Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 601: Lừa đảo cũng là một môn nghệ thuật (3)



- Thái Bình công chúa, mặc kệ ngươi có nguyện ý tin tưởng hay không, lần này Tần Tiêu ta chính là sắm vai Lang Đầu Thanh (vai tốt). Mặc kệ ngươi cảm kích ta hay hận ta, dù sao Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm này chết chắc rồi. Nhưng mà dường như những hành động này của hai tên yêu nhân là gạt ngươi... nói không chừng, những cung nữ này lại chính là bắt đi từ chỗ người kia?

- À, đúng rồi, việc này phải đi dặn dò với Lư Hoài Thận một chút, đừng đến lúc đó lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Còn có hai tên Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm này, nhất định phải cắt lưỡi, hoặc thẳng tay cho bọn chúng sớm biến thành người chết, không nói được gì nữa.

Hai tên đại yêu nhân, các ngươi cũng đừng oán ta, ha ha, biết nhiều quá hay không biết gì đều đáng chết, đây cũng là báo ứng của các ngươi!

Mấy người phụ nhân nói chuyện hòa hợp, thi thoảng còn cười tíu tít. Tần Tiêu không hứng thú với mấy đề tài của các nàng, tự ngồi một bên uống trà, làm Bồ Tát sống. một lát sau, Thái Bình công chúa đứng dậy muốn cáo từ, Lý Trì Nguyệt cùng Lý Tiên Huệ buồn rầu lôi kéo nàng:

- Cô cô đã đến đây thì phải ở lại dùng cơm rồi mới đi chứ!

Thái Bình công chúa vỗ vỗ tay hai tiểu chất nữ, khẽ cười nói:

- Dạo này cô cô đang trai giới, đều ở nhà ăn chay. Hơn nữa vẫn còn mấy chuyện phải xử lý, ngày khác lại đến chơi thôi.

Tần Tiêu đứng dậy, ôm quyền hành lễ:

- Công chúa điện hạ khó được đăng môn đến thăm, nên để cho Tần Tiêu cùng Kim Tiên, Ngọc Nguyệt tẫn vai chủ nhà, sao không dùng cơm chiều rồi mới đi? Nếu nói là đồ chay, trong phủ cũng có thể làm ra được, chính là sư phụ chuyên làm đồ chay cho Ngọc Nguyệt.

- Không tệ, là trượng phu tinh tế.

Thái Bình công chúa cười dài nói:

- Ta lĩnh tâm ý, còn có chuyện, ngày khác có cơ hội lại đến bái hội.

Tần Tiêu mỉm cười đáp lễ:

- Đừng dùng từ “bái hội” như thế, công chúa điện hạ muốn đến, tùy thời xin tiếp đón. Ta ở Trường An cũng không có thân nhân nào, cũng chỉ có thể thân cận với cô cô mà thôi.

Tần Tiêu mở miệng nói từ “cô cô” làm cho Thái Bình công chúa vô cùng hài lòng, dường như lại quen thân hơn vài phần:

- Được rồi, nếu có thời gian ta nhất định tới. Không làm cản trở cả nhà ngươi hưởng thụ thiên luân chi nhạc nữa, cáo từ.

Dứt lời, Thái Bình công chúa liền khiếm thân, xem như trả lễ cho toàn bộ mọi người, uyển chuyển bước đi. Áo bào màu vàng thướt tha, mơn trớn thảm hoa màu đỏ sậm trên mặt đất, hết sức bắt mắt.

Cả nhà Tần Tiêu tiễn đến trên bình đài, một đội binh giá che chở Thái Bình công chúa ra ngoài. Thái Bình công chúa quay đầu lại nói:

- Không cần tiễn ta, xin dừng bước.

Tần Tiêu nhìn bóng lưng Thái Bình công chúa đã đi xa, trên mặt dần dần nổi lên ý cười, trong lòng âm thầm nói: tới hùng hổ định làm ta sợ, đi lại vội vàng như thế, dường như là muốn trở về phát giận, trốn đi xé chăn đập chén chứ gì? A ha ha, thì ra là diễn kịch lừa người cũng là một môn nghệ thuật, hơn nữa lại vô cùng vui vẻ!

Lý Tiên Huệ giận dữ kéo Tần Tiêu:

- Chàng còn cười được nữa, ta vừa rồi bị hù chết! Chàng không thấy, hôm nay cô cô dường như rất giận, trong mắt đều ẩn hiện sát khí!

- Đúng thế sao, sao ta lại không nhận ra đâu?

Tần Tiêu tự cười ngây ngô, làm cho mấy giai nhân khó hiểu.

Xa giá của Thái Bình công chúa vừa mới lui khỏi Tần Phủ, hai tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch liền hi hi ha ha cười chạy ra. Hai tỷ muội giống nhau như đúc, đồng thời làm một cái mặt quỷ. Hai khuôn mặt giống nhau, dáng người giống nhau, lại cùng làm cái mặt quỷ, quả nhiên là vô cùng thú vị.

