- Trước kia ta đối với việc người hoàng thất sửa miếu thờ cùng đạo quan cũng không có gì cảm giác, cho rằng không có gì đáng trách. Nhưng khi Diêu Sùng đưa cho ta xem một số sổ sách tính toán, ta liền hiểu được. Một tòa miếu thờ, một miếu tăng lữ, cần tốn bao nhiêu lao dịch xây dựng, cần bao nhiêu dân chúng đến cung cấp nuôi dưỡng.
- Nếu đem những điều này cung cấp vào đồng ruộng cùng quân sự, sẽ càng hữu dụng bao nhiêu! Một hộ dân chúng bình thường chi phí một năm có lẽ cũng không bằng giá trị một tòa điêu khắc bình thường của chùa miếu. Vì thế ta quyết định chỉnh lý phật đạo. Hai năm thời gian cả nước trên dưới đã bỏ được bốn thành miếu thờ đạo quan nhũng nhiễu dân chúng, cắt giảm hơn vạn tăng lữ hữu danh vô thực, đều đi làm ruộng trồng trọt chăn nuôi!
Tần Tiêu vui vẻ gật đầu:
- Đây đều là hiện thực lợi quốc lợi dân, thật sự làm rất khá. Mặc dù ta ở huyện Trường Cát xa xôi hẻo lánh, cũng cảm nhận được Đại Đường đang vui sướng hướng vinh. Phát sinh biến hóa giống như thay da đổi thịt!
- Không cần vỗ mông ngựa. Kỳ thật những công lao này càng nhiều là phải quy công cho nhóm người Diêu Sùng.
Lý Long Cơ cười mỉa nói:
- Ta từ nhỏ lớn lên trong hoàng thành, cảnh đời bên ngoài không thấy được nhiều, đối với khó khăn trong dân gian có thể nói chỉ được nghe lần đầu, đối với quân đội cũng hoàn toàn không biết. Khi mới đăng cơ, ta thật sự hoảng hốt. Ta không biết ai nói là đúng, ai nói là sai. Bởi vì chính bản thân ta không tự mình thể hội, không thể đi phán đoán.
- Vì thế ta đã khôi phục chế độ chính trị hạng nhất thời Thái Tông. Đó là bất kể tể tướng nghị sự, hay là ta cùng các đại thần nghị sự, đều có quan chép sử cùng gián quan theo giám sát. Cứ như vậy sai lầm sẽ giảm chậm lại có giới hạn. Cũng có thể tránh cho việc ta bị tiểu nhân che đậy, làm ra một ít chuyện hồ đồ. Hiện tại xem ra trong triều đình đã dần dần trở nên trong sáng, đây là chuyện làm cho ta cao hứng nhất.
- Ba năm thời gian ngắn ngủi ngươi có thể làm được như vậy thật là không dễ dàng, vất vả ngươi.
Tần Tiêu cảm khái tự đáy lòng:
- Theo thánh hậu hạ vị xuất hiện, thẳng tới mấy năm nay ngươi đăng cơ, triều đình Đại Đường cùng thiên hạ chưa từng được an bình qua. Mấy năm nay vương triều một mực bị xuống dốc, mấy năm có một ít tệ nạn cùng chỗ hổng ngươi có thể bù đắp lại trong thời gian ngắn như vậy đích xác là một công đức đáng giá được ca tụng.
Lý Long Cơ sang sảng cười:
- Tuy rằng vẫn là lời nịnh nọt, nhưng ta thật thích. Bởi vì ta hình như vẫn nhớ rõ, ngươi chưa bao giờ là người thích nịnh nọt.
Lý Trọng Tuấn ở một bên cười hì hì:
- Lời này ta đồng ý. Tần Tiêu người này, hoặc là nói khó nghe một chút là thích nói móc, hoặc là nói năng bậy bạ lừa dối, khó được một lần vỗ mông ngựa người khác.
Tần Tiêu cũng nở nụ cười:
- Ăn ngay nói thật, luận sự mà thôi. Mấy năm qua ngươi thật sự làm được rất tốt! Mắt thấy Đại Đường ngày càng thịnh vượng, trong lòng ta cũng thật cao hứng.
- Thật sự là cao hứng sao?
Lý Long Cơ huyền diệu khó lường cười cười:
- Ta còn tưởng rằng ngươi luôn trốn tránh xem ta xấu hổ đâu!
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi trầm xuống: Xem ra hắn đối với chuyện ta từ quan ba năm trước đây vẫn canh cánh trong lòng ah...
Lý Long Cơ nhìn thấy không khí chuyển thành có chút ngưng trọng, thoải mái cười, tự cầm bầu rượu rót đầy chén, giơ lên nói:
- Vừa rồi đã nói qua, hôm nay ở đây chỉ có huynh đệ, không có vua tôi. Nếu là huynh đệ có bực tức thì cứ nói, có rắm cũng nên giảng. Nếu như không nhẫn được, đánh nhau một trận cũng là xong! Cạn ly!
