Trì Tự dùng cùi chỏ đánh cậu ta, thiếu chút nữa không nhịn được ném người cậu ta xuống sông Dương.
Chỉ còn lại hơn phân nửa đoạn đường, Cố Ý tìm Trì Tự nói chuyện, anh cũng chỉ nhìn nửa gương mặt cô.
Từ bờ nam sông Dương đi tới bờ bắc, vài nam sinh muốn đi uống thức uống lạnh, những người còn lại quyết định về nhà cùng nhau.
Cố Ý đương nhiên đi theo Trì Tự, đi theo còn chưa đủ, dưới con mắt có tình ý của địch, cô càng phải độc chiếm.
”Chúng ta đi bên kia đi.” Cố Ý kéo kéo ống tay áo Trì Tự, ”Bên kia thanh tịnh, con đường này đầy khí xe.”
Nguyễn Tinh nhảy ra đúng lúc: ”Con đường kia quá xa, cái này gần hơn.”
Cố Ý ra oai: ”Cơ thể của tớ quý giá, chịu không nổi quá nhiều khí xe.”
Nguyễn Tinh nhất thời nổi đóa. Cha mẹ cô dù sao cũng là giám đốc điều hành xí nghiệp, mà cô từ nhỏ chính là hòn ngọc quý trên tay, lần đầu tiên bị một người nói bóng gió mờ ám.
Cô tự khuyên nhủ mình: Người phụ nữ này là người điên, không nên chấp nhặt với người điên.
”Trì Tự.” Nguyễn Tinh thay đổi mục tiêu, ”Chúng ta ở cùng một thu, cùng đi chứ?”
Con mắt của Cố thiên kim cũng trợn tròn: Bọn họ lại ở cùng khu?
Cận thủy lâu đài [1] là chuyện tốt sao?
[1] Cẩn thủy lâu đài: đầy đủ là Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt – 近水楼台先得月 – jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè (ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên–> xuất phát từ 1 bài thơ thì phải –> tóm lại là ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích). => Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên mất cất nhắc 1 số tay chân, 1 ông tay chân bèn viết 1 bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách là mình không được cận kề nên bị quên mất rồi. PTY đọc xong, có thăng chức cho ông này.
Cả người anh đều run lên, cúi đầu nhìn cô, miệng theo bản năng đã nói:
”Tôi sẽ đi cùng với thọ tinh.”
*
Mèo điên nhỏ Cố đi bộ trên đôi giày da mềm kia cả một ngày, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lúc này còn có thể hưng phấn chay xoay quanh.
Bọn họ không theo đường cũ trở về, mà đi theo con đường ven sông bên dưới cây cầu bắc qua sông. Cố Ý không ngừng tìm Trì Tự tán gẫu, anh chỉ trả lời mấy câu ngắn ngủi, dáng điệu không hứng thú mấy.
Bây giờ anh bị một loại cảm giác không cách nào nói được bao vây, loại cảm giác này rất hỗn loạn, anh trước kia chưa bao giờ lĩnh hội qua.
Nguyên nhân của cảm giác này chỉ xuất phát từ một người, không ngại lãng phí thời gian, tinh lực của mình, giữa cô và những người khác có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn…
Trì Tự không hề chậm chạp, anh mơ hồ có thể nhận ra được đây là loại tình cảm như thế nào. Vì vậy, khi lý trí nhượng bộ, anh cảm thấy hoang mang.
Thiếu niên anh tuấn thở dài, chậm rãi đi bên người Cố Ý: ”Trời đã tối rồi, cậu đón xe trở về sao?”
Trì Tự ở cùng cô lâu như vậy, đã đến lúc hạ lệnh trục khách [2] rồi.
[2] Hạ lệnh trục khách có nghĩa là ra lệnh đuổi khách, câu này cũng bắt nguồn từ việc Tần Thuỷ Hoàng từng hạ lệnh đuổi khách các nước, sau này dùng để chỉ việc xua đuổi khách.
Không xa phía trước chính là điểm đậu xe taxi, Cố Ý đang xúc động vì thời gian trôi qua quá nhanh, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên.
Cúp điện thoại, Cố Ý mang túi lên lần nữa, vội vã chạy trở lại, mỗi một bước đều như giẫm trên đám mây mềm nhũn, giống như bước một bước tiếp theo sẽ được bay lên trời.
Trì Tự mua vé xong, đi ra khỏi hàng, cô gái nhỏ chen chúc đến trước mặt anh.
Đưa cho cô một tấm vé tàu điện ngầm, lại lấy túi sách trên vai cô xuống, Trì Tự trầm tĩnh không lên tiếng, Cố Ý cũng không nói chuyện.
Ánh đèn bên trong khu vườn biệt thự mờ tối, bóng cây loang lổ. Vòng qua hòn non bộ, hình dáng của một căn biệt thự ba tầng độc đáo mà hoa lệ hiện ra.
Trì Tự đưa cô đến thẳng cửa sân, cởi túi sách đưa cho cô.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy, nên thính lực của Trì Tự trở nên cực tốt.
Bịch, bịch.
Làm âm thanh tim anh đập.
Anh nắm chặt nắm đấm lại, sau đó buông.
Trong lòng nhấp nhô một tần sóng phiền muộn, đi theo anh hơn nửa ngày, vào thời điểm này lại lặng yên không một tiếng động mà rời đi, gạt mây thấy trăng.
Suốt một năm đánh giằng co, từ khai giảng lớp mười kéo dài đến năm học kết thúc. Trong đó xảy ra vô số sự kiện, tất cả ưu tư anh đều nếm trải một lần.