Phong Miêu Chứng Ông chính là đã quá rõ tư vị cầu mà không được, mới không hy vọng con gái bước lên con đường xưa. Trong thoáng chốc, ông cũng nhớ tới thời kỳ học sinh cố chấp mà thuần túy của mình. Có một người trong tim, loại cảm giác này vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng lại làm cho người ta như được ăn mật, nhớ về người đó như điên. ”Chủ tịch, tiểu thư đã vào.” ”Ừ.” ”Ngài không tìm cô ấy?” ”Không cần, con bé sẽ tới tìm tôi.” Cố Dân đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng làm việc cá nhân ở lầu hai biệt thự, ánh mắt nghiêm túc rơi vào bóng lưng trẻ tuổi bên ngoài cửa nhà chậm rãi đi xa. Chàng trai này trước kia ông chưa thấy qua, không phải trong đám bạn xấu kia của Cố Ý. Cố Dân nhớ, cô con gái ông đỏm dáng của ông để ý nhất kiểu tóc của chính mình, từ trung học cơ sở đã bắt đầu không cho ông xoa đầu. Kết quả mới vừa rồi ông lại nhìn thấy, lúc tên tiểu tử khốn nạn không biết chui ra từ xó xỉnh nào đưa tay xoa tóc con gái ông, con gái nhỏ lại cực kỳ vui mừng, chỉ hận không thể đến gần để cho cậu ta sờ thêm nữa. Thật đáng giận. Cốc cốc cốc, bên ngoài cửa phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa ”Cha?” Cố Ý đẩy cửa ra, rón rén đi tới. Thấy thư ký đứng bên người Cố Dân, Cố Ý lễ phép hỏi thăm sức khỏe: ”Chú Dương khỏe.” Thư ký Dương có chút thụ sủng nhược kinh [1]. Nếu không phải đại tiểu thư tâm tình đặc biệt tốt, thì ngày thường gặp, nhiều lắm là cô gật đầu ra hiệu, nào có như hôm nay biết điều khiêm tốn vậy. [1] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. Biết hai cho con bọn họ còn muốn nói chuyện riêng tư, thư ký Dương tự giác lui ra ngoài. Cố Ý tiến tới bên người cha, gãi gãi đầu: ”Hôm nay chơi rất vui vẻ, nên về muộn.” Cố Dân không lạnh không nóng: ”Ở cùng với ai? Đi đâu?” Tiểu cô nương do dự, không quá tình nguyện trả lời: ”Trước đó không phải đã nói qua rồi sao? Con ở cùng với bạn cấp 3, nữ sinh.” Cố Dân cũng chẳng muốn quanh co với cô: ”Nữ sinh? Ta làm sao lại thấy người dưới lầu giống nam sinh.” Cố Ý nhất thời cứng họng, ấp úng nửa ngày, dứt khoát không che giấu: ”Nam sinh thì nam sinh, cậu ấy là bạn tốt của con.” ”Bạn tốt à.” Cố Dân gật đầu, đi vòng qua sau bàn làm việc ngồi xuống, tựa như thẩm tra phạm nhân, ”Thật sự là bạn học cấp ba?” ”Dĩ nhiên, lớp con sát bên lớp cậu ấy.” Cố Dân lạnh lùng nhếch môi: ”Mấy ngày trước nghe mẹ con nói con yêu sớm, ta còn không tin, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được người thật ngay trước cửa nhà.” Cố Ý rất không thích giọng điệu của cha. Trì Tự ở trong lòng cô là hoàn mỹ, không ai được chê anh. ”Con mới không có yêu sớm, người ta lo lắng con về nhà một mình không an toàn mà thôi, bạn học tốt biết bao.” Cố Dân hít sâu một hơi, đè thấp giọng: ”Cha rất ít quản con, nhưng cấp ba là một giai đoạn