Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 104: Cửu Tuyệt lão nhân





Trong động lửa, thần tài gõ cửa
Mơ giấc nồng, bái kiến lão nhân



Đã có kinh nghiệm từ trước nên lúc này Phong Nhược khống chế cực kỳ thuận lợi, hắn thả Mị Ảnh kiếm ra rồi thi triển kiếm quyết tiến vào trong Hỏa Linh tuyền, sau đó mới đem toàn bộ ý niệm của mình dung nhập vào đấy.

Kế tiếp chỉ trong chớp mắt, thân thể của Phong Nhược đã đổi thành ngọn hỏa diễm kia, hắn cẩn thận kiểm tra xem thân thể hỏa diễm sau khi rời khỏi Hỏa Linh tuyền có sinh ra biến đổi nào không, kiểm tra kĩ càng một lượt hắn mới yên tâm, nếu thân thể hỏa diễm này không thể ly khai Hỏa Linh tuyền giống như cá không thể rời nước thì đúng là hắn phải trợn tròn con mắt ngạc nhiên rồi.

Lần này hắn không vội tiến sâu vào bên trong mà thao túng Mị Ảnh kiếm bay lượn phía trên Hỏa Linh tuyền, bởi chỉ có như vậy hắn mới có thể quan sát được tình huống của bản thể, như thế chẳng may tình hình bất ngờ nào đó xảy ra hắn cũng có thể kịp thời thu hồi ý niệm trở về.

Thế nhưng điều này lại khiến cho Phong Nhược cảm thấy rất bất tiện, thân thể hỏa diễm tuy mạnh mẽ, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể đem nó giấu ở bên trong Mị Ảnh kiếm, nếu muốn tung ra uy lực của thân thể hỏa diễm này thì phải chuyển dời ý niệm sang đó, đây cũng là điểm vô cùng bất ổn, khi đang chiến đấu chẳng lẽ địch nhân sẽ để yên cho hắn có thời gian chuyển dời ý niệm sao? Hơn nữa lúc đó bản thể bị mất hết ý thức thì phải giải quyết thế nào đây?

"Ây da... tiếc là thần hồn của mình chưa đủ mạnh mẽ, nếu không có thể nhất tâm nhị dụng rồi".

Một mặt vừa suy nghĩ, mặt khác Phong Nhược vừa khống chế Mị Ảnh kiếm hết sức thành thạo, dường như thân thể hỏa diễm này cực kỳ thích hợp với Mị Ảnh kiếm, cho nên chỉ cần một thời gian ngắn đã có thể phát huy được tiềm lực của Mị Ảnh kiếm đến tối đa, thậm chí lúc này trong đầu hắn cũng đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh hoành tráng khi dùng thân thể hỏa diễm điều khiển Mị Ảnh kiếm để thi triển ngự kiếm phi hành, chậc... chậc... thực là oai phong hết biết.

Sau một lúc lâu, đám đệ tử Thượng Tam Viện xung quanh thấy Hỏa Linh tuyền đã ổn định lại như trước thì trong lòng cũng yên tâm trở lại, bọn họ bắt đầu lục đục quay lại bên cạnh Hỏa Linh tuyền để rèn luyện kiếm ý.

Khi thấy tình hình như vậy, Phong Nhược bèn khống chế Mị Ảnh kiếm lao xuống bên dưới Hỏa Linh tuyền, cũng phải nói trong biển lửa mênh mông này thân thể hỏa diễm của hắn quả thực còn nhanh hơn cả Mị Ảnh kiếm, hơn nữa còn không bị nhiệt độ của những ngọn lửa xung quanh ảnh hưởng tới.

Cứ như vậy lao xuống dưới, chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới độ sâu hai trăm trượng, nhiệt độ của hỏa diễm ở độ sâu này tương đối cao, khiến Mị Ảnh kiếm bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, nhưng Phong Nhược lại cảm thấy càng ngày càng thoải mái, nhiệt độ cao như vậy, nhưng đối với hắn chỉ giống như một dòng nước ấm mà thôi.

Trong lòng Phong Nhược không đành để Mị Ảnh kiếm bị tổn hại, vì thế hắn găm nó lên vách nham thạch, sau đó hắn bắt đầu ngao du bên trong biển lửa, tình hình thuận lợi đến mức nếu là trước đây có đánh chết Phong Nhược cũng không thể tin rằng có thể làm được như vậy, ở chỗ này đừng nói là người tu đạo có tu vi Trúc Cơ kỳ mà coi như là cao thủ Kim Đan kỳ cũng chẳng thể chịu nổi ấy chứ, vậy mà lúc này hắn có thể tự do qua lại khắp nơi.

