Phong Miêu Chứng ”Trì Tự?” Trì Tự: ”Anh nhớ em.” Gần đường Baker nước Anh, có một quán rượu đặt tên theo cái tẩu thuốc tọa lạc ở đây, hàng năm đầy người. ”Cậu có biết chỗ ngồi một giờ ở tiệm này đắt bao nhiêu không?” ”Không biết, cậu không đủ khả năng trả nổi số tiền này?” ”Này, có thể để cho tôi lẳng lặng khoe sự giàu có không?” ”Không thể.” ”Phục cậu rồi.” Ly thủy tinh cao cổ chạm nhau, rượu trái táo chua ngọt vào bụng hơi ấm, hương vị lưu lại răng môi. Cố Ý buông ly rượu xuống, hai tay chống mặt, trên gương mặt phớt hồng, cặp mắt đào hoa sáng rực như sao. Cô đã rất lâu không có vui vẻ như vậy. Sau khi tới nước Anh, mặc dù kiến thức chuyên ngành càng ngày càng tăng, cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết, nhưng niềm vui vẻ thật sự cô dường như chưa trải qua một giây nào. Rốt cuộc, người trước mắt này lại mang đến cho cô niềm vui lâu lắm không gặp. ”Kiểu tóc không tệ.” Người đàn ông khen cô. ”Cậu cũng vậy.” Người đàn ông ngồi đối diện Cố Ý vuốt vuốt tóc ngắn, động tác tiêu sái, khóe môi lại có một độ cong hoàn mỹ dị thường. Trên người cậu mặc một cái áo khoác lông màu đen, bên trong vẫn là áo len màu đen, nửa người dưới mặc một cái quần màu xanh giản dị bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, chân mang một đôi giày thể thao có giá trị không rẻ, vừa phong cách vừa thời thượng, lại giản lược gọn gàng, cộng với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, sau khi bọn họ ngồi xuống, luôn có nhiều cô em nước ngoài cởi mở lúc đi qua ”vô tình” quẹt cánh tay cậu, hoa đào đến không dứt. Cố Ý: ”Các cô gái kia xem tôi là bạn gái cậu tôi mù sao?” ”Cậu vốn mù, bây giờ có rất ít nữ sinh ngồi ở trước mặt tôi mà có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh.” ”Ha ha.” Cố Ý liếc mắt, ”Nói thật, cậu thật sự thay đổi thành đẹp trai nha.” ”Tôi vốn cũng đã rất đẹp trai.” Người đàn ông không để bụng, ”Cậu chọn đi, bây giờ là tôi đẹp trai, hay Ăn cá nhà cậu đẹp trai.” ”Đó còn cần phải nói, nhất định Ăn cá đẹp trai.” Nghiêm Hằng dựa vào ghế: ”Thế giới này không có đáng yêu.” Cố Ý cười ha ha hai tiếng, ánh mắt lướt một vòng, bỗng nhiên nhíu mày: ”Nghiêm thiếu gia, người bên kia cậu biết sao? Cô ta làm gì cứ trừng tôi.” Nghiêm thiếu quay đầu liếc nhìn, mi tâm hơn cau lại, nhún vai bày tỏ bất đắc dĩ. Nếu tầm mắt đã gặp nhau, nữ sinh trong góc kia liền không e dè mà trực tiếp đi tới. Cố Ý nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt buồn bực: ”Nghiêm Hằng, cô ấy là ai?” Hai người con gái đồng thời đặt câu hỏi. Cô bé kia vừa dứt lời, cả người Cố Ý liền nổi da gà. Cô không khỏi nghĩ tới cảm giác lần đầu tiên nghe được giọng nói mỏng manh yếu đuối của Hạ nữ thần, giọng nói của cô gái này chỉ có hơn chứ không kém. Cố Ý vẫn tương đối quen với dáng vẻ Hạ nữ thần mở miệng ngậm miệng là ”Đại gia cậu tôi”. Cô gái: ”Tôi là bạn gái anh ấy, cô thì sao?” Cố Ý nheo mắt, rất là kinh ngạc. Suy nghĩ một chút thì thấy cũng phải, qua hơn ba năm, người có dáng dấp đẹp trai điều kiện tốt giống như Nghiêm Hằng, đúng là không thể