Phong Lưu

Chương 220: Dùng thân để nhử




Khiếp sợ quyền thế của Lý Lâm Phủ, ít nhất hiện nay không ai dám rõ ràng động vào Trung Hoa Đường, động thầm thì khó có thể nói. Bất quá Kim Long Đường, Hắc Long Hội đều bị quản chế nghiêm ngặt, có gió thổi cỏ liền rung, cái gì cũng hầu như biết rõ.

Vậy ai muốn hắn vào chỗ chết đây?

Lần thứ hai Trung Hoa Đường tổ chức hội nghị cao tầng, bởi không có tình báo xác thực phân tích, ai cũng không thể xác định cỗ thế lực thần bí kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

- Nếu không, ta làm mồi nhử, để dẫn chúng đến.

Đường Tiểu Đông đưa ra kiến nghị, cỗ thế lực thần bí này không bắt được, làm cho cuộc sống hàng ngày khó yên.

Chỉ có tróc n kẻ trộm ban ngày, nào có đạo lý đề phòng kẻ trộm ban đêm, hắn ở ngoài sáng, người ta ở một nơi bí mật gần đó, thực lực lại cường đại, thực là uy hiếp quá lớn, không sớm thăm dò tình huống rồi giết sạch, liền như trên đỉnh đầu có lợi kiếm đặt ngang, làm người khó vui.

- Không được.

Đề nghị này, lập tức bị Đường Sương cùng Lôi Mị kiên quyết phản đối.

Để phu quân tương lai của các nàng dùng thân để nhử, hung hiểm vạn phần, vạn nhất xảy chuyện gì ngoài ý muốn, ai có thể đảm đương.

Chu Bất Vi bảo trì không nói.

Đường Tiểu Đông lắc lắc đầu, hỏi ngược lại:

- Vậy các nàng có biện pháp gì đây?

Hai nàng đồng thời á khẩu không trả lời được.

Chu Bất Vi ho nhẹ một tiếng, nói:

- Mục tiêu của đối phương chỉ tập trung vào người lão đại, nói rõ bọn họ có rất ít nhân thủ, nên phải dùng một kích thành công, tránh bị bại lộ.

- Nếu như chúng ta có thể tìm được người nhắn lại lời cảnh báo kia, vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng, nhưng đối phương vẫn không chịu lộ diện...

Nghe ý tứ của hắn, hiển nhiên là tán thành đề nghị của Đường Tiểu Đông. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Gia hỏa này có chút ngoan độc mà.

Ánh mắt Đường Sương, Lôi Mị sắc bén như hai thanh lợi kiếm, đâm vào suy nghĩ của hắn.

Liếc mắt với Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo ấp a ấp úng nói:

- Chuyện này… Nếu như tính toán chính xác… Khả năng thành công…Vẫn là…

Đường Tiểu Đông vỗ bàn, cười ha ha nói:

- Chỉ cần chúng ta tính toán chích xác, vạn vô nhất thất, ta nghĩ, hẳn là không có vấn đề gì lớn…

Lời của hắn dẫn tới mắt trợn chớp động của hai nàng.

Bất quá ngẫm nghĩ lại, kế sách này cũng không phải không thể thực hiện, quan trọng là phải tính toán chính xác, không thể có chút sai lầm nào, nhưng lại phải suy nghĩ đến chuyện xấu ngoài ý muốn bên trong.

Hai nàng đều trầm tư lại, các nàng không phải không rõ đạo lý tróc nã kẻ trộm ban ngày cùng đề phòng kẻ trộm ban đêm, cũng biết đây là kế sách duy nhất có thể thành, chỉ bất quá bắt người trong lòng của các nàng lấy thân để nhử, chuyện này khó có thể bằng lòng nữa rồi.

Hai người thấp giọng thương nghị một trận lâu, Lôi Mị mới thở dài, có chút không tình nguyện nói:

- Cũng được, chỉ là hành động lần này, phải thỏa mãn mấy điều kiện sau đây.

Một điều kiện trong đó, chính là Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ của Đường Tiểu Đông trong thời gian ngắn phải đề thăng trên diện rộng, dùng việc có thể tránh khỏi ba chiêu công kích của Đường Sương làm điều kiện vượt qua.

Điều kiện này đối với Đường Tiểu Đông mà nói, quả thực có chút hà khắc, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây là hai nàng suy nghĩ dựa theo sự an toàn cho hắn, nếu như không đạt điều kiện này, tất cả đều không bàn nữa.

