Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 833: Chiến Thần trở về (3)



- Ta chỉ biết ta là tướng quân Đại Đường! Đại Đường chỉ có tướng quân mất đầu, không có kẻ nhu nhược chạy trốn!

Kim Lương Phượng nhìn theo bóng lưng Mặc Y, thở dài lắc đầu.

Lại một đợt tấn công của người Mạt Hạt, Mặc Y trừng to mắt, múa ngân thương nhảy tới.

Đúng lúc này đột nhiên có người lớn tiếng kêu lên:

- Xem, ở phía bắc!

- Binh mã Đại Đường!

Kim Lương Phượng đang chán nản tuyệt vọng không khỏi đại chấn, vội vàng bước nhanh tới đầu tướng nhìn ra hướng bắc xa xa. Quả nhiên ở phương bắc thiên quân vạn mã đang chạy chồm mà đến, huyên náo che trời!

Kim Lương Phượng lớn tiếng cười nói:

- Phải, phải! Thật sự là binh mã Đại Đường!

- Giết ah!

Khí thế Đường quân cực kỳ hung mãnh, đều là kỵ binh tinh nhuệ, đang mãnh liệt hướng sau lưng người Mạt Hạt đánh tới!

Trong lòng Mặc Y chấn động, là hắn sao? Là hắn đã trở lại sao?

Người Mạt Hạt nhất thời hoảng loạn: Sao lại thế này?

Đường quân nhìn thấy được viện quân, càng thêm dũng mãnh gấp bội, lớn tiếng gầm to giận dữ liều mạng cùng người Mạt Hạt, thi thể người Mạt Hạt không ngừng bị ném xuống dưới thành.

Gần, càng gần!

Viên đại tướng đi ở trước nhất mặc kim giáp hồng bào khí thế như lửa, trong tay cầm phượng sí lưu kim đang như thần binh đang bổ vào người Mạt Hạt, đó không phải là Tần Tiêu sao?

Kim Lương Phượng hung hăng vỗ lên tường thành, lớn tiếng vui mừng kêu lên:

- Đại soái! Là đại soái giết trở lại!

Đường quân trên tường thành nhất thời hoan hô:

- Đại soái!

Dưới cổng thành, Tần Tiêu tức giận rống to, một lưu đang chém xuống giết chết hai người Mạt Hạt vọt tới, ghìm cương, chiến mã hung hăng dựng đứng hí vang.

Tần Tiêu huy vũ khí rống to:

- Đại Đường Tần Tiêu ở đây! Người Mạt Hạt dám cùng ta một trận chiến, phóng ngựa tới đây!

Kim Lương Phượng kích động cơ hồ muốn rơi nước mắt, vội vàng nói:

- Nổi trống! Nổi trống trợ chiến!

- Đông đông đông!

Trống trận thật lớn gõ lên, Đường quân gầm lên giận dữ, sĩ khí đại chấn!

Mặc Y cắn chặt răng, không ngừng đâm ra ngân thương, trái tim kích động loạn chiến: Hắn không có việc gì! Hắn đã trở lại!

Vạn người Mạt Hạt công thành phía bắc nhất thời hoảng tay chân, bên trên có Đường quân, sau lưng bị kỵ binh Đường quân dũng mãnh vô địch đánh tới!

Nhất thời quân lính tan rã!

Tần Tiêu quát lớn:

- Các tướng sĩ! Giết sạch bọn hắn!

- Giết ah!

Một vạn kỵ binh Đường quân đánh thẳng về hướng đại quân Mạt Hạt!

Trên cổng thành, Kim Lương Phượng vung tay lên:

- Mở cửa thành giết ra ngoài!

Mặc Y đã sớm đi xuống cổng lầu nhảy lên chiến mã, lớn tiếng nói:

- Ta đi! Các dũng sĩ, theo ta cùng nhau xung phong!

Cửa thành mở rộng, Mặc Y phóng ngựa đi trước, thét to lẫm lẫm phóng ra. Ngân thương lụa hồng bị nàng múa như phiên phi ngân hoa, không ngừng lướt qua cổ họng quân địch, người ngã ngựa đổ!

Ánh mắt Tần Tiêu sắc bén, đã sớm nhìn thấy Mặc Y lao ra, phấn chấn thần uy vung mạnh kim đang, mở một đường máu mang theo thiên binh tiến tới trước người nàng.

- Hổ tướng quân, đã lâu không gặp!

Tần Tiêu lớn tiếng cười vang, cực kỳ thống khoái. Hắn thuận tay vung kim đang, chém bay một gã Mạt Hạt cả người lẫn ngựa, máu tươi văng khắp nơi, thanh âm tiếng kêu sợ hãi vang bốn phía.

Những gã Mạt Hạt khác hoảng sợ vỡ mật!

Mặc Y phụng phịu nghiêm mặt, ném cho hắn một ánh mắt thật ôn nhu, trầm giọng nói:

- Nhờ hồng phúc đại soái, mọi chuyện đều tốt!

Tần Tiêu quát lớn:

- Man di Mạt Hạt, đến lĩnh giáo lợi hại của Liêu Đông quân đi! Giết!

- Giết!

Mặc Y thúc ngựa phóng lên, cùng Tần Tiêu sóng vai mà chiến. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kích động vạn phần.

