Phong Miêu Chứng Cố Ý nắm cánh tay anh: ”Không cho phép đi, nào có ăn xong rồi bỏ chạy.” Trì Tự nằm vào chăn lại, bóp gương mặt cô: ”Anh ra ngoài mua điểm tâm một chút, em muốn ăn cái gì?” Vào hai ngày cuối tháng bông tuyết nhỏ vụn tung bay, đầu tháng mười hai, trời quang làm tan băng. Tình hình trong nước chuyển biến tốt, cổ phiếu bất động sản của Cố thị lần đầu tiên có màu đỏ trong năm này, về cha của Trì Tự vì điều tra không tìm được chứng cứ đáng tin nên bị gác lại. Nhận được tin tức tốt hơn, Cố Ý liền bắt đầu mong đợi sau khi tốt nghiệp trở về nước công tác. Cô không muốn ở nước ngoài học thêm sâu, kiến thức lý thuyết đều đã dự trữ đủ, học thêm vô ích, cô chỉ mong trở về nước tham dự một vài triển lãm, tích lũy vài tác phẩm thể hiện được bản lĩnh. Trì Tự đã thuận lợi bảo vệ nghiên cứu, theo lý thuyết gần đây phải rất ung dung mới đúng, nhưng cả ngày hôm nay, từ buổi sáng Cố Ý đã bắt đầu chạy đến buồng điện thoại mười lần gọi điện thoại cho anh, nhưng nhiều lần đều tắt máy. Hôm nay là cuối tuần đầu tiên của đầu tháng, trong nhà trọ không còn lương thực. Cố Ý xách túi lớn ra ngoài mua sắm. Bên trong áo lông của cô nhét hai cái áo len sợi cùng với đồ lót giữ nhiệt, tròn vo giống như một quả bóng, hành động đều có chút khó khăn. Luôn ở khu vườn hoa nhỏ gặp phải Levi, Cố Ý đã tập mãi thành quen: ”Cũng đi siêu thị sao?” ”Ừ, tôi vừa vặn muốn mua chút đồ uống.” Mặt trời đã xuống đường chân trời, sắc trời rất nhanh tối lại. ”Greta, tôi biết gần đây mới mở một quán cơm Trung, hôm nay mời cậu ăn cơm tối được chứ?” ”Không cần.” Cố Ý từ chối nói, ”Tôi về nhà tự làm.” Levi cười rộ lên: ”Tôi nhớ thời điểm mới quen cậu, cái gì cậu cũng không biết nấu, mỗi bữa ăn đều dine out [1].” [1] Dine out: đi ăn ngoài. Cố Ý giơ tay lên kéo kéo tóc: ”Phải mau học, nếu không làm sao lập gia đình.” ”Có bạn trai còn lo lấy chồng?” Cố Ý: ”Lo, tôi lo muốn chết rồi.” Mặc dù bây giờ chỉ học được mấy bữa cơm Tây đơn giản nhất, nhưng cô đã không kiềm chế được suy nghĩ muốn nấu cơm cho Trì Tự. Levi dường như xuyên tạc ý của cô: ”Cùng bạn trai giận dỗi rồi hả?” Cố Ý ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt rất là khó hiểu. Khu buôn bán New Market Road đèn đường đúng giờ sáng lên, bên đường dày đặc các cửa tiệm tủ kính phồn hoa chiếu sáng khuôn mặt người đi đường, tiếng cười nói huyên náo bên tai không dứt. Ngũ quan thâm thúy thanh tú của nam sinh cúi đầu nhìn cô, lỗ tai ửng đỏ, do dự nói: ”Greta, thật ra thì tôi…” Vai bị người bên cạnh đụng một cái, Cố Ý ngã về phía trước nửa bước, Levi đưa tay đỡ cô ổn định. ”Sorry…” Trước khi dì trung niên kia vội vã hướng Cố Ý nói xin lỗi. Cố Ý khoát khoát tay, bày tỏ không để ý trong lòng. Tay Levi còn đang nắm cánh tay cô, đáng tiếc Cố Ý ăn mặc quá dày, chậm chạp hoàn toàn không nhận