Nếm xong bữa tối, Lý Long Cơ ợ một tiếng vỗ vùng bụng căng tròn, tùy ý đi dạo một vòng, sau đó gấp gáp đòi ngồi xuống chơi mạt chược. Khó được hôm nay tìm lại được cảm giác của mấy năm trước, thật sự làm cho hắn thật hài lòng vui vẻ. Làm hoàng đế có đôi khi cũng rất nhàm chán, những chuyện lớn nhỏ chồng chất như núi, việc giải trí lại rất ít.
Hơn nữa ở Trường An hắn khó thể tìm được bằng hữu tùy ý ngồi chơi chung như thế này, gia đình Tần Tiêu cũng đã quen cách sống không phân biệt tôn ti, tuy rằng trong lòng còn có chút băn khoăn thân phận hoàng đế của Lý Long Cơ, nhưng nói tóm lại biểu hiện tự nhiên cùng thân mật hơn những người khác rất nhiều. Điều này làm cho Lý Long Cơ cảm thấy thoải mái nhất.
Ngồi xuống chơi mạt chược, Tần Tiêu chơi được hai ván, sau đó lấy lý do đi vệ sinh gọi Thượng Quan Uyển Nhi thay thế. Bản thân hắn chạy ra ngoài đi tìm Dương Ngọc Hoàn.
Lúc ăn cơm tối Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn còn chưa về, Lý Long Cơ còn hỏi thăm qua bệnh của Tử Địch có nặng hay không, còn muốn cẩn thận đến thăm hỏi một chuyến, lúc ấy lại bị Tần Tiêu nói dối cho qua.
Đi ra khỏi sân viện đến cửa thôn, Tần Tiêu tùy tiện tìm người hỏi thăm sau đó liền tìm được tung tích của hai nữ tử. Người trong thôn, ai lại giấu diếm Tần đại thiện nhân chuyện gì chứ? Có thể suy đoán đã tìm được hai nàng ở quán rượu nhỏ trong thôn.
Tử Địch đang nhàm chán cầm đũa gõ bàn, nhìn đĩa thức ăn còn dư cùng bình rượu cạn ngẩn người, nói:
- Thật nhàm chán ah...cơm ăn xong, rượu uống xong, chẳng lẽ ngồi đây chờ trời tối đi ngủ? Ngọc Hoàn, chúng ta đi Trấn Điện dạo một vòng đi?
Dương Ngọc Hoàn ngơ ngác nhìn Tử Địch, kinh ngạc nói:
- Tứ nương, tỷ không phải bị đau bụng sao? Còn uống nhiều rượu cùng ăn nhiều món ăn như thế đây?
Tử Địch cười hắc hắc:
- Đây gọi là lấy độc trị độc, đem đau bụng làm say chết, sau đó sẽ hết đau.
Dương Ngọc Hoàn ngạc nhiên:
- Vậy cũng được sao?
Tần Tiêu vừa lúc đi tới cười ha ha nói:
- Ngọc Hoàn, muội đừng nghe nàng nói bừa.
Tử Địch chợt nhảy dựng lên:
- Nha, huynh đã đến rồi thật tốt! Có phải chúng tôi về được rồi không?
Tần Tiêu đẩy nàng ngồi xuống, bản thân ngồi luôn xuống ghế, nhìn Dương Ngọc Hoàn nói:
- Ngọc Hoàn, trong lòng muội đang cảm thấy thật kỳ quái đi?
- Có một chút!
Dương Ngọc Hoàn nháy mắt tò mò nhìn Tần Tiêu:
- Tứ nương rõ ràng không bị tiêu chảy đâu, vì sao phải gọi Ngọc Hoàn cùng ra khỏi nhà đây? Đã trễ thế này còn chưa chịu về nhà, muội thật không thói quen!
Tần Tiêu đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nhìn xung quanh, trong quán rượu còn có khách đang ngồi, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn qua đánh giá hai mỹ nữ tuyệt sắc bên này. Tần Tiêu đứng dậy nói:
- Đi ra ngoài một chút, ta từ từ nói với muội được không?
- Tốt lắm!
Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy dựng lên, vui mừng nói:
- Đi tới bờ Tương Giang tản bộ được chứ?
- Được.
Tần Tiêu mỉm cười, mang theo Dương Ngọc Hoàn cùng đi ra ngoài. Tử Địch tràn đầy ghen tuông không chút tình nguyện trả tiền, sau đó đi theo phía sau họ không xa.
Rời khỏi quán rượu, Tần Tiêu mang theo Dương Ngọc Hoàn đi tới một con đường nhỏ trong thôn, hướng bờ Tương Giang đi đến.
Mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh hoàng hôn rơi trên cuối thôn. Gió xuân thổi qua, Dương Ngọc Hoàn vẫn như lúc còn thơ ấu, dựa vào người Tần Tiêu tìm kiếm ấm áp.