Trong doanh trướng Tân La ngoài thành tây năm dặm, Cao Văn Giản đứng bật dậy, kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì? Tần Tiêu đã đánh trở lại? Điều này sao có thể?

- Thật sự! Một vạn kỵ binh tinh nhuệ đang đem đại quân Mạt Hạt ở cửa bắc đánh thảm hại!

Thám báo khẩn trương nói.

Cao Văn Giản hít sâu một hơi, oán hận mắng:

- Tên hỗn đản kia sao còn chưa chết?

- Đại...đại nhân, làm sao bây giờ? Tần Tiêu đã trở lại, sau lưng hắn không biết còn có bao nhiêu viện binh!

Tâm phúc khẩn trương nói.

- Hèn nhát! Nhìn bộ dạng của ngươi!

Cao Văn Giản tức giận khiển trách, nhưng trong lòng lại bất an, cắn răng nói:

- Hạ lệnh đại quân rút về Du Quan! Ta cũng không muốn đem một vạn nhân mã quý giá của ta đối chiến cùng tên điên Tần Tiêu kia!

Người Tân La tấn công cửa thành tây rút lui sớm hơn người Mạt Hạt, chạy trốn thật nhanh. Chu Dĩ Đệ thủ thành nhất thời ngây ngẩn, cơ hồ không hiểu đại quân Tân La đang giở trò gì?

Bên cửa bắc Tần Tiêu mang theo một vạn kỵ binh đem đại quân Mạt Hạt đánh tan nát, khiến bọn họ chạy về hướng đông. Đồng thời đại quân Mạt Hạt ở cửa đông cùng cửa nam đều bắt đầu thối lui, nhanh như nước thủy triều hướng phương đông bỏ chạy. Hoàn Tử Đan cùng Thiệu Hoành suất lĩnh binh mã đuổi giết theo sau, cùng Tần Tiêu hợp binh một chỗ, thẳng đem đại quân Mạt Hạt truy sát hơn hai mươi dặm.

Đại quân Mạt Hạt thối lui thẳng tới cảnh nội Liêu Tây huyện, nơi đó có bộ đội chủ lực của bọn hắn.

Tần Tiêu ngừng lại đại quân, thúc ngựa nhìn về hướng đông. Hoàn Tử Đan cùng Thiệu Hoành vui mừng chào đón, xuống ngựa liền bái. Tần Tiêu cười a a nhảy xuống ngựa, gọi họ đứng lên:

- Thiệu tướng quân, Tử Đan, vất vả các ngươi.

- Chúng mạt tướng vô năng, khiến Liêu Tây cùng Uy Hóa thất thủ.

Nhị tướng đầy mặt xấu hổ:

- Thỉnh đại soái giáng tội!

- Không trách các ngươi!

Tần Tiêu mỉm cười trấn an bọn họ:

- Thủ được đương nhiên là tốt, không thủ được hợp binh lui về giữ Doanh Châu cũng là một loại sách lược hợp lý. Binh lực chúng ta có hạn, đem phòng tuyến kéo quá dài sẽ kiệt lực. Chỉ là ta thật không ngờ Hắc Thủy Mạt Hạt lại khởi động binh lực khổng lồ như thế!

Thiệu Hoành nói:

- Hiện tại chỉ lo lắng tiên phong của bọn hắn rút lui sẽ lập tức liên hợp chủ lực tấn công Doanh Châu thì chúng ta sẽ khó khăn. Còn có người Bột Hải đến bây giờ không thấy động tĩnh gì. Nếu bọn hắn cũng hát đệm một phen, vậy thì...

- Người Bột Hải...

Tần Tiêu trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm:

- Bọn hắn sẽ giúp Hắc Thủy Mạt Hạt sao?

Thiệu Hoành chậm rãi lắc đầu:

- Khó nói, nếu tính ra bọn hắn là đồng tộc.

- Ta xem không nhất định.

Tần Tiêu tràn đầy tự tin mỉm cười:

- Bọn hắn là đồng tộc, cũng là kẻ thù một mất một còn. Bột Hải quốc muốn thống nhất các bộ lạc Mạt Hạt, Hắc Thủy lại muốn gồm thâu Bột Hải quốc, đây là chuyện không chỉ là một hai ngày. Huống chi trước đó không lâu Bột Hải quốc mới dựa vào Đại Đường, nếu lúc này chống lại còn không sợ bị chúng ta tính nợ sao? Từ lần vừa rồi tiếp xúc ta cảm giác được, Bột Hải quận vương là người thông minh, hắn sẽ không làm ra chuyện ngốc như thế.

- Nhưng người Mạt Hạt có tới sáu bảy vạn binh lực!

Thiệu Hoành nói:

- Trong thành Doanh Châu chỉ còn hơn hai vạn binh mã. Cộng thêm binh mã của đại soái mang về, chỉ có hơn ba vạn người...

Tần Tiêu cười thật bá đạo:

- Người Tân La bỏ chạy, sẽ không dám tiếp tục làm chuyện gì. Quách Tri Vận mang theo một vạn kỵ binh đã tới lúc làm ra chút việc. Doanh Châu cứ yên tâm đối phó người Mạt Hạt là được thôi. Ba vạn đối sáu vạn, có gì đáng sợ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.