ra được. ”Cậu mới vừa rồi muốn nói gì?” Cô hỏi. Levi gần như không nghe được cô nói, ánh mắt nghi ngờ thẳng tắp nhìn về phía trước. ”Tôi biết anh ta sao?” Levi lầm bầm lầu bầu, ”Là đang nhìn tôi sao?” ”Cái gì?” Cố Ý cảm thấy không hiểu được, quay đầu theo ánh mắt của cậu tay nhìn về phía sau. Chỉ nhìn một cái, máu cả người của cô đều nhanh chóng chảy ngược. Trong đám người rộn ràng, dưới ánh đèn sặc sỡ, một khuôn mặt quen thuộc anh tuấn phương Đông như nằm mơ xuất hiện trước mắt cô. Ánh mắt chạm nhau, người đàn ông khẽ nhướng lông mày, màu mắt sâu như đêm tối. Cố Ý dụi dụi mắt. Giả…giả đi? Túi mua đồ trên vai rơi xuống đất, Cố Ý hoàn toàn không cảm giác, cô đẩy đám người ra chạy về phía trước, quần áo vừa dày vừa nặng hoàn toàn không cản trở được động tác của cô. Trì Tự mắt thấy quả cầu nhỏ linh hoạt thần tốc chạy tới chỗ anh, đang muốn khom người ôm lấy, không nghĩ tới cô chân đạp một cái trực tiếp nhảy vào trong ngực anh, hai tay ôm chặc cổ anh, hai chân cũng kẹp ngang hông anh, biến thành một con bạch tuộc nhỏ dính lên người anh. ”Ah ah ah!” Sau khi ôm người thật, bạch tuộc nhỏ bắt đầu điên cuồng hét lên, ”Ah ah ah vậy mà là thật ah ah ah!” Hai tay Trì Tự đều nâng cô, không có cách nào bịt lỗ tai: ”Nhỏ giọng một chút, sắp điếc.” Cố Ý thẳng người: ”Anh là Ăn cá của em sao?” ”Đúng, là nhớ em đến muối nổi điên, nếu không thấy em nữa thì sẽ thiếu dưỡng khí mà thành cá chết.” Cố Ý ôm đầu anh, mở to hai mắt cẩn thận quét xem, sau đó hướng phía miệng anh gặm một cái. Động tác của cô quá mạnh, Trì Tự thình lình lui về phía sau nửa bước. Anh bỏ cô gái trong ngực xuống đất, thuận thế nâng gò má cô lên hôn sâu. Đã lâu không chạm vào, đã lâu không hôn môi. Hai người nhắm mắt lại, môi cùng môi chặt chẽ kề nhau, không có bất kỳ khe hở mà cảm thụ đối phương. Cánh môi con gái mềm mại ngọt ngào, từng làm cho người ta nửa đêm tỉnh mộng suy nghĩ nhớ tới như điên, hôm nay rốt cuộc cũng trở lại nằm trong tay anh. Môi Trì Tự mỏng khô lặp đi lặp lại vuốt ve môi cô, đầu lưỡi rất nhanh cạy mở hàm răng thăm dò vào vùng nội địa ngọt ngào. Anh mút cái lưỡi ấm áp của Cố Ý, vô cùng quên mình mà tùy ý cướp đoạt ở trong miệng cô. Cố Ý ngửa đầu nhiệt tình nghênh đón anh, có thể tâm tình cô quá mức kích động, trên môi xúc cảm cũng quá mức kích thích, cũng không lâu lắm, chân cô liền mềm đi, sau đó ghé lên ngực anh thở hổn hển. Người qua đường lui tới rối rít truyền tới ánh mắt chúc phúc. Trì Tự vững vàng ôm cô, cách lớp áo khoác phồng lên không sờ tới thân thể của cô, anh cười nói: ”Mập tốt.” Cố Ý không tức giận một chút nào. Bây giờ cô bị dòng thác hạnh phúc che mắt, trong mắt chỉ có anh cùng bong bóng hồng, không nhìn thấy cái gì khác. Trì Tự ôm lấy cô đi về phía trước mấy bước, nhặt túi đồ Cố Ý vứt lên. Levi vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. ”Xin chào.” ”Xin chào, tôi là Trì Tự.” Trì Tự hướng anh ta mỉm cuời, nụ cười không truyền tới ánh mắt, ánh mắt lãnh đạm như sương. ”Levi, đây là bạn trai tôi~” Cố Ý vô cùng đắc ý, ”Xin lỗi, tôi không thể cùng cậu đi siêu thị rồi.” Levi đáp: ”Được, cậu cần gì tôi có thể giúp cậu mua.” ”Không cần.” Trì Tự cúi đầu sờ đầu con mèo nhỏ, ”Tự chúng tôi sẽ mua.” ”Ah…Nếu đã như vậy, có cơ hội sẽ gặp lại.” ”Tạm biệt.” Trì Tự đi ngang qua anh ta. Tốt nhất đừng gặp lại. * Ổ khóa ken két một tiếng, cửa phòng mở ra. Cố Ý tiến vào trước, mở lò sưởi cùng đèn treo trong phòng khách, ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu sáng nhà trọ xinh xắn đẹp đẽ. Phòng bố trí đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách, ghế salon tivi bàn uống trà nhỏ đều đầy đủ mọi thứ, tường màu cam bột, sàn gỗ cũng là màu nhàn nhạt mát mẽ, phối hợp lại vô cùng ấm áp đẹp mắt. Trì Tự thấy những dụng cụ vẽ được sếp ngăn nắp trong nhà, hỏi cô: ”Nhân viên vệ sinh chắc thường xuyên đến nhỉ?” ”Hừ, không nói cho anh.” Lại không thể khen phòng của cô sạch sẻ ngăn nắp sao? Mặc dù cái này thật sự không phải cô dọn dẹp. Cố Ý chạy bước nhỏ vào phòng ngủ, trong tay cầm đôi dép hì hục chạy đến. Cô đem một đôi dép lông màu trắng đặt trước mặt Trì Tự: ”Có thể có chút nhỏ?” ”Có đôi khác không?” ”Còn có một đôi con thỏ nhỏ.” Trì Tự không nói hai lời mang dép, gót chân lộ một nửa ở bên ngoài. Anh bước ra ngoài, cô gái nhỏ đứng ở trước lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt trong suốt mà mờ mịt, đầy sự gắn bó không muốn xa rời. Nhìn nhau một hồi, không người mở miệng. Bọn họ có nhiều lời muốn thổ lộ hết như vậy, nhưng lúc này nửa chữ cũng không cần. Hốc mắt Cố Ý hơi nóng, lao tới nhào lên người anh, móng vuốt mèo của cô rất chặc rất chặc. Trì Tự giúp cô kê cao chút, cô liền cúi đầu nâng mặt anh hôn một trận điên cuồng. Trán, mắt, lỗ mũi, cằm, cô dùng sức hôn ra âm thanh ”bẹp”, như con chó nhỏ bôi nước miếng đầy mặt Trì Tự. Đàn ông đối với hành động xằng bậy của cô không chút nào kháng cự, chờ cô thỏa thích xong anh mới mở miệng: ”Vừa rồi người nam kia luôn cầm tay em.” ”Em không có cảm giác nha.” Cô giảo hoạt chớp mắt, ”Người ta đụng em một chút cũng không được?” ”Không được.” Con ngươi Trì Tự hơi tối, ”Cậu ta còn chạm qua chỗ nào?” Cố Ý nghẹo đầu, con ngươi vòng vo một chút: ”Lúc tham gia tiệc có lễ kề mặt, còn cùng nhau khiêu vũ nữa.” ”Hừm.” Trì Tự buông tay ra, ném cô xuống đất. ”Chỉ…chỉ một lần, người Trung Quốc chúng ta khiêu vũ kết bạn rất bình thường, chạm tay mà thôi…” Trì Tự nắm được cằm cô: ”Vậy cũng không được, phải phạt.” ”Ừm ô…” Lễ kề mặt, còn cùng nhau khiêu vũ? Trì Tự đè cô gái nhỏ lên tường, tay phải véo mặt cô, đầu lưỡi lướt vào miệng cô, nước miếng chuyển cho nhau câu dẫn, tiếng nước chậc chậc không ngừng, kịch liệt đến cực điểm. Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích, tay trái kéo áo khoác lông của cô từ trên xuống, cuối cùng cũng có thể chạm tới eo dưới áo len. Lúc Cố Ý rút hai tay ra khỏi áo khoác, cô kiễng chân lên cắn cổ anh. Thật là rất muốn anh, chỉ muốn dán sát anh hơn. Môi mỏng của người đàn ông nóng bỏng ma sát môi dưới cô liên tục, cơ thể Cố Ý run rẩy, bên tai đã đỏ bừng. Vách tường sau lưng cứng rắn, người trước lại ép tới thật chặc, cô bị kẹp ở giữa vô cùng bị động, một chân không khỏi cong lên dán lên chân người đàn ông cọ sát. Trì Tự thở ra hơi nóng bỏng, lý trí đã sớm tan thành mây khói, hai tay cũng không thỏa mãn vuốt ve bên hông cách lớp quần áo của cô. Tay trái của anh chuyển qua xương hông cô vén vạt áo cô lên. Một lớp, hai lớp, ba lớp… Lúc hơi lạnh đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt nóng bỏng, Cố Ý không nhịn được ngâm nga lên tiếng. Trì Tự không thể không thu về chút lý trí. Cô thật sự…ăn mặc hơi nhiều. Mấy lớp quần áo siết tay anh, không thuận tiện kéo các lớp lên cùng lần, tốt nhất vẫn là bóc từng lớp từng lớp. Anh thoáng thẳng người, rời khoải đôi môi mềm mại bị anh khi dễ tới đỏ tươi. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa hợp. Anh thở dài, giọng nói khản khản: ”Được không?” Cặp mắt cô bé đào hoa nhẹ nháy mắt, lông mi như cánh bướm vẫy cánh. Hỏi cái gì đó, có cái gì mà hỏi! Cố Ý vùi mặt vào ngực anh, giống như lúc ấy đồng ý làm bạn gái anh vậy. Trì Tự dứt khoát đẩy cô ra. Cố Ý: … ”Khụ khụ, gần đây có cửa hàng tiện lợi không?” Cố Ý lờ mờ: ”Cửa hàng tiện lợi? Rất nhiều, cổng nhà trọ có một nhà.” Trì Tự gật đầu, khóe môi cong lên mỉm cười mê hoặc: ”Anh đi một chút rồi về.” Cho đến khi anh mở cửa rời đi, Cố Ý mới trì độn mà hiểu được, gương mặt nóng đến bốc khói. Nếu giống như mới vừa nãy, lúc tình ý đến đậm, làm theo tự nhiên, cô còn thể buông lỏng một chút. Nhưng mà bây giờ… Tỉnh táo mình mẫn rồi mới biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cô thật sự khẩn trương đến muốn nổ tung. Thời gia đủ cho cô tắm rửa không? Có đủ để cô bổ sung thể lực không? Cô còn chưa kịp xem mấy bộ phim người lớn học tập một chút, ah ah ah. * Gió bên ngoài lạnh lẽo, Trì Tự kéo chặt áo khoác sãi bước đi, không tới năm phút liền bọc khí lạnh mà trở lại. Anh khóa chặt cửa, bước vào phòng khách, áo lông của cô còn vứt trên đất, nhưng không thấy người đâu. ”Cố Ý?” Không người đáp lại. Trì Tự cởi áo khoác xuống, lửa trong cơ thể còn chưa bị gió lạnh thổi tắt. Trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, Trì Tự đi tới, dựa người vào khung cửa. ”Cái đó… Anh uống chút nước trái cây không?” Cố Ý đem ly thủy tinh đẩy đẩy về phía anh, sau đó co tay rụt về. Hầu kết của Trì Tự giật giật: ”Uống.” Anh đi