”Tôi chẳng qua là cẩn thận lỡ cậu ngã sẽ níu lấy tôi không buông.”
Trì Tự liếc cô một cái, giống như nhìn thấy một cô gái giả bị đụng [1].
[1] Người giả bị đụng: ở đây nguyên văn là từ 碰瓷 (HV: bính từ; 碰 bính: đụng, va phải; 瓷 từ: sứ), nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi tiền bồi thường từ chủ xe. Nghe nói bây giở ở các thành phố lớn có hẳn một biệt đội “hàng cố-ý-dễ-vỡ” chuyên nghiệp luôn đó.
”Tớ cho dù có ngã không phải người giả bị đụng đâu.” Cố Ý đột nhiên chạy đến dưới bậc thang, một tay chống tường, ngẩng đầu nhìn anh, ”Miêu gia gia tới rồi, cậu mau tới đây đấm chân cho gia.”
Trì Tự lắc đầu một cái: ”Cậu đây là trêu đùa gái nhà lành, không phải người giả bị đụng.”
Vừa nói xong, anh mới cảm thấy lời này không đúng lắm.
Bả vai của cô đụng vào ngực anh, có chút đau.
Trì Tự bước sang bên cạnh một bước, quay người lại, một tay cầm tay cô, một tay cầm lan can cầu thang, khóa Cố Ý trước người.
Mặt mũi anh tuấn bao trùm khí đen.
Giọng anh trầm thấp mà cứng rắn:
”Đầu óc cậu có phải có bệnh không?”
Cố Ý mở to hai mắt, sững sờ như gỗ, vẫn không có ý thức được đây là chuyện gì.
Nhưng miệng theo bản năng bật thốt lên:
”Cậu mới biế tớ có bệnh sao?”
Trì Tự nhíu chặc mi:
”Cậu cảm thấy chơi như vậy rất vui sao?”
Khi anh áp sát, mùi hương nhàn nhạt từ cổ kia chui vào mũi Cố Ý, khuôn mặt anh được phóng đại đến vô hạn, khiến tim cô đập không ngừng, hai chân không tự chủ được như nhũn ra.
Ôn hương nhuyễn ngọc [2] trong ngực, lan can lạnh.
[2] Ôn hương nhuyễn ngọc [软玉温香]: “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)
Đợi khi anh nói tâm ý của mình ra khỏi miệng, mới ý thức được, đây là lần đầu tiên anh nói cho người khác biết về hoạch định tương lai của mình.
Ngay cả cha mẹ anh cũng chưa nói qua.
Cố Ý mở to đôi mắt trống rỗng, không có cách nào phản bác.
Cô đấu tranh do dự hồi lâu, cuống họng khô khốc:
”Nếu nói như vậy…vậy…vậy tớ cũng không khoa học tự nhiên luôn.”
Đối với việc học cô vốn là không có hứng thú gì, chỉ là bởi vì đến nơi này, bị lây nhiễm anh, và bạn học xung quanh, mới nảy sinh ý nghĩ trở thành một học sinh giỏi.
Tương lai cô cái gì cũng không cần lo, cho nên cho dù chọn khoa học xã hội, cũng không có gì lớn đâu nhỉ?
”Không được.” Trì Tự quả quyết khước từ.
Lá gan gấu của Cố Ý lớn lên, trừng anh: ”Vì cái gì không được?”
Trì Tự vẫn ở tại chỗ, nhìn cô bay vọt vào ký túc, còn đụng phải hai nữ sinh đi ra cửa.
Tâm tình anh khó có thể dùng lời diễn tả được.
Lục phủ ngũ tạng như bị đè bởi muôn vàn đá nham thạch, khiến anh lòng buồn bực ngột ngạt, tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào…
Muốn không bị cô ảnh hưởng, đã không còn khả năng rồi.
*****
Ba ngày liên tiếp, Cố Ý cho dù làm gì cũng cầm điện thoại di động, giờ học không chú tâm nghe, cơm cũng không chú tâm ăn, ngủ cũng không chú tâm ngủ.
”Cậu không nghĩ?” Hạ Vũ Tâm cười nói, ”Vậy cậu cả ngày cầm điện thoại di động làm gì, chờ ma gửi tin nhắn cho cậu sao?”
”Cho dù ma có gửi cho tớ, cậu ấy cũng sẽ không gửi cho tớ.”
Ba ngày này, cô chịu đựng không đi tìm Trì Tự, cũng không đi lang thang trên hành lang, lúc đi ngang qua lớp 3 mắt nhìn thẳng, không nghĩ tới, cô thật sự không gặp mặt anh một lần nào.
Mặc dù như vậy, Cố Ý vẫn tha thiết mong chờ Trì Tự gửi tin nhắn cho cô.
Nói bất cứ cái gì cũng được.
Nhưng mà không có.
Cô không muốn gửi vòng bạn bè lại bị anh nhìn thấy, vì vậy đăng ký tài khoản Weibo, trên Weibo mà kể khổ.
Cái gì ”Lấy ruột cá ngươi □□ Xem có phải màu đen hay không”, ”Lột da cá ngươi đưa cho dì làm túi rác”, ”Một ngày nào đó tôi sẽ cắt cậu làm vật thí nghiệm treo trên trần nhà”…
Cô chỉ theo dõi mình Hạ Vũ Tâm, mỗi một bài Weibo, Hạ Vũ Tâm cũng like cho cô.
Kết quả chính cái like đó lại nảy sinh vấn đề.
Trong đám người hâm mộ Hạ Vũ Tâm, có không ít người hâm mộ theo dõi Weibo của nữ thần.
Ví dụ như Diêu Tử Tuấn.
Cậu ta có thời gian đều bay bay đến like nữ thần, để hiểu thế giới quan của nữ thần.
[6] Hồng Câu: đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa, giữa Lưu Bang và Sở vương Hạng Võ xảy ra nhiều cuộc chiến triền miên khiến trăm họ lầm than, lòng dân oán trách. Thấy vậy, Hạng Võ bèn nói với Hán Vương: “Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ”. Hán vương đáp: “Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức”. Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán Vương kể 10 tội lớn của Sở Vương, Sở vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán Vương, Hán vương chạy vào Thành cao. Hai bên cố thủ trên vùng đất của mình. Mãi về sau khi không còn đủ lực để triệt nhau, hai bên mới ký giao ước lấy Hồng Câu làm ranh giới phân chia.