Trì Tự quyết định, lần sau gặp cô nhất định phải kiểm tra điện thoại di động của cô, xóa bỏ những thứ kỳ kỳ quái quái kia.
***
Nghỉ đông bắt đầu, Cố Ý chỉ ở nhà hai ngày, hai ngày sau đúng giờ tiến về London.
Nghỉ đông năm ngoái cô ở London là cô đơn nhất, anh chị đều ở trong nước, mẹ cô trông coi cô rất nghiêm, ngoại trừ để cho cô đến lớp nói lưu loát, thì chính là mang cô đến tham gia tiệc rượu xa hoa thượng lưu, kỳ vọng cô chuyển mình thành một tiểu thục nữ, mỗi ngày mỗi ngày có thể biến hình kế.
Năm nay lại không giống với lúc trước, anh Quan Trúc của cô mới đãi tiệc cưới, đầu năm giao phó công việc xong đưa vợ tới nước Anh nghỉ phép. Chị dâu cô Quan Hoài là một tiểu tỷ tỷ đặc biệt dễ nói chuyện, Cố Ý thỉnh cầu cô ấy một chút, cô ấy cũng đồng ý cho Cố Ý chuyển đến ở trong nhà bọn họ, bình thường cũng thường xuyên dẫn Cố Ý du ngoạn khắp nơi.
Quan Trúc là con của người chồng sau của mẹ, lớn hơn Cố Ý tám tuổi. Anh với mẹ Cố Ý, cũng chính là mẹ kế của anh ấy Lương Tiểu Cảnh có mối quan hệ rất chung chung, nhưng lại vô cùng yêu thương Cố Ý. Quan Trúc ở Quan gia vô cùng có quyền phát biểu, anh nói muốn dẫn Cố Ý ra ngoài ở, Lương Tiểu Cảnh cũng không thể nói gì.
Cũng không ai biết, Quan Trúc thật ra rất hối hận.
Bởi vì Cố Ý thoạt nhìn là một tiểu cô nương rất thông minh, nhưng lại thiếu tâm nhãn [1].
[1] Thiếu tâm nhãn (缺心眼) Để chỉ những người đầu óc, tầm nhìn hạn hẹp, khuyết thiếu tâm cơ. Có thể hiểu là kém thông minh hay gì đó tương tự, “bị ngốc” cũng hợp đó chứ:).
Cố Ý bình thường dính anh thì cũng thôi đi, nhưng từ khi cô biết Quan Hoài, liền quên lão ca này ngoài chín tầng mây, không làm gì cũng quấn bên người Quan Hoài hỏi lung tung học cái này học cái kia, chiếm đoạt vợ mới cưới đáng yêu của anh, lãng phí thời gian nghỉ phép ngọt ngào của anh. Thời điểm hết lần này tới lần khác anh muốn đem con tiểu ma đầu này xách đi, vợ anh còn không đồng ý.
Thật sự là trời có mắt rồi!
Chiều hôm đó, Quan Trúc bị cha gọi đi xã giao, nhà chỉ còn lại Quan Hoài và Cố Ý một lớn một nhỏ hai tiểu cô nương, ở trong phòng ngủ nói chuyện phiếm.
Sau khi cưới Quan Hoài trở nên mập một chút xíu, khuôn mặt trứng ngỗng ôn nhu dịu dàng, dáng dấp cũng khiến cho người khác không tự kìm chế được muốn tìm cô thổ lộ hết.
”A Hoài tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần đừng nói cho anh em biết.” Cố Ý cười láo lĩnh nói, ”Em cùng Ăn cá nói yêu đương.”
”Thật sự? Chị nhớ lần trước nghe em nhắn tới cậu ta, còn khóc lóc tang thương mặt mày than phiền cậu ta khó theo đuổi.”
”Thật khó theo đuổi đấy, nhưng mà cậu ấy cũng thích em nha…Cậu ấy còn chủ động hôn em nữa.”
Quan Hoài nháy mắt mấy cái, rất là kinh ngạc:
”Các em mới lớp mười một a?”
Quan Hoài là một người phụ nữ truyền thống, chính cô vào lúc học lớp mười một, mặc dù rất thích Quan Trúc, nhưng ngay cả đụng tay anh cũng không dám, chớ nói gì tới những hành động thân mật khác. Quan Trúc cũng vậy, hai người là thanh mai trúc mã hơn mười năm, nụ hôn đầu lại là nhiều năm sau khi tốt nghiệp đại học mới có.
Cố Ý không cảm thấy kỳ quái: ”Chúng em cũng hôn qua mấy lần.”
Quan Hoài do dự nói:
”Vậy…Cậu ta cậu ta…”
”Hả?”