Trong lòng Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn không yên, thầm nghĩ: Người này rốt cục muốn làm gì?
Lý Long Cơ uống một chén rượu, đặt xuống, diễn cảm biến thành có chút vặn vẹo, thậm chí có chút tức giận nhìn Tần Tiêu:
- Đại ca, cho tới hôm nay ta thật sự rất muốn mắng ngươi một trận, thậm chí là đánh ngươi một trận – tuy rằng ta đánh không lại ngươi! Ngươi biết không, ba năm nay ta từng vô số lần nảy sinh xúc động, muốn phái một đội quân đem ngươi bắt về Trường An, chỉ vào lỗ mũi của ngươi mắng một trận hoặc là đánh ngươi một trận, sau đó mới ném ngươi trở về. Ngươi có biết là tại sao không?
Tần Tiêu không khỏi xấu hổ cười khổ, có chút thấp thỏm nói:
- Không phải là...từ quan sao? Không đến mức như vậy đi!
- Ngươi muốn theo đuổi cuộc sống thế nào, kỳ thật điều này không có gì đáng trách, ta làm huynh đệ cũng có thể tôn trọng sự lựa chọn của ngươi.
Lý Long Cơ thập phần thẳng thắn nói:
- Nhưng đứng ở góc độ của một quân vương mà giảng, ta cảm thấy ngươi làm vậy chính là làm kiêu! Tự cho là thanh cao, không tín nhiệm triều đình, cũng không tin tưởng hoàng đế! Điều này làm cho hoàng đế rất giận biết không? Nhất là khi quốc gia đang cần dùng người, ngươi lại trốn tới ba năm, còn không chút tin tức! Nếu không phải có Kim tiên sinh nhìn ngươi chằm chằm, ta còn thật sự phải suy nghĩ đi khắp thiên hạ tìm ngươi!
Tần Tiêu không khỏi có chút hoảng sợ, trong lòng cả kinh nghĩ thầm: Đây chỉ sợ mới là lời nói thật trong lòng của hoàng đế Lý Long Cơ đi...Nhưng nếu hắn đã nói ra lời này, cũng ý nghĩa sẽ không có chuyện gì. Sợ là sợ hắn đem ý niệm này giấu kín trong lòng, đó mới là muốn mạng!
Lý Long Cơ nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn có chút khó xem, lập tức chuyển giọng nói:
- Nhưng mà huynh đệ A Man của Tần Tiêu đã khuyên giải hoàng đế Lý Long Cơ nhiều lần, Tần Tiêu chỉ bị bất đắc dĩ, bách bởi tình thế, hoặc là có nỗi khổ riêng. Vì thế hoàng đế cũng nhẫn nhịn xuống, cuối cùng tha thứ cho sự vô lễ của Tần Tiêu!
Trong lòng Tần Tiêu thầm thở dài, cười gượng:
- Vậy thật sự phải cảm ơn hảo huynh đệ A Man của ta!
Lý Long Cơ cười khổ khoát tay chặn lại:
- Không khách khí, đều là huynh đệ thôi!
Lý Trọng Tuấn ở bên cạnh cảm thấy thật nhức đầu, trong lòng thầm nói:
- Đang diễn thế nào đây? Vì sao ta càng nghe càng hồ đồ? Trong chốc lát hoàng đế, trong thoáng chốc A Man, lúc thì oán hận, lúc thì huynh đệ...hôn mê!
Trong lòng Tần Tiêu cũng đang suy tư: Lượn một vòng lớn như vậy, chạy đường xa như thế, đi tới nơi nhỏ bé như Kết Tử Châu Đầu này, chẳng lẽ không còn ý đồ gì khác sao?
Tần Tiêu nhìn Lý Long Cơ với ánh mắt nghi hoặc, Lý Long Cơ hiểu được ý tứ của hắn, cố tình né tránh nói:
- Thật sự là khó được...không thể tưởng được ba huynh đệ chúng ta sau sáu bảy năm còn có thể tụ họp trên bờ sông phong cảnh như vẽ thế này. Nhân sinh như giấc mộng, thật sự là khó thể đoán trước! Các ngươi biết không, một năm nay ta không nghe ca múa, không mang theo thị thiếp, không hưởng yến tiệc, không phô trương thanh thế, đứng trên lãnh thổ Đại Đường chẳng khác gì người khổ hạnh.
- Ta xuất phát từ Trường An, trước xem Lũng Hữu Bắc Đình, qua An Tây Tứ Trấn, sau đó lại đi tới Thụ Hàng thành, dọc theo Hoàng Hà, theo Trường Thành, đi mãi tới Hà Bắc. Vốn ta dự định quay về Trường An, cũng không có kế hoạch hạ Giang Nam.