nào mãi độc thân. Cố Ý đối với cô gái này quả thực không có hảo cảm, tính cô vốn đã tinh quái, vì vậy cô đã đóng kịch: ”Tôi sao, tôi là bạn gái trước của Nghiêm Hằng.” Cô gái thoáng chốc mở to mắt, trong mắt chứa sự giận dữ. Nguyên nhân chính là Cố Ý sinh ra đã có một khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp, cô càng nhìn càng cảm thấy Cố Ý không giống người tốt. Cố Ý bắt đầu diễn: ”Nghiêm Hằng sao lại theo đuổi cô?” ”Hả? Thì…tự nhiên mà ở cùng một chỗ.” Nghiêm Hằng ôm lấy cánh tay, cũng không ngăn cản Cố Ý, chỉ mỉm cười xem cuộc vui. ”Vậy tôi nói cho cô một chút Nghiêm Hằng ban đầu theo đuổi tôi làm sao…” Cô đem chuyện Nghiêm Hằng thời cấp ba kinh thiên địa quỷ thần khiếp cởi áo tỏ tình, chiếm phòng học tỏ tình mà thêm mắm thêm muối miêu tả một lần, sắc mặt của cô gái này càng ngày càng kém, càng ngày càng xấu… ”Em đi về trước đi.” Nghiêm Hằng ngẩng đầu nói với cô ta. ”Anh!” Cô gái giậm chân, ”Em muốn chia tay với anh!” Nghiêm Hằng: ”Đừng lộn xộn, anh cùng bạn cấp ba ăn cơm đây.” Cô gái bị anh làm tức giận bỏ đi, Cố Ý cũng giận không có chỗ phát tiết: ”Cậu sao lại biến thành như vậy?” ”Dạng nào?” ”Chính là…” Cố Ý nhìn bóng lưng cô gái rời đi, ”Tôi hiện tại coi như đã rõ, trước kia tôi còn không quá tin. Khi đó, cậu cũng đối với Hạ nữ thần như vậy sao?” Nghiêm Hằng vẫn cười, con mắt hồ ly lại không nheo lại: ”Cậu biết cái gì.” ”Tôi không hiểu cái gì? Nghiêm Hằng rũ mắt xuống: ”Tôi cùng với cô ấy nói chuyện hơn một năm, nhưng cô ấy chưa hề thích tôi, cậu nói thế nào đây?” Cố Ý: ”Ai nói, Hạ nữ thần chắc chắn thích cậu!” ”Cô ấy nói như vậy với cậu?” ”…” Cố Ý dùng sức hồi tưởng, nhưng bi thương phát hiện Hạ Vũ Tâm dường như chưa hề đề cập tới chữ tương tự. Vẻ mặt Nghiêm Hằng rất bình tĩnh: ”Hạ Vũ Tâm không thích tôi. Cậu biết không, cô ấy không bao giờ ghen giống như tôi, cô ấy đối với tôi có rất nhiều chỗ không hài lòng, tôi cũng thừa nhận mình quả thật không thể hoàn thành mong đợi của cô ấy, nhưng trước kia tôi thật sự rất thích cô ấy, thật sự là…không chịu được việc cô ấy cứ nói chia tay lặp đi lặp lại nhiều lần.” Trong cùng một câu chuyện hai phiên bản, Cố Ý rõ ràng không thể kết hợp chúng với nhau. Nghiêm Hằng thở ra một hơi: ”Đều đã đi qua lâu như vậy, nói nhiều thật nhàm chán. Chúng ta vẫn là cheers?” ”Vũ Tâm cậu ấy…tính có hơi con trai, thật ra thì cậu ấy thật sự để ý cậu, không giống như cậu nói vậy…” ”Dừng.” Nghiêm Hằng buông ly rượu xuống, ”Có thể không nói không?” ”Được rồi, đổi một đề tài khác, cậu ở lại nước Anh bao lâu?” ”Một tuần đi, khai mạc buổi diễn hòa nhạc xong liền đi, trạm kế tiếp là đến Châu Úc.” ”Chậc chậc, bạn thân cấp ba của tôi bây giờ là đại minh tinh rồi.” Cố Ý vỗ tay mức độ nhỏ, ”Sau này trở về nước phát triển sao?” ”Có thể, sang năm đến thành phố G của các cậu lăn lộn a, nhớ dẫn tôi.” Nghiêm Hằng dừng một chút, ”Cũng đừng để tôi vừa đến thì các cậu liền kết hôn, coi chừng ngũ tạng của tôi không chịu nổi.” ”Sẽ không đâu, muốn kết hôn cũng sẽ đến Dung Châu kết hôn~” Chuyện còn chưa có gì, Cố Ý đã sớm