tới cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm. Cơm quả cam hòa lẫn với nước theo động tác của anh lay động, lần nữa trở về mặt bàn. Cô gái nhỏ cách anh hai bước xa, khéo léo đứng bên cạnh bàn, đuôi mắt cô là một loại quyến rũ trời sinh, câu người yếu mệnh. Giọng Trì Tự khàn khàn: ”Em uống không?” ”Hả? Em không uống…” ”Em cũng tới đây đi.” Trì Tự nói xong, cuối cùng tiến lên một bước, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào. ”Ừm…” Anh ôm cô rời khỏi phòng bếp, bờ môi kịch liệt mà chinh phạt, dưới chân hết sức vững vàng đi vào phòng ngủ. Chính giữa phòng ngủ là một cái giường công chúa màu hồng, nhỏ bé khí phái. Khẽ đặt người lên giường, Trì Tự cầm cánh tay cô, cởi một lớp một lớp quần áo cản trở. Vải lông tơ lụa còn chưa được hệ thống sưởi ấm làm ấm, Cố Ý khẽ run một chút, chủ động vòng eo anh. … * Trong phòng ngủ ấm áp mờ mịt, kiều diễm tơ ngọc đêm qua vẫn còn sót lại. Gió thổi không lọt vào rèm cửa ngăn trở phần lớn nắng ban mai, Trì Tự chậm rãi mở mắt ra, hoàn toàn không đoán được thời gian. Đồng hồ sinh học của anh vinh quang đình công hôm nay. Đầu óc có chút mơ hồ, anh nhắm mắt sâu chuỗi mạch suy nghĩ. Lên chuyến bay khuya hôm qua, chiều hôm sau đáp cánh, ở cửa siêu thị bắt được mèo điên nhỏ, xách cô về nhà… Sau đó ngủ với cô. Vật nhỏ mềm mềm cọ cọ trong ngực anh, tiếng hô hấp đều đều thở lên người anh. Đây là cô gái nhỏ của anh, trải qua đêm qua đã thành người phụ nữ nhỏ của anh. Trái tim Trì Tự nhất thời mềm nhũn. Tối hôm qua làm cực lực, thể lực của Cố Ý chống đỡ không nổi. Cơ thể đàn ông vào buổi sáng đều có chút phản ứng, huống chi người trong ngực anh một thân sạch sẽ. Anh muốn cho cô ngủ thêm một lát, vì vậy chống người dậy định rời đi. Người phụ nữ nhỏ đột nhiên mở mắt tỉnh: ”Anh đi đâu!” Tối hôm qua cô khóc khàn giọng, buổi sáng giọng rè rè mị người. Cố Ý nắm cánh tay anh: ”Không cho phép đi, nào có ăn xong rồi bỏ chạy.” Trì Tự nằm vào chăn lại, bóp gương mặt cô: ”Anh ra ngoài mua điểm tâm một chút, em muốn ăn cái gì?” Mèo điên nhỏ không hiểu tiếng người: ”Em đã lâu không gặp anh, anh lại không thể ở cùng em sao?” Thật là… Ánh mắt Trì Tự tối sầm lại, duỗi tay ra trước ngực cô: ”Muốn một lần nữa?” Về chuyện tối hôm qua ký ức như nước lũ làm Cố Ý tỉnh ngủ, cô nhúc nhích chân, giữa hai chân lại là một trận đau nhói. ”Đồ lưu manh!” Cố Ý lập tức trở mặt, hung hăng đẩy anh một cái. Trì Tự mặc quần áo tử tế, lại nửa quỳ lên giường hôn cô. ”Ngoan, ngủ một chút nữa, nhé?” Đợi sau khi anh đi, người phụ nữ nhỏ trên giường công chúa rúc vào chăn, bắt đầu cười hì hì, nào còn buồn ngủ. Đau thì đau một chút, nhưng mà Ăn cá thật sự là quá hấp dẫn. Anh là cá của cô, cả người đều thuộc về cô. Cái này không thua thiệt, hì hì.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.