vô cùng quan trọng, ta không mong con làm rạng danh tổ tông, nhưng ít nhất đối với học tập con phải nghiêm túc một chút…” ”Con sao lại không nghiêm túc chứ?” Cố Ý sặc, ”Trường phát phiếu điểm người chưa xem sao? Con lần này thi đã vượt hơn ba trăm bạn học, khoa học xã hội tất cả đều đạt yêu cầu.” Cố Dân dừng một chút, không lên tiếng. Ông mấy ngày nay quá bận rộn, phiếu điểm của con gái thật sự là chưa xem. Cố Ý có chút đắc ý: ”Cha biết nam sinh đưa con về là ai không? Bốn lần thi học kỳ lớp mười, ba lần cậu ấy đều đứng nhất, thi full điểm dễ dàng như ăn cơm vậy. Nếu như không phải là cậu ấy, con cũng sẽ không cố gắng học tập như vậy. Đều nói gần đèn thì sáng, quan hệ của con và cậu ấy càng tốt, thành tích nhất định sẽ càng nâng cao!” Cố Dân nhìn con gái, không những không bị những lý do cô ăn nói mạnh mẽ thuyết phục, ngược lại còn tức giận hơn: ”Yêu sớm chính là yêu sớm, những cái đó đều ngụy biện.” ”Con không có!” Cố Ý nóng nảy, ”Con thích đơn phương người ta là yêu sớm sao? Người ta căn bản chẳng muốn phản ứng với con.” Lời này vừa nói ra, chân mày Cố Dân càng nhíu chặt, càng nghĩ mùi vị càng không đúng. ”Con là con gái ta, yêu sớm cũng được vậy, nhưng con lại dám yêu đơn phương sao?” Đầu óc Cố Ý nóng lên, miệng không lựa lời nói: ”Còn chưa trách mọi người. Cha, còn có mẹ con, hai ngươi như thế nào, thì sinh ra con gái như thế đó.” Cố Dân trợn tròn mắt, chợt vỗ mặt bàn một cái: ”Con nói gì?” Hốc mắt Cố Ý đỏ đỏ, giọng vẫn mạnh mẽ xông lên: ”Con chính là thích cậu ấy, hai người đừng nghĩ quản con!” Dứt lời, cô sãi bước ra phòng làm việc, dép đạp ”cộc cộc cộc”, gần như muốn giẫm nứt sàn gỗ. Thư ký Dương ở phòng bên cạnh yên lặng đã lâu, loáng thoáng nghe được hai cha con Cố Dân cãi vả. Sau khi đại tiểu thư rời đi, anh mới dè dặt đi vào phòng làm việc. ”Chủ tịch, hôm nay là sinh nhật tiểu thư.” Anh thấp giọng khuyên nhủ. Cố Dân ngồi trước bàn làm việc, hai tay chống huyệt thái dương, chậm chạp xoa ấn. Lúc đến trung niên, cơ mặt đàn ông từng căng cứng mịn màng đã dần dần nhão, theo động tác của ông, vài nếp nhăn nơi khóe mắt trở nên rõ ràng. Mấy giây sau, Cố Dân mở mắt ra, trên mặt vẫn còn hắc khí. Ông chính là đã quá rõ tư vị cầu mà không được, mới không hy vọng con gái bước lên con đường xưa. Trong thoáng chốc, ông cũng nhớ tới thời kỳ học sinh cố chấp mà thuần túy của mình. Có một người trong tim, loại cảm giác này vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng lại làm cho người ta như được ăn mật, nhớ về người đó như điên. Hôm nay phong thủy lần lượt quay vòng, con gái ruột cũng cùng một tính tình ngoan cố. Hơn hai mươi năm qua, ở trong lòng Cố Dân, đã không còn ai có thể quan trọng hơn cô bé ngoan cố, kiêu ngạo, lại làm cho người ta thương yêu này. Ông buông cánh tay xuống, eo thẳng tắp, mắt híp lại như báo