Mặt Quan Hoài ngay thẳng, bày ra vẻ mặt trưởng bối:
”Các em đều là học sinh nội trú, tuổi tác còn nhỏ. Trừ hôn môi…cậu ta không có như thế nào với em chứ?”
”Dĩ nhiên không phải em chủ động, em thích bị động.”
Loại nói dối này cả thế giới đều không tin tưởng, nhưng Quan Hoài và người thường hết lần này tới lần khác không giống nhau, cô ấy tin.
Trong lòng Quan Hoài thầm kêu không tốt.
Cậu bé này thành thạo quá sớm, sơ ý một chút, cô em này của cô có khi bị người ta khi dễ cũng không biết!
Lúc này ở nước Mỹ rẩt xa, bạn học Trì đang tham gia mô phỏng hoạt động tòa án bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Buổi chiều, Quan Hoài nằm lên giường sớm, ước chừng qua mười một giờ Quan Trúc mới về nhà, sau khi rửa mặt vén chăn lên nằm bên cạnh Quan Hoài, đưa tay ôm eo vợ nhỏ.
Quan Hoài lập tức xoay người hướng mặt anh, mắt hạnh mở to.
”Còn chưa ngủ?”
Quan Hoài mở đèn đầu giường, chống người ngồi dậy: ”Cái kia…em với anh trò chuyện một chút đi.”
Quan Hoài đã đồng ý với Cố Ý không đem chuyện yêu đương của con bé nói ra, chắc chắc sẽ không nói, nhưng có nói xa nói gần nhắc nhở Quan Trúc, để cho anh dán mắt vào Cố Ý một chút, không nên để cho con bé đi quá gần nam sinh trong trường học, nói một đống chuyện.
Quan Hoài đẩy anh: ”Anh làm sao không để ý một chút nào, bây giờ con nít trưởng thành sớm, còn có anh… còn có vừa mới cao trung đã chàng chàng thiếp thiếp…”
”Biết biết.”
Anh kéo vợ bé nhỏ vào ngực, trong lòng âm thầm cười nói:
Cao trung không phải là rất bình thường sao, cao trung anh cũng muốn chàng chàng thiếp thiếp đấy, nếu như không phải khi đó bỏ qua, thì con cái của bọn họ cũng chạy đầy đàng.
***
Đảo mắt liền đến cửa ải cuối năm, trước ngày ba mươi hai ngày, Quan Trúc, Quan Hoài cùng Cố Ý lên đường trở về nước, đáp mười mấy giờ máy bay trở lại Thượng Hải.
Quan Hoài ở nhà Cố Ý một ngày, tài nấu nướng của cô ấy giỏi, đáp ứng theo sở thích của Cố Ý chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Bọn họ buổi sáng xuống máy bay, buổi trưa Cố Ý và anh chị dâu ở nhà cắm đầu ngủ, buổi chiều bị lão ca từ trên giường tóm dậy.
”Chú mèo ham ăn, trong nhà không có lương thực, vì đêm nay mãn hán toàn tịch, em cùng anh đi siêu thị một chuyến.”
[2] Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Trong tay anh xách một cái giỏ, thoạt nhìn là giúp mẹ mua xì dầu.
Trì Tự yên lặng đứng bên ngoài bọn họ mấy mét, mặt không cảm giác.
Anh đầu tiên thấy Cố Ý, có chút ngạc nhiên mừng rỡ, đang muốn gọi tên cô, không nghĩ tới lại thấy cô ôm cánh tay của một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ cực kỳ thân mật, thậm chí còn tùy ý hơn khi ở chung một chỗ với anh.
Đợi anh thấy rõ mặt người đàn ông kia, lòng càng lạnh hơn một tấc.
Người đàn ông tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, lại không có nửa điểm giống Cố Ý.
Anh bỗng nhiên nhớ lại nửa tháng trước Cố Ý gửi cho anh tin nhắn, nói cô không nhớ anh, muốn tìm người khác.
Quan Trúc cũng chợt nhớ tới ít ngày trước Quan Hoài nói với anh, muốn anh ở bên Cố Ý một chút, đừng để cho con bé bị tiểu nam sinh câu đi.
Cố Ý há hốc miệng: ”Cậu sao ở nơi này?”
Trì Tự: ”Nhà tôi ở bên ngoài chỗ này, cậu không nhớ?”
Cố Ý: ”…”
Cô vừa xuống máy bay liền chóng mặt, toàn bộ hành trình về nhà đều nhắm mắt, nào biết nơi này là ở đâu.
Anh hết sức khuyên mình: Nhẫn nại một thời gian cho gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, sớm muộn em gái của anh ta cũng là của anh.