Phong Mang

Chương 40: Tự xem mình là chuột?



Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Vì vậy, Hàn Đông không có nổi một ngày nhàn rỗi.

Nhị Lôi phụ trách nhồi đầy tủ lạnh, Hàn Đông phụ trách nhồi đầy gầm giường, trận chiến giằng co tới tận khuya. Mãi tới khi Hàn Đông giả bộ ngủ, Nhị Lôi chắc ăn là tủ lạnh được lấy đầy rồi, mới đóng cửa lặng lẽ rời đi.

Hàn Đông nhanh chóng ngồi dậy, đem mọi thứ trong tủ lạnh chuyển ra ngoài.

Không ngờ khi hắn chuẩn bị nhét xuống gầm giường, đột nhiên phát hiện gầm giường chật rồi.

Đê ma ma, nhanh vậy!

Xem ra phải tìm cách xử lý đống đồ ăn này thôi.

Về phần xử lý như thế nào… Bây giờ biện pháp duy nhất là canh đúng thời điểm để tuồn ra ngoài. Nếu không tiện hành động vậy để nhân viên chuyển phát nhanh tới tận cửa lấy hàng là được rồi. Nhưng mà làm sao để liên lạc với nhân viên chuyển phát nhanh, làm sao để cậu ta thần không biết quỷ không hay đem nhiều thứ như vậy đi, cũng là một chuyện hết sức hao tâm tổn trí.

Ai… Giảm béo sao lại khó khăn như vậy! Hàn Đông thậm chí nghi ngờ nửa cân giảm đi kia liệu có phải là nơ ron thần kinh hay không?

Ngày thú hai, cửa ban công phòng làm việc Vương Trung Đỉnh không thoát khỏi số phận, tủ lạnh mất tám hộp thịt.

Trước khi Nhị Lôi đi nhét đồ ăn, Vương Trung Đỉnh tự mình thị sát phòng của Hàn Đông, phát hiện tủ lạnh rõ ràng còn đầy.

Tối qua Hàn Đông giấu đồ ăn, sáng nay lại bỏ lại nguyên vẹn vào tủ lạnh.

Bố cục tinh vi hết chỗ chê!

Lần này Hàn Đông lại bước lên cân lần nữa, thiếu chút nữa vỗ tay thành tiếng!

Lại giảm được nửa cân!

Vậy tính ra là đã giảm được một cân rồi!

Hàn Đông hưng phấn nhưng vẫn không quên phân loại đống thức ăn dưới gầm giường, để nhân viên chuyển phát tốc chiến tốc thắng. Ngay khi hắn vừa phân loại xong, đột nhiên phát hiện hai bên cái tủ trái phải rơi ra 14 hộp thịt chưa được mở nắp.

Hàn Đông cầm lên nhìn thoáng qua, chốt mở bị mất rồi thì rất khó để mở được nắp hộp, rõ ràng là có người kéo cho đứt.

[chốt mở là cái vòng tròn để thò ngón tay vô kéo nắp giống trong mấy lon nước ngọt đó TT__TT]

“Thằng nhãi nào sao lại ngứa tay như vậy?” Hàn Đông nhịn không được chửi thầm.

Bởi vì đồ hộp mà không có chốt mở thì rất khó để mở được nắp, nên nó không nằm trong phạm vi lo lắng của Hàn Đông, hắn đem mấy cái hộp tùy tiện tìm một ngăn kéo rồi thả vào.

Hai phút sau, Hàn Đông vỗ vỗ tay đứng dậy.

Đại công cáo thành!

Chỉ cần tranh thủ lúc không có ai theo dõi tới phòng khách gọi một cú điện thoại là OK!

Kết quả, Hàn Đông đợi tròn một ngày một đêm vẫn không tìm được cơ hội. Bình thường hai người bảo vệ còn đi xuống dưới vài lần để đi dạo, hôm nay không hiểu sao đứng nghiêm túc tới đi WC cũng phải thay phiên nhau mà đi nữa.