săn mồi. ”Gíup tôi tra một chút tiểu tử vô liêm sỉ này. Sau này cho dù cậu ta không muốn, cũng phải trói vào cửa Cố gia ta.” ***** Sau khi ở Thượng Hải ba ngày, đến ngày thứ tư, Cố Ý bước vào chặng đường đi Anh quốc. Tính khí cô tới cũng nhanh đi cũng nhanh, thời điểm Cố Dân đưa cô tới sân bay, cô liền ôm chặc cánh tay cha, một bộ dáng điệu lưu luyến không rời. Cố Dân sờ nàng cô, cô liền bày ra khuôn mặt ngoan ngoãn vui vẻ. ”Vào đi, ở London nghe lời mẹ.” ”Biết rõ biết rõ.” Cố Ý kéo vali, vừa đi vừa vẫy tay, ”Cha, người cưng chìu con nhất, đúng không?” Cố Dân không chút suy nghĩ liền gật đầu. Cho đến khi bóng người cô gái nhỏ biến mất ở cửa xét vé, ông mới phát hiện mình dường như bị tính kế. Cưng chìu cô, thì đồng nghĩa với dung túng cô, không thể để cho cô không vui. Cô gái nhỏ này… Chuyến bay đến trễ một giờ, Cố Ý chọn chỗ ngồi ít người, bắt chéo chân gửi cho Trì Tự tin nhắn. <Tớ phải đi rồi~> Trì Tự vừa gội đầu xong, khi nghe điện thoại rung lập tức buông khăn tắm xuống. Anh lau sạch tay, vừa đi về phía phòng khách vừa gửi tin nhắn: <Lên đường bình an.> Hì hì, giọng điệu lão cán bộ đáng yêu. Cố Ý: <Tớ vừa mới nhìn thấy tài khoản WeChat chung của trường phát tin mở rộng căn tin, ẩm thực Nhật Bản được khai trương trên lầu ba, tựu trường tớ mời cậu ăn nha [đáng yêu] [xoay vòng]> WeChat của Trì Tự không có theo dõi tài khoản chung nào, nhận được tin nhắn của Cố Ý gửi, anh mới lùng tìm Căn tin Nhất Trung Dung Châu, bấm theo dõi. Đứng đầu lịch sử thông tin trên WeChat là cửa hàng đặc biệt mới, mở bài post ra, chân dài một bước ngồi lên ghế salon, nghiêm túc kiểm tra. Chuông cửa lúc này lại vang lên. Anh ngẩng đầu mắt liếc đồng hồ báo thức, chưa tới chín giờ. Trì Tự để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa, lười mở máy theo dõi, trực tiếp hỏi: ”Ai?” ”Tớ, Nguyễn Tinh.” Trì Tự không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa: ”Có chuyện gì không?” Nguyễn Tinh đứng ở cửa, khóe mắt hơi sưng, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Vào một buổi sáng mùa hè sáng sủa, thiếu niên vừa mới gội đầu, tóc nửa khô nửa ướt có vẻ lộn xộn, nhưng lại càng tôn lên dung mạo đẹp trai anh tuấn chói mắt của anh. Trì Tự khẽ cau mày: ”Có chuyện?” Nguyễn Tinh lúng túng cười cười: ”Không có chuyện gì, đến tìm cậu vui đùa một chút, không cho tớ đi vào sao?” Nguyễn Tinh là con gái duy nhất trong băng nhóm bằng tuổi ở tiểu khu, nhà ai cô cũng đều đi qua, trước kia thường xuyên đi theo những nam sinh khác đến nhà Trì Tự chơi game. Nhà cô với Trì Tự cũng gần nhau, ở cùng một khu, vào dịp lễ tết mẹ Trì thường nấu ăn, đều kêu cô tới nhà nếm thử một chút. Sau khi Trì Tự đi học ở Dung Châu, bọn họ cũng rất ít gặp mặt. Nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm, Nguyễn Tinh đều mong đợi anh trở về Thượng Hải, cứ thế một năm rồi lại một năm, thiếu niên nhà bên càng trở nên tỏa sáng hơn, tính tình mỗi năm lại lạnh nhạt hơn. Có lẽ chừng ba hay bốn năm, lần đầu Nguyễn Tinh đến tìm anh khi không có ai ở nhà. Nhưng trong ba bốn năm này, bản lĩnh từ chối nữ sinh đã được Trì Tự dày công tôi luyện: ”Trong nhà tôi không có gì thú vị.” Tính tình Nguyễn Tinh hướng ngoại thẳng thắng, thấy Trì Tự cự tuyệt, nét mặt lập tức suy sụp xuống, trong lòng cũng không nhịn được: ”Khuya ngày hôm trước tớ liên tục chờ cậu ở hành lang, cậu trở về lúc nào vậy?” Khuya ngày hôm trước? Trì Tự suy nghĩ một chút, ngày hôm trước là ngày 7 tháng 2, ngày sinh nhật Cố Ý. ”Tôi mười giờ hơn mới về đến nhà.” ”Cậu đi làm gì?” ”Đưa bạn học về nhà.” Sắc mặt Trì Tự không vui, ”Cậu hỏi cái này để làm gì?” Bầu không khí trong nháy mắt rơi xuống tới điểm đóng băng. Hai người một người đừng ở bên trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa, cách khung cửa giằng co. Nguyễn Tinh bỗng dưng hít một hơi nước mũi, hốc mắt ướt đỏ: ”Tớ thích cậu.” Cô quả thực không nhịn được, cho dù cửa người ta cũng không để cho cô vào, cô vẫn muốn nói. Trì Tự hít sâu một hơi, giọng trầm thấp: ”Xin lỗi.” Nước mắt Nguyễn Tinh phút chốc rơi xuống, cánh tay nắm quyền khẽ run. Cô nói như thế nào cũng coi là bạn thời thơ ấu của anh, tại sao anh có thể lạnh lùng như vậy, ngay cả một giây do dự cũng không muốn bố thí? ”Nữ sinh hôm trước kia…” Cô giơ tay lên lau sạch nước mắt, ”Quan hệ giữa cậu và cậu ấy là gì?” Trong lòng Trì Tự mới nổi lên một tia đồng tình, lập tức bị lời nói của cô xoa bỏ. Mi tâm anh hiện ra vài khe rãnh: ”Cậu không cần biết.” Trì Tự nói xong liền muốn đóng cửa, ai ngờ Nguyễn Tinh lại đưa tay chống đỡ. Tính tình cô giống như con trai, giờ phút này cũng không đếm xỉa đến gì nữa. ”Cậu không sợ tớ sẽ nói cho chú Trì sao?” Nguyễn Tinh cắn răng uy hiếp, ”Nếu ông ấy biết cậu yêu sớm, chắc chắn sẽ không để cho cậu ở lại học tiếp.” ”A.” Trì Tự cười lạnh một tiếng, buông lỏng tay, mặc cô mở cửa đến lớn nhất. Nguyễn Tinh bối rối chớp mắt một cái. Chỉ thấy thiếu niên cao lớn tuấn tú trước mặt hất cằm, đôi mắt sắc bén, giọng lại nguội lạnh xem thường: ”Cậu có thể thử một chút.” Dứt lời, cửa nhà ”ầm” đóng lại, không chút lưu tình. Trì Tự từ cửa trước đi trở về phòng khách, bực bội không dứt. Khăn tắm đặt trên ghế salon, anh đi qua nhặt lên, khoác lên trên tóc xoa xoa, ánh mắt liếc qua điện thoại di động bị anh lạnh nhạt ở một bên. <Cậu đi đâu đấy [khóc nức nở]> <Làm sao còn chưa trả lời, ying ying ying, đi làm gì vậy!> <Không muốn ăn thì không muốn ăn thôi, cậu zi một tiếng đi [khóc lớn] [gõ] [tức giận]> Trì Tự cầm điện thoại di động lên, khe rãnh mi tâm trong nháy mắt giãn ra. Anh cân nhắc một lát, trả lời: <Chờ đi học, tôi mời cậu.>
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.