Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 689: Vẫn bị bại lộ (2)



- Nga, Tần Tiêu đi U Châu, chỉ đợi bên kia an định lại, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể đem gia đình muội đều đón tới nơi đó.

Lý Long Cơ vội vàng nói ra lời an ủi:

- Kỳ thật hắn còn có thể khai phủ, nhưng hắn nhất định không đồng ý. Đại tướng biên cương mang theo gia quyến cũng không phải là không được. Việc này gia đình muội tự mình an bài thương lượng, ha ha!

Trong lòng Lý Tiên Huệ các nàng cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, sắc mặt trở nên dễ xem hơn rất nhiều.

Tần Tiêu nhìn thấy không khí có chút tản mạn, chỉ sợ Lý Long Cơ nhắc tới Dương Ngọc Hoàn, ánh mắt xoay chuyển một vòng chợt nói:

- Dù sao còn chút nữa mới tới giờ ăn cơm. A Man, ngươi không phải đã nói đã lâu không đánh mạt chược hay sao, hay là chơi một lát chờ ăn cơm vậy?

- Được đó!

Lý Long Cơ nhất thời hứng khởi:

- Tiên nhi, Uyển nhi, Mặc Y, đã lâu không luận bàn, mang lên một bàn chúng ta chơi đùa chốc lát!

Tần Tiêu liên tục nháy mắt với Lý Tiên Huệ các nàng, các nàng liền hiểu, lập tức dời bàn mạt chược. Mặc Y thập phần biết điều nói:

- Bình Vương điện hạ đến chơi đi, tôi ở một bên hầu hạ là được.

Lý Long Cơ cười ha ha không ngớt lời khen ngợi:

- Mặc Y vẫn luôn hiền thục cùng hiểu biết nhất!

Lý Trọng Tuấn ý xấu châm ngòi ly gián:

- Chiếu ý tứ của ngươi, Tiên nhi cùng Uyển nhi không hiền thục sao?

Lý Long Cơ không chút nhường nhịn trào phúng:

- Các nàng tự nhiên đều hiền thục, nhưng đều không thú vị như tứ nương Tử Địch thôi.

Lý Trọng Tuấn nhất thời ủ rũ, chỉ lo mải miết xào bài.

Không khí trong phòng dần dần trở thành thả lỏng tùy ý, mọi người đã giống như trở lại mấy năm trước, bắt đầu hô to gọi nhỏ ăn bài. Tần Tiêu rốt cục rút được thời gian chạy ra ngoài, liên tục vỗ ngực, lao nhanh về phòng Dương Ngọc Hoàn.

Trong phòng, Dương Ngọc Hoàn đang thay quần áo, nghe Tử Địch ở một bên cằn nhằn không thôi:

- Hoàng đế có cái gì đẹp chứ? Lại không có tám lỗ tai bảy cái chân, còn không phải dáng vóc như những người khác?

- Muội ngoan ngoãn ở lại trong phòng đi, chẳng qua ta ở lại đây với muội thôi!

Dương Ngọc Hoàn buồn bực quyệt mồm nói:

- Tứ nương, vì sao tỷ không cho muội nhìn xem hoàng đế một chút vậy? Muội chỉ là tò mò nhìn xem, không làm gì khác, thật là!

Tần Tiêu sải bước tới trước phòng, nhất thời không để ý đẩy cửa xông đi vào, miệng còn lớn tiếng kêu lên:

- Ngọc Hoàn...

Dương Ngọc Hoàn nhất thời hoảng sợ kêu lên sợ hãi, vội vàng chụp bộ quần áo che lên người.

Nhưng mà, đã chậm...

Ánh mắt gian tà của Tần Tiêu đã thấy rõ ràng nửa thân trên của nàng. Làn da trắng như tuyết, bộ ngực hùng vĩ, vùng bụng trắng nõn bằng phẳng, vòng eo mềm mượt mà...

Tử Địch kinh hoảng nhảy dựng lên, đưa tay phải che ánh mắt Tần Tiêu đẩy mạnh hắn ra cửa:

- Đại dâm tặc, không được xem! Ai bảo huynh xông vào – Ngọc Hoàn, lên giường trùm mền đi!

Dương Ngọc Hoàn kinh hãi chui vào trong mền, nhất thời xấu hổ đến mặt mày nóng bừng, rúc sâu vào trong.

Tần Tiêu cũng có chút xấu hổ đi theo Tử Địch ra ngoài phòng. Tử Địch xoay người đóng cửa, vẻ mặt hờn giận nhìn Tần Tiêu, thấp giọng oán giận nói:

- Sao huynh lại như vậy, đây là khuê phòng của tiểu cô nương, tùy tiện xông vào làm gì!

- Được, ta sai lầm rồi!

Tần Tiêu vẻ mặt buồn bực, kéo Tử Địch sang một bên:

- Không kịp nói nhiều nữa đâu, muội đem Ngọc Hoàn trộm mang đi ra, giấu vào gia đình nào vài ngày, đừng xuất hiện. Nhớ kỹ, đừng để cho hoàng đế nhìn thấy!