Buổi tối, Vương Trung Đỉnh lại ở lại công ty qua đêm.

Đầu tối vẫn rất yên tĩnh, Vương Trung Đỉnh làm xong các công việc còn sót lại, thừa lúc giải lao tới phòng của Hàn Đông kiểm tra đột xuất.

Không ngờ tủ lạnh buổi sáng vừa được nhét đầy đã dọn sạch sẽ.

Chuyện này không khoa học!

Nếu buổi tối tủ lạnh trống không, buổi sáng lại không có ai nhét thêm vào, tủ lạnh làm sao đầy được?

Vương Trung Đỉnh chuyển ánh mắt nghi ngờ tới phía Hàn Đông đang ngủ say, tỉ mỉ phát hiện đầu giường bên trái có một vết xước dài 7mm, bốn chân giường cũng bị xê dịch đi 1mm ~ 3mm.

Vì vậy, Vương Trung Đỉnh chậm rãi tiến về phía giường lớn, một bước hai bước rồi ba bước… Rốt cuộc tới bên giường, yên lặng nhìn kỹ Hàn Đông trong chốc lát, sau đó cúi người xốc vạt giường lên.

Kiểm tra xong mặt cũng tái luôn…

Cậu nói cậu ăn vụng thì thôi đi, lại còn giấu đồ ăn! Giấu đồ ăn thì cũng thôi đi, lại còn phân loại!

Bộ cầm tinh con chuột hay tự xem mình là chuột luôn hả?

Vốn định đứng lên dạy dỗ cậu ta một hồi, nhưng nghĩ lại thấy chút chuyện ấy nổi giận cũng không đáng. Huống hồ mấy cái đồng hồ trong phòng làm việc kia cái nào cũng bỏ xa mấy thứ đồ ăn vặt này, Hàn Đông lại chỉ lấy đi mấy hộp thịt. Hoặc là hắn tham ăn, hoặc là trải qua mấy ngày khổ sở quá, nên có chút mất niềm tin với chuyện tiền bạc…

Có điều khoan dung thì khoan dung, Vương Trung Đỉnh còn phải thức đêm làm chuyện chính sự, chắc chắn không rảnh để Hàn Đông tiếp tục quấy rối mình. Vì vậy hắn lấy vài hộp thịt từ phòng làm việc của mình bỏ vào tủ lạnh của Hàn Đông.

Vốn tưởng vậy là thanh tĩnh rồi, không ngờ quá nửa đêm, tiếng bước chân sàn sạt quen thuộc lại vang lên.

Vương Trung Đỉnh nhíu mày, không phải bỏ thêm đồ ăn rồi sao? Lại còn sao nữa?

Vừa lúc đó, Hàn Đông đẩy cửa trực tiếp vào, nhưng không đi về phía tủ lạnh, mà đi về phía Vương Trung Đỉnh. Tới trước mặt hắn rồi vội vàng mở túi đồ ăn cầm trong tay ra.

Vương Trung Đỉnh suýt nữa thì tuyệt khí bỏ mình.

Trong túi, hai mươi mấy hộp thịt không còn chốt mở! Ngoại trừ 14 hộp thịt bị Hàn Đông trộm đi trước kia còn có vài hộp vừa bỏ vào đầu tối, cũng không tránh khỏi số phận bị kéo đứt chốt mở.

Vương Trung Đỉnh rốt cuộc hiểu tại sao số lượng thịt hộp bị trộm lại tăng lên… Bởi vì… từ đầu tới cuối tên này không mở được hộp nào hết! Xong tự cho là do hộp có vấn đề nên mới lấy nhiều hơn muốn dùng số lượng đè chết số lượng.

Nếu không phải Hàn Đông đang nhắm chặt hai mắt, biểu tình ngốc lăng, Vương Trung Đỉnh thật sự muốn tát cho cậu ta vài bạt tay!

Thằng nhãi này sao lại ngứa tay như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.