Tần Tiêu cười ha ha, hai bên ôm hai nàng, liên thanh khen:

- Không sai, được, bản Đô Đốc tự mình phong hai nàng làm nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng nữ phụ phối diễn tốt nhất của Oscar.

- Oscar, cái gì thế?

Năm lão bà cùng nhau hỏi.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không có gì, cái tên tự ta nghĩ, ý chính là các nàng đều là thiên tài diễn trò. Nhất là Mặc Y, trời ạ, ta còn tưởng rằng nữ hiệp luôn lạnh nhạt trầm mặc sẽ không diễn được nhân vật này chứ, không nghĩ tới... chậc chậc, tiếng than thở khóc lóc cùng ăn vạ, ngay cả ta đều sắp tưởng thật rồi.

Mặc Y hì hì nở nụ cười:

- Còn không phải do lão công chỉ đạo?

Đám người Lý Tiên Huệ đều không hiểu chút nào:

- Lão công, Mặc Y, các người làm trò gì thế? Chúng ta sao lại càng lúc càng hồ đồ này?

- Hắc hắc!

Tần Tiêu xấu xa cười:

- Các lão bà, chúng ta lên lầu hai nói chuyện đi!

Mặc Y cùng Tử Địch đồng thời vui cười, nhảy nhót chạy lên lầu hai. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi hai mặt nhìn nhau. Đáng thương nhất chính là Lý Trì Nguyệt, từ đầu tiên nàng đã không hiểu, không biết chuyện này là do dâu, sao lại chấm dứt, ở giữa lại có chuyện gì nữa.

Tần Tiêu dẫn năm lão bà lên lầu hai, giống như mở hội nghị gia đình, đều ngồi xuống bên bàn, Tần Tiêu dương dương đắc ý nói:

- Trận thế hôm nay các nàng cũng thấy, Thái Bình công chúa chính là định hạ mã uy cho ta! Mang theo ba trăm Thiết Giáp đến cửa, chậc chậc, may sao Tiên Nhi phái Hoàn Tử Đan đến báo tin cho ta, để ta chuẩn bị trước, sắp xếp tuồng diễn này, không thì đúng là khó khăn rồi. Đúng lúc Thái Bình công chúa nổi giận, phỏng chừng một tay cũng có thể bóp chết ta!

Lý Trì Nguyệt mềm yếu khó hiểu nhất, liền nói:

- Lão công nói những lời này là có ý gì? Thái Bình công chúa luôn luôn thương ta, cũng rất thương Tiên Nhi tỷ tỷ, sao nàng lại khi dễ lão công chứ?

Tần Tiêu ôn nhu cười với Lý Trì Nguyệt:

- Nguyệt Nhi, nàng tâm địa thuần lương, tâm tư cũng đơn giản nhất, những điều này nói sau, đều là chuyện lục đục trong triều đình thôi!

Lý Trì Nguyệt có chút sợ hãi, xấu hổ đứng lên:

- Nếu lão công không thích Nguyệt Nhi biết, thế Nguyệt Nhi không nghe... ta, ta đi ngồi thiền.

- Này, lão công không có ý này!

Lý Tiên Huệ nhanh chóng ôm lấy Lý Trì Nguyệt:

- Muội muội ngốc, lão công là lo lắng ngươi nghe xong trong lòng không thoải mái, là nghĩ cho muội, hiểu không? Chúng ta là người một nhà, cho tới giờ đều là có phúc cùng hưởng, có đại sự gì đều cùng nhau gánh vác, ngươi phải tin tưởng lão công chứ!

Lý Trì Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu gật gật:

- Chính là Nguyệt Nhi đần độn, sợ là nghe không hiểu...

Tần Tiêu cười nhẹ:

- Nếu không thế này đi, từ đầu đến cuối, Mặc Y đều rõ ràng, để nàng kể cho nghe. Ta còn có chút chuyện quan trọng, muốn đi Hoàng thành.

Dứt lời liền đi đến cửa thang lầu.

- Trở lại dùng cơm không?

Tử Địch ở sau hô to.

- Có!

Lý Tiên Huệ cười cười:

- Thấy không, Đại tổng quản của chúng ta càng ngày càng quan tâm lão công! Uyển Nhi, Mặc Y, chúng ta cũng nên chọn ngày lành, làm lễ vào cửa cho Tử Địch đi thôi!

Tử Địch nhất thời vừa thẹn vừa vội, già mồm nói:

- Ai, ai muốn vào cừa! Ta làm Đại tổng quản vui vẻ biết bao!

Nữ tử khác đều cười hì hì, Tử Địch quýnh lên, hận không thể tìm cái động chui vào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.