Lần này Tử Địch lại thập phần nhu thuận gật đầu:

- Muội đã biết.

Nhưng nàng lại lập tức nghi ngờ nhìn Tần Tiêu:

- Muội hỏi huynh...vì sao phải khẩn trương không muốn cho Ngọc Hoàn nhìn thấy hoàng đế vậy? Trong chuyện này có bí mật gì sao?

Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Không thời gian giải thích, một thoáng thật không thể nói rõ ràng. Dù sao muội lập tức mang người chuồn hướng hậu viện. Sau khi giấu được nàng, muội ở đó trông chừng nàng. Hôm nay phỏng chừng hoàng đế sẽ ngủ lại nhà chúng ta, ngày mai muội quay về thăm dò một chút, nếu hắn đã đi hai người hãy về, biết không?

Tử Địch buồn bực quyệt miệng:

- Biết rồi! Cái gì cũng không nói cho người ta, cứ đem người ta xem là nhi đồng, thật là!

Dứt lời rầu rĩ xoay người đi vào phòng.

Tần Tiêu thở ra một hơi dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm nói: Cuối cùng...thu phục!

Rời khỏi phòng Dương Ngọc Hoàn, vừa quay người Tần Tiêu lập tức ngây ngẩn – Lý Long Cơ đang hướng bên này đi qua, còn đang nhìn quanh tìm kiếm gì đó.

Tần Tiêu nhất thời hoảng hốt, vội vàng nghênh đón chặn ngang trước người hắn hỏi:

- A Man, ngươi không phải đang chơi mạt chược sao? Tại sao lại chạy vào đây?

- Nga, ta muốn đi tiểu, bọn họ nói cho ta biết nhà vệ sinh ở bên nhà, ta tìm một vòng không tìm được đã đi tới nơi đây.

Rõ ràng Lý Long Cơ đang viện lý do. Nhà vệ sinh nằm ngay bên cạnh chủ trạch, gọn gàng xinh xắn như đình nghỉ mát, Tần Tiêu tỉ mỉ thiết kế nhà vệ sinh không mùi hôi, làm sao tìm không thấy? Hơn nữa rất rõ ràng hắn cũng không gọi Thạch Thu Giản hay người nhà Tần Tiêu giúp đỡ, một mình đi ra nhất định muốn tới hậu viện tìm tiểu cô nương khiêu vũ khi nãy.

Tần Tiêu tiến lên kéo hắn đi về hướng nhà vệ sinh:

- Ta mang ngươi đi đi, ở bên cạnh.

Vẻ mặt Lý Long Cơ nhất thời cười khổ, không chút cam lòng đi về hướng nhà vệ sinh, lại đột nhiên quay đầu lại kêu lên:

- Di, đây không phải là tiểu cô nương khiêu vũ vừa rồi hay sao, còn có Tử Địch nha. Các ngươi muốn đi đâu mà vội vàng như vậy?

Trong lòng Tần Tiêu nhất thời mắng một tiếng giận dữ: Trời ạ! Cuối cùng vẫn bị bại lộ!

Tử Địch giống như làm tặc bị người đột nhiên bắt được, gương mặt ngây ra đứng tại đương trường, diễn cảm si dại lẫn kinh ngạc. Dương Ngọc Hoàn có chút sợ hãi rúc sau lưng Tử Địch, trộm liếc nhìn Lý Long Cơ, trong lòng thầm nói:

- Di, đây là hoàng đế sao! Cao cao, mập mạp, thật sự thiên tư long phượng nha, rất có uy nghiêm cùng khí độ.

Tần Tiêu ấp úng trong cổ họng, mười phần xấu hổ nói:

- Các nàng...phải rời khỏi nhà làm chút công việc, ngươi quản họ làm chi, người có ba việc gấp, ta mang ngươi đi nhà vệ sinh!

Lý Long Cơ cũng cười quỷ dị, đi vòng qua Tần Tiêu hướng chỗ Tử Địch đi tới, cười xấu xa nói:

- Ta cũng không gấp ngươi gấp cái gì? Khó được gặp lại bằng hữu cũ, chào hỏi không quan trọng sao?

Tử Địch bối rối nghĩ biện pháp thoát thân, cũng xem như nàng cái khó ló cái khôn, đột nhiên làm ra vẻ mặt thống khổ, ôm bụng kêu rên, ngồi xổm xuống miệng hô:

- Mẹ ơi đau chết mất!

Dương Ngọc Hoàn khờ dại nhất thời liền sợ hãi, kinh hoảng ngồi xổm xuống kéo Tử Địch hỏi:

- Tứ nương làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bị đau bụng đây?

Tử Địch lại cố ý làm bộ như khẩn trương giảm thấp thanh âm xuống, nhưng lại cố ý nói cho Lý Long Cơ có thể nghe thấy:

- Nhỏ giọng một chút vậy! Đã bảo ngươi theo giúp ta ra ngoài đi xem đại phu đâu...bụng của ta chỉ sợ là có chút khác thường rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.