Nàng còn vươn tay ôm cánh tay hắn, đem tay mình cùng cổ tay luồn dưới áo hắn. Một bàn tay còn tinh nghịch vẽ vẽ lòng bàn tay của hắn, còn thường thường nghịch ngợm đầu ngón tay của hắn.
Theo Dương Ngọc Hoàn xem ra hết thảy cũng giống như ngày trước, mình ở trước mặt hầu gia ca ca vĩnh viễn là nhi đồng chưa hề lớn lên. Tần Tiêu đối với nàng mà nói là phụ thân, là huynh trưởng, là ân nhân cứu mạng, còn là lão sư cùng người bảo hộ, là...mối tình trong mộng của thiếu nữ mới lớn, nàng chỉ biết mình đối với nam tử này đã vô cùng tín nhiệm cùng ỷ lại. Từ trước kia, bất kể là tận mắt nhìn thấy hay nghe được chuyện xưa, Tần Tiêu đều trở thành thần tượng cao nhất trong lòng nàng, hơn nữa còn ở bên cạnh nàng. Vừa thân thiết cũng vừa thần thánh, thần thánh đến mức trong lòng nàng không chấp nhận mình nghe được bất luận lời nói gì bất lợi đối với hắn.
Tiểu cô nương khờ dại cùng thuần khiết, cùng loại ảo tưởng khát khao khi vừa biết yêu, đã quyết định địa vị của Tần Tiêu ở trong lòng nàng vĩnh viễn đều không thể thay thế.
Tần Tiêu cảm giác trong lòng như lướt qua một luồng điện nhẹ nhàng, thầm có chút dao động. Nha đầu này ah, sao lại không có lòng đề phòng đối với ta đây? Thật không biết có phải vì thuở nhỏ nàng đã mất cha, sau đó lại mất thúc phụ, có tình tiết mến phụ, mới hoàn toàn tín nhiệm ta như thế...Tiểu cô nương này khi ở chung một chỗ với hắn giống như hoàn toàn không biết chuyện “nam nữ hữu biệt” bao giờ. Chẳng hạn như lúc chiều nay, hắn vô tình nhìn thấy nửa thân trần của nàng, nhưng hiện tại nàng đối mặt với hắn lại không hề biểu hiện ra chút nào xấu hổ.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tần Tiêu liền trở nên mềm mại... đây làm sao là nữ hài tử mười ba tuổi, rõ ràng là một đại cô nương thôi! Hơn nữa là một đại cô nương có bề ngoài có chút khoa trương! Tuy rằng Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y cùng Tử Địch đều có dáng người không tệ lắm, hoặc lả lướt hoặc nóng bỏng, mỗi người đều có phong tư riêng. Nhưng so sánh với Dương Ngọc Hoàn vẫn còn thua kém một chút!
Một trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, lấy danh xưng châu viên ngọc nhuận nổi danh đời sau, quả nhiên là... không giống bình thường!
- Hầu gia ca ca, huynh đang suy nghĩ gì đấy?
Dương Ngọc Hoàn ngây thơ hỏi, còn ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, hai mắt híp lại như vầng trăng non, lông mi dài run run khả ái.
Tần Tiêu giật mình hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ cười:
- Không có gì...đúng rồi, Ngọc Hoàn, muội đến nhà của ta đã bao lâu?
Dương Ngọc Hoàn vươn lên một bàn tay, đầu ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ mọng, ngẫm nghĩ nói:
- Tinh tế mà tính kỳ thật là sáu năm kém ba tháng nga! Hiện tại muội đã sắp mười bốn tuổi rồi đâu! Lúc ấy khi ở Lạc Dương, muội mới tám tuổi, cùng bà cô được hầu gia ca ca nhặt về.
- Vì sao lại gọi là “nhặt” chứ, ha ha, thật là...muội cũng không phải là mèo con chó con.
Tần Tiêu cười trêu ghẹo:
- Những năm gần đây ta chạy đông chạy tây, không có thời gian chiếu cố cho muội, thật thiếu quan tâm tới muội, muội cũng đừng trách ta.
- Không có, không có!
Dương Ngọc Hoàn làm nũng lắc cánh tay Tần Tiêu, nhẹ đá chân lo lắng nói:
- Hầu gia ca ca là người đối xử với Ngọc Hoàn tốt nhất trên đời này, trong lòng Ngọc Hoàn rõ ràng đâu! Ngọc Hoàn thường xuyên suy nghĩ, mạng của muội vừa khổ lại vừa tốt lắm! Khổ là lúc cha mẹ mới mất, sau sống nhờ nhà nhị thúc cũng mất...nhưng thật may mắn gặp được hầu gia ca ca nha! Những năm gần đây, bên cạnh Ngọc Hoàn mặc dù không có thân nhân cùng huyết mạch, nhưng mọi người đều đối đãi muội như người thân của mình. Ngọc Hoàn thật sự cảm thấy được hạnh phúc, thật thỏa mãn nha!