Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 610: Uyển Nhi hung mãnh



Người một nhà vây quanh một bàn. Chơi tới giờ Tuất mới chấm dứt. Đêm đã khuya. Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Trì Nguyệt đã trở nên đỏ bừng, bị trò chơi này hấp dẫn. Hoặc là nói sinh ra hứng thú cực lớn, hơn nữa trong tiềm thức cũng dung nhập vào.

Trong mắt bọn người Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ cũng nhìn ra, vui trong lòng.

Dù sao đã là người một nhà cũng nên khăn khít có tiếng nói chung, đây là một chuyện tốt. Lý Trì Nguyệt không tranh quyền thế lại nhu nhược. Vốn không làm cho người ta chán ghét; nếu như có thể ở chung thân mật với mọi người, không thể nghi ngờ là nhiều hơn một thân nhân. Đương nhiên là chuyện tốt.

Chỉ có một người ước gì chơi mạt chược nên chấm dứt sớm!

Người này tự nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi.

Đã hơn một năm, từ khi Tần Tiêu phụng chỉ rời khỏi Giang Nam, đi tây bắc sau đó mang binh đánh giặc. Thượng Quan Uyển Nhi không có ân ái với Tần Tiêu mấy lần. Mấy ngày qua nàng bị giày vò mà vượt qua. Mắt thấy mấy tỷ muội thay phiên được Tần Tiêu sủng ái, chính mình lại trong nguyệt sự, trong nội tâm rất buồn nản.

Hôm này ngày tốt lành đã tới, buổi tối có thể vuốt ve an ủi một phen, nhưng mà chơi mạt chược lại hao phí nhiều thời gian như vậy...

Thật vất vả mới chấm dứt, Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác thời gian trôi qua như lão thái thái đi lại, đi thật chậm. Ngày thường nàng ưa thích chơi mạt chược nhưng bây giờ không chú ý tới. Con mắt thanh xuân nhộn nhạo, thỉnh thoảng nhìn qua Tần Tiêu, hắn lại như đầu quỷ, chỉ lo chuyên tâm dạy Lý Trì Nguyệt đánh bài. Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi ão não, nói thầm: Hoa tâm đại củ cải, có mới nới cũ, xem lát nữa ta trị ngươi thế nào! Hừ, hừ hừ!

Thượng Quan Uyển Nhi làm bộ lơ đãng ngáp dài, thông minh như Lý Tiên Huệ lập tức nói ra:

- Uyển Nhi đã mệt mỏi, chúng ta nên tán đi, dù sao chơi mạt chược lúc nào cũng có thể chơi.

- Ân, tốt!

Thượng Quan Uyển Nhi như được đại xá, liên tục đáp ứng. Nhưng mà cảm thấy mình quá vội vã cho nên che miệng lại.

Tử Địch ô ô kêu lên:

- Đều nói ta cùng tỷ tỷ mỗi người đánh vài ván, hiện tại đang sắp tới phiên ta ra trận các ngươi lại không chơi, thật sự là!

Lý Trì Nguyệt tươi cười:

- Tử Địch tỷ tỷ, không bằng ngươi tiếp nhận chỗ của Uyển Nhi tỷ tỷ, bốn chúng ta chơi.

- Tốt!

Tử Địch đại hỷ, muốn kéo Thượng Quan Uyển Nhi dậy:

- Ngươi đi ngủ đi, ha ha!

Thượng Quan Uyển Nhi có chút u oán nhìn qua Tần Tiêu, phát hiện hắn như đầu gỗ ngồi ở bên cạnh Lý Trì Nguyệt, vẫn còn dạy nàng dánh bạc, trong nội tâm có chút buồn bực, tùy ý nói tiếng:

- Tử Địch tới đi, ta đi ngủ đây!

- Ah, đi thôi.

Tần Tiêu đang chuyên tâm dạy bài:

- Ta dạy Trì Nguyệt một lát nữa.

- Ta đi ngủ thật đấy!

Thượng Quan Uyển Nhi căm giận dậm chân.

Tần Tiêu vẻ mặt ngây ngốc nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi:

- Đi ngủ còn làm bộ sao?

Thượng Quan Uyển Nhi căm giận trừng Tần Tiêu, phiêu nhiên mà đi.

Tần Tiêu lập tức cười rộ lên. Lý Tiên Huệ oán trách nhìn qua Tần Tiêu, thấp giọng nói:

- Lão công, ngươi làm gì thế?

Mặc Y cũng nói:

- Đúng nha, lão công nên đi bồi Uyển Nhi ah!

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy tình huống này nói:

- Lão công ngươi đi đi, ta tự đánh được rồi, chỉ đánh chậm thôi.

Tần Tiêu cười cười:

- Gấp cái gì, lại chơi một ván.

Thượng Quan Uyển Nhi đi vào trong phòng đóng cửa lại, tâm hồn thiêu nữ đập rộn, gương mặt đỏ bừng lên. Chạy vào trong phòng ngủ. Rầu rĩ bổ nhào vào trên giường, cảm giác trên người như lửa thiêu đốt, không tự chủ mà cắn môi của mình... Xuân ý trong lòng không ngừng trào dâng.