bắt đầu suy nghĩ ảo tưởng. Cô thích nói thế nào thì thế đó, dù sao Trì Tự nhất định sẽ nghe cô. Nghiêm Hằng cầm muỗng quơ quơ, khóe môi cong lên: ”Dung Châu đúng là nơi tốt.” Nơi đó cây xanh tường đỏ, nghiêm túc sống động. Nơi đó có thanh xuân tốt đẹp nhất của bọn họ, cũng có những mất mác tiếc nuối nhất của bọn họ. * Nghiêm Hằng đưa Cố Ý về thẳng đến tầng dưới nhà trọ ở Cambridge. ”Cố thiên kim, về nước gặp.” ”Về nước gặp, Nghiêm thiếu gia.” Cố Ý mang balo lệch vai, không ngừng hướng cậu ta vẫy tay. Cho đến khi xe thể thao Saobao màu đỏ biến mất ở cuối đường, Cố Ý mới buồn bã nhấc chân xoay người đi về nhà. Có thể ở ngàn dặm bên ngoài gặp bạn cũ, đó là một sự may mắn nhưng lại khiến người ta tổn thương. Cô khi nào mới có thể về nước chứ? Cố Ý ngẩng đầu nhìn lên không trung, suy đoán Trì Tự có phải cũng có thể thấy một bầu trời giống cô không. ”Hey, Greta?” ”Levi? Cậu sao cũng về muộn như vậy?” ”Thầy mới vừa gọi điện thoại bảo tôi đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn, ngày mai picnic.” ”Thật ư? Tôi cũng muốn nha, nhất định phải picnic bên cạnh sông Cam.” Ban đêm ánh đèn mờ tối, cô gái cười chúm chím ảnh mắt sáng rực, giống như kim cương chói mắt. Levi gãi đầu: ”Ngày mai chúng ta cùng nhau đi, dù sao cũng ở cùng một khu vực.” ”Không thành vấn đề.” Hôm sau, mười mấy sinh viên ngành kiến trúc Cambridge đã tập trung bên Khang Kiều, lúc mọi người đến đông đủ thì tụ lại một chỗ chụp một tấm hình chung. Vào bốn giờ chiều, bọn họ đi dọc theo trường đại học Becks quan sát cẩn thận xong thì rời đi, tìm bãi cỏ bằng phẳng rộng rãi ngồi xuống. Cố Ý chỉ ăn một miếng sandwich, thời gian còn lại toàn dùng để ôm chân ngẩn người. Levi là nam sinh duy nhất trong đám bạn học của cô được xem là đồng bào hỗ huyết [1], cậu ta rất thích Cố Ý, cũng biết Cố Ý đã có bạn trai, nhưng luôn không nhịn được tiếp cận cô. [1] Ở đây ý chỉ cùng mang dòng máu Trung Quốc. ”Ngây ngốc gì vậy?” Cậu ta dùng tiếng Trung hỏi. Cố Ý nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, lắc đầu một cái. ”Cậu không sao chứ?” Một tay Levi đặt lên bả vai cô. Người Cố Ý run lên, tránh đụng chạm của cậu ta. ”Cái đó, tôi có chút việc, đi trước, giúp tôi nói một tiếng với thầy.” ”Này…” Sao lại hồn bay phách lạc? Cố Ý đi xa vài bước, đột nhiên co chân co cẳng chạy như điên. Cô đã sớm viết xong một cái thư email thật dài, đặc trong một cái email mới đăng ký đúng giờ gửi cho anh. Cô còn dành cả ba ngày để trang trí vẽ một bức tranh, giấu tên gửi qua bưu điện. Nhưng mà cái này còn chưa đủ. Muốn nghe giọng nói của anh, đột nhiên vô cùng nhớ nhung. Nhanh không còn kịp nữa… Cố Ý rốt cuộc tìm được một buồng điện thoại màu đỏ, vội vàng kéo cửa ra chui vào. Trên màn hình điện thoại là đồng hồ báo giờ quốc tế đang chuyển động. Giờ Bắc Kinh 23:59:50. ”Bí bo…bí bo…bí bo…Alô?” Cố Ý cúi đầu liếc nhìn điện thoại. Cô nhanh chóng cong khóe môi, nụ cười ngọt ngào, cho dù đối phương không nhìn thấy: ”Sinh nhật vui vẻ!” Đối phương thật lâu không có trả lời, Cố Ý không khỏi nín thở. Giọng anh trầm