Tu vi võ công của Đường Sương biểu tỷ tiếp cận cấp tông sư, học Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ có tốt, muốn tránh khỏi ba chiêu công kích của nàng, trong mắt Đường Tiểu Đông, quả thực còn khó hơn lên trời nữa.

Trốn không được, chỉ có thể gian dối.

Về phần sao gian dối được, nếu như đổi là Lôi Mị, thì chiêu này khẳng định mất linh, nhưng Đường Sương biểu tỷ, hắc hắc, hắn có chút nắm chắc rồi.

Ngay ngày hôm đó, dưới sự thay phiên đốc thúc của hai nàng, Đường Tiểu Đông ở diễn võ trường khổ luyện Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, thái độ hắn cực kỳ cẩn thận chăm chú, làm hai nàng rất thỏa mãn.

Cảm nhận được sự kiên định của phu quân, hai nàng không nói chuyện gì khác, yên lặng chuẩn bị công tác tiến hành phối hợp.

Tần Thiên Bảo so với Đường Tiểu Đông còn bận hơn, ban ngày không chỉ có phải học Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, buổi tối còn phải tu tập nội công, bởi vì gánh

nặng hộ vệ Đường Tiểu Đông đã rơi vào người hắn.

Dựa theo suy xét từ độ an toàn, Tần gia lại xuất một vị trưởng bối, đảm nhiệm hộ vệ.

Sở dĩ không chọn người trẻ tuổi, là lo bọn họ chưa trải hết chuyện giang hồ, tình huống đột phát, không chỉ cần võ công siêu cường, còn phải có phản ứng cực nhanh, cộng thêm sự giảo hoạt của cáo già ngàn năm nữa.

Sau đó, tập trung cao thủ tinh ba nhà tiến hành đặc huấn cường hóa ngắn hạn, khóa trình lắp tiễn nhanh cùng bắn chính xác đường tên càng phải đặc huấn.

Về phần Sa thương, gây tiếng nổ oanh kích như trời đánh, chỉ có thể kéo ra địa phương rất xa tiến hành bắn luyện, để tránh khỏi kinh thế hãi tục, mà huấn luyện này rất không t, cộng thêm Sa thương chỉ có một lần cơ hội xạ kích, nên lúc địch nhân kinh sợ, dựa vào cung nỏ và võ công giết địch.

Để bưng bít cỗ địch nhân thần bí này, Đường Tiểu Đông hạ lệnh, miễn tất cả hoạt động xã giao, ở nhà kiên trì khổ luyện Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, lần luyện tập liều mạng này, làm chúng nữ yêu thương không ngớt.

Thuật khinh thân đề túng muốn đạt được cảnh giới thần diệu quỷ dị khó lường, phải có nội công thâm hậu làm nền tảng, tu vi nội công lại không cách nào cấp tốc mà thành, chỉ có thể tiến hành tuần tự mà thôi.

Nhanh không được, chỉ có thể tìm đường khác.

Đường Sương kêu người chế tạo vài khối sắt, cột vào trên chân trên thân Đường Tiểu Đông, gia tăng trọng lượng.

Trên thân trên chân cột chặt những khối nặng trịch này, mới chạy một trận liền thở hổn hển như trâu, đừng nói chi đến nhảy nhót lăn lộn, mệt muốn chết rồi.

Kha Vân Tiên, Ngọc Nhược Vân, Hà Hiểu Nguyệt thấy mà hết hồn, lòng nhẹ ai oán cách huấn luyện này của Đường Sương, muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy Đường Sương kia, khí thế lạnh như băng bất cận nhân tình lại có chút e ngại, chỉ có thể dõi theo, mà đau nhói trong tim, mỗi ngày ngoại trừ làm tốt chuyện bồi dưỡng ra, một chút cũng không giúp được.

Trải qua đặc huấn cường hóa mười lăm ngày, thuật khinh thân đề túng khinh thân của Đường Tiểu Đông tiến bộ rất lớn, lúc bỏ đi trói buộc của những khối sắt trên thân và trên chân, quả thực làm hắn có loại cảm giác động tác linh mẫn như chim yến.

Mấy ngày nay gian khổ đặc huấn thật không có uổng phí rồi.

Bất quá, hắn toàn lực thi triển, cũng chỉ tránh khỏi công kích thứ nhất của Đường Sương, lúc né tránh công kích thứ hai, rõ ràng là lực bất tòng tâm, đó là vì tu vi nội công quá kém, một hơi thở liền mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.