Hết lần này tới lần khác nam nhân xấu xa kia giống như đầu gỗ, giận điên người. Thượng Quan Uyển Nhi đã xấu hổ lại giận. Dục niệm bành trướng chưa từng có, không tự chủ được một tay sờ lên ngực của mình, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, ngay cả nàng cũng giật mình.

- Ai nha, ta lúc nào trở nên dâm đãng như thế, còn không ngừng tay...

Thượng Quan Uyển Nhi không ngớt trách cứ chính mình. Ngồi dậy, uống một chén trà lạnh. Sau đó cường lực áp chế dục niệm trong lòng, nhưng rất kỳ quái, áp chế lại mạnh hơn; lại không thèm nghĩ nữa nhưng nó lại quanh quẩn trong lòng.

Bên ngoài Tần Tiêu cũng ý nghĩ xấu xa lề mề đi tới. Trong nội tâm âm thầm nói: Nếu không chậm thì sao nàng có thể nhiệt tình được?

Thượng Quan Uyển Nhi lúc này nôn nóng dùng khăn lau mặt, thời tiết quỷ quái, làm sao lại nóng như vậy?

Nàng nào biết rằng chính là Tần Tiêu vụng trộm đánh tráo mê tình dược vào trong nến.

Đánh một ván, Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Tán đi, mọi người đi ngủ.

Bọn người Lý Tiên Huệ hiểu ý cười khẽ, gật gật đầu. Lý Trì Nguyệt lôi kéo Lý Tiên Huệ:

- Tiên Nhi tỷ tỷ hôm nay ngủ cùng ta chứ? Ta có chút vấn đề muốn hỏi ngươi đấy.

- Tốt lắm!

Lý Tiên Huệ các nàng lục tục vào phòng, Tần Tiêu thổi tắt đèn trong đại sảnh, không có hảo ý xoa xoa tay, lặng lẽ đi tới gian phòng của Thượng Quan Uyển Nhi.

Cửa vừa khép lại, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nến trong phòng đã cháy một nửa, nhưng không thấy Thượng Quan Uyển Nhi.

Tần Tiêu thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó còn đang nghi hoặc, không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên từ sau cửa lao tơi, ôm chầm lấy Tần Tiêu.

Tần Tiêu bị giật mình, lập tức cười rộ lên, quay người đóng cửa cài then.

Thượng Quan Uyển Nhi thở gấp liên tục, mê tình cuồng bạo Tần Tiêu.

- Nếu như ngươi không tới ta sẽ kéo ngươi vào.

- Nóng lòng như thế nha, hắc hắc!

Tần Tiêu cười xấu xa, ôm Thượng Quan Uyển Nhi hôn trả lại, hai người cùng tiến vào giường.

Thượng Quan Uyển Nhi dục diễm đã đốt lên đỉnh diểm, một tay cầm lấy tay Tần Tiêu, tay còn lại vuốt ve ngực của mình, sau đó rên rỉ thoải mái, Tần Tiêu nghe tiếng rên thì xương cốt mềm ra.

Thượng Quan Uyển Nhi khép hờ hai mắt, tay của nàng cởi quần áo Tần Tiêu, tay ôm cổ Tần Tiêu và hổn hển nói:

- Dùng sức một chút...

Tần Tiêu nghe vậy cũng cởi quần áo của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cả kinh kêu một tiếng, lập tức càng dùng sức ôm Tần Tiêu.

- Thật kích thích! Lão công, ta, ta muốn!

Tần Tiêu trêu tức trêu tức nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi trước, cố ý làm bộ nghi hoặc:

- Ngươi nghĩ muốn cái gì đấy?

- Xấu, hoại tử!

Tần Tiêu cứ như vậy ôm nàng, hai người ngã xuống giường.

Ngọc thể Thượng Quan Uyển Nhi không ngừng bạo lộ trước mặt Tần Tiêu.

Xuất phát từ bản năng ngượng ngùng, nàng tay che bộ ngực no đủ của nàng, chỉ có thể che khuất một chút nhưng thân thể đều lộ ra, mê chết người không đền mạng.

Thượng Quan Uyển Nhi kéo tay Tần Tiêu đặt lên trước ngực của mình, thân thể đổ mồ hôi rậm rạp, vô cùng ngang ngược nói:

- Ta muốn!

- Muốn cái gì, muốn cái gì chứ? Nói rõ hơn đi.

Tần Tiêu tiếp tục cười xấu xa.

- Muốn... Muốn cái này.

Thượng Quan Uyển Nhi uốn éo thân thể, trùn eo xuống. Lập tức mang đại gia hỏa nhét vào người của mình. cảm giác khoái cảm truyền ra khắp toàn thân, Thượng Quan Uyển Nhi không tự chủ kích thích nói ra.

Tần Tiêu cũng là cảm giác toàn thân tê rần: Thật sự là kích thích ah!

...

Hai người cứ thế chiến đấu cho tới sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.