thấp mà khản khản: ”Hôm nay em đi đâu?” ”Quan sát bên ngoài trường, sau đó đi picnic.” ”Picnic? Nghe rất không tệ.” ”Đúng vậy, có rất nhiều đồ ăn ngon, bãi cỏ xốp, thời tiết cũng vô cùng quang đãng, mọi người tụ chung một chỗ nói chuyện phiếm rất vui vẻ.” ”Ừ.” Trong sóng điện từ, đột nhiên chỉ còn lại tiếng hô hấp đan xen của hai người, thay nhau vang lên, tối nghĩa mà đơn điệu. Cố Ý nắm chặt ống nói: ”Trì Tự, sinh nhật vui vẻ nha.” ”Ừ.” ”Anh…” Cố Ý chậm rãi hít vào một ngụm khí, ”Anh uống say?” Lại có thể đoán được? Trì Tự hơi cảm thấy kinh ngạc. ”Ừ, vừa rồi cùng mấy người bạn học đi ra ngoài uống không ít.” ”Làm gì mà uống rượu, uống nhiều quá sẽ rất khó chịu đấy, đối với dạ dày cũng không tốt, đợi lát nữa tối sẽ không ngủ yên giấc, mấy người bạn học kia cũng thật là…” Cô bô bô nói một chuỗi dài, vất vả nói xong, trong ống nghe vẫn chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh. ”Trì Tự?” Trì Tự: ”Anh nhớ em.” Cố Ý ngẩn ra, trong hốc mắt nước mắt nhất thời chảy xuống. Trì Tự kiềm chế tiếng nói nét mặt: ”Nhớ em, trừ em, sinh nhật này cái gì anh cũng không muốn.” Bọn họ đã bao lâu không gặp? Bây giờ là trung tuần tháng mười một. Gần một năm, bọn họ lại có thể đến một năm không gặp mặt. Một năm nói dài cũng không dài, có thể Trì Tự đã hoàn toàn quên cuộc sống không có cô trước đây anh làm sao sống, chỉ nhớ bây giờ không có cô chính là đau khổ. Gần đây anh sống không tốt lắm, việc học thành công, cuộc sống tệ hại. Hôm nay…không đúng, là ngày hôm qua, chiều hôm qua anh thấy Cố Ý gửi một tin Weibo. Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ, thanh niên tràn đầy năng lượng, phong cảnh bên Khang Kiều tươi đẹp. Cô gái đáng yêu của anh đã trở thành tiểu nữ nhân xinh đẹp, lưng đeo bản vẽ khác màu da với bạn bè, nổi bật xinh đẹp. Trì Tự cảm giác mình có chút cử chỉ điên rồ, anh gần như nhìn một cái liền có thể thấy một nam sinh trong hình ngấp nghé muốn có cô gái của anh. Nắm tay cậu ta đặt trên vai Cố Ý, đụng chạm rất thông thường, nhưng lại làm cho mắt Trì Tự nhìn đến bốc lửa. Anh không phải là không biết cô gái nhỏ của anh là người gặp người thích. Càng nghĩ như vậy, tâm tình của anh càng tệ hại, vừa đúng dịp bạn cùng phòng hẹn anh đi ra ăn cơm, trong bữa tiệc thêm mấy chai rượu, cứ như vậy một phát không thể vãn hồi. Cố Ý đã sớm dời ống nói, che miệng khóc không thành tiếng. Trì Tự phảng phất nghe được tiếng cô đè nén khóc, trái tim cực kỳ đau. Anh nói: ”Uống say rồi, đầu óc không rõ lắm, trước cứ như vậy đi.” Không đợi cô mở miệng, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh báo bận. Cô gái nhỏ ngồi xổm trong buồng điện thoại lần lượt lau nước mắt, thật lâu mới bình phục tâm tình. Cô đứng lên, khẽ cắn răng gọi lại. ”Ai cho anh có quyền cúp điện thoại em đấy!” Trì Tự: ”…” Trì Tự: ”Anh sai rồi.” ”Anh hãy nghe cho kỹ, em lặp lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ!” Trì Tự: ”…Cám ơn.” ”BA~”, lúc này điện thoại bị cô cúp. Thật sự là có thù tất phải báo.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.