Đốc cũng chiếu đánh, chiếu bắt, nên làm gì thì làm đó. Dâm nhân thế nữ, cung nữ, bất kể cái nào đều là những tội không thể nào tha được. không còn gì để nói, chờ xem, các ngươi sẽ thấy! Muốn truyền tin, báo tin gì cho người nhà gì đó cũng theo ta quay về nha môn rồi lại nói. Ta sẽ cho các ngươi cơ hội khai ra kẻ chống lưng, để thử xem, luật pháp của Đại Đường ta cứng rắn, hay là mũ mão trên đầu phụ thân các ngươi cứng hơn! Người đâu! Trói lại toàn bộ cho ta! Trói xong áp đi!
Năm tên thiếu gia khóc thét lên như nhà có tang, thế mới biết sự tình có chút không ổn.
Đã sớm nghe nói tên Tần Tiêu này là kẻ luôn khiến người khác đau đầu, không thể trêu vào.
Lúc trước cho dù là hai tên Đô Đốc cũng đều có thể một tay lôi xuống ngựa, giờ lại chọc tới Tần Tiêu, đời này chỉ sợ là xong hẳn rồi.
Tần Tiêu ôm Mặc Y gắt gao trong lòng, hôn một cái trên trán nàng, nói:
- Thế này mới giải hận!
Mặc Y kính động ôm chặt lấy Tần Tiêu:
- Lão công, ta... xin lỗi! Đều là ta mang lại tai họa cho chàng, làm chàng tức giận.
- Không, nàng vừa giúp ta làm việc. Có oán thì oán những tên này lại đụng vào hòng bản thân, cho ta một cái cớ để xuống tay. Truyền lệnh xuống, phong Kim Tiên Quan! Toàn bộ đạo cô, những người không rõ thân phận đều giam lại, đợi điều tra rõ ràng thân phận mới xử lý!
- Dạ!
Đám người Hình Trường Phong vội vàng đi làm việc.
Một Kim Tiên Quan nhỏ nhỏ lại có hơn hai ngàn đạo cô, còn hỏa công, tạp dịch, đạo trưởng khác đều bị trói lại hết, nhất thời tiếng khóc thét không ngừng vang lên, toàn bộ mọi người đều bị giải đến không bình ở hậu viện.
Sĩ binh lôi Sử Sùng Huyền cái trán đang sưng vù ra, ném tới trước mặt Tần Tiêu. Sử Sùng Huyền tự biết lần này y gặp phải nhân vật tâm ngoan thủ lạt rồi, không đợi y nói xong bốn chữ “Thái Bình công chúa” đã đá cho mình một cước chết khiếp. Xem ra hôm nay y phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Tần Tiêu lấy Kim Ấn mà Lý Trì Nguyệt đưa, ấn xuống từ thối thư (giấy sa thải) do chính tay hắn viết, ném cho Sử Sùng Huyền, lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, ngươi bị bãi miễn rồi. Ý chính là từ giờ khắc này, ngươi không còn là quan chủ của Kim Tiên Quan này nữa, ta thay Kim Tiên công chúa, phế ngươi!
Sử Sùng Huyền giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn Tần Tiêu, hai tay run run cầm lấy tờ giấy mỏng, gượng cười ngẩng đầu lên.
Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Sau đó, ta sẽ quẳng ngươi cho Ngự Sử Thai, tra tội khi quân, dâm đạo, tư tàng công tài. Hai tội đầu tiên thì không tính là nhiều, vừa rồi tìm tòi ở mật thất lại ngoài ý muốn tìm thấy tiểu kim khố của ngươi. Không tệ, ngươi quả nhiên rất biết vơ vét của cải. Hiện tại quốc khố đang cần bổ sung, ngươi liền cống hiến toàn bộ. Đồng thời, vẫn phải trị tội ngươi, triều đình cấp xuống bao nhiêu khoản để tu sửa chỗ này, trời biết ngươi đã nuốt riêng bao nhiêu chứ! Hừ!