Chỉ một lát sau, Phong Nhược đã cảm thấy thân thể hỏa diễm của mình ngập tràn lực lượng, lúc này hỏa linh khí tinh thuần vốn đang liên tục truyền vào trong cơ thể hắn cũng đã dừng lại, nhưng đồng thời cũng có một điều bất ngờ chính là hắn bỗng nhiên cảm thấy chỉ muốn ngủ một giấc.

Phong Nhược cố gắng giữ bản thân được tỉnh táo, nhưng lúc này những đoạn kí ức ngắt quãng của thần hồn trước đây bắt đầu hiện lên, nhưng hầu như tất cả hình ảnh trong những đoạn kí ức này đều hết sức đơn điệu, hơn nữa còn đứt quãng không liền mạch với nhau, từ đó có thể thấy linh trí của chủ nhân khối thân thể này cũng chẳng mở ra được bao nhiêu.

Sau khi bỏ ra rất nhiều công sức tìm tòi, cuối cùng Phong Nhược mới tìm được một chút manh mối từ trong mớ kí ức hỗn loạn, chủ nhân của thân thể này vốn ở trong một khe đá trên vách dung nham, hằng ngày cứ trôi qua nên việc nó làm nhiều nhất là ngủ thật ngon, những lúc tỉnh ngủ lại chạy lăng xăng chơi đùa khắp nơi, nhân tiện cứ hấp thu hỏa linh khí tinh thuần dùng hoài không hết xung quanh, có thể nói cuộc sống của nó trôi qua rất thoải mái. Vốn Phong Nhược muốn tìm ra khẩu quyết trận pháp mà Cửu Tuyệt lão nhân đã lưu lại, nhưng lúc này chuyện đó cũng chưa gấp gáp lắm, trước tiên hắn muốn tìm hiểu về cỗ thân thể này trước đã.

Dựa vào những kí ức rời rạc, Phong Nhược nhanh chóng tìm được khe hở trên vách dung nham kia rồi chui luôn vào trong, sau nửa ngày chạy quanh co khúc khuỷu, cuối cùng hiện ra trước mắt Phong Nhược là một hang động không lớn lắm, nhưng hỏa linh khí ở đây lại dồi dào vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Tại trung tâm hang động này là một cột đá cực lớn đứng sừng sững, xung quanh cột đá là biển dung nham nóng chảy đang sôi trào cuồn cuộn, khi Phong Nhược đến gần trụ đá, thiếu chút nữa hắn phải khoa chân múa tay lên vì vui sướng.

Bởi vì trong phạm vi chừng vài chục trượng phía trên cột đá cực lớn này đều nhuốm một màu lửa đỏ, những tảng đá tinh xảo và mỹ lệ có kích thước không giống nhau, chúng tùy tiện nằm rải rác khắp nơi cứ như là những món đồ trang trí, vui chơi vậy.

Phong Nhược cố gắng kiềm chế nội tâm đang kích động, sau khi liên tục nhìn đi nhìn lại mười mấy lần, cuối cùng hắn mới xác định chắc chắn những... tảng đá tinh xảo và mỹ lệ này đúng là thứ mà so với Ngũ Hành thạch trong tu chân giới còn quý giá hơn, thậm chí còn đạt tới mức cực kỳ hiếm có, đó chính là linh thạch.

Giờ khắc này, thiếu chút nữa Phong Nhược đã nước mắt lưng tròng rồi, không ngờ tới người ta thưởng bảo “phát tài sau một đêm” chính là thế này sao? Hắn muốn phát tài nhanh chóng chỉ cần tùy tiện lấy ra một viên linh thạch thôi, cũng có thể đổi được rất nhiều Ngũ Hành Thạch rồi, thậm chí không chỉ đổi được Ngũ Hành Thạch trung phẩm đâu, mà ngay cả Ngũ Hành Thạch thượng phẩm cũng có thể đổi được ấy chứ.

"Ha ha..."

Phong Nhược hưng phấn lăn lộn cả chục lần trên mấy trăm viên linh thạch này, nhưng sau đó bỗng nhiên hắn nhớ tới một vấn đề hết sức quan trọng, chính là... bây giờ hắn làm cách nào đem được những... viên linh thạch này ra?

Nên nhớ rằng thân thể hiện tại của hắn không có tay cũng chẳng có chân, thậm chí đến cái miệng còn chả có nữa là, trừ khi hắn có thể khống chế hỏa diễm cuốn đám linh thạch này mang đi thôi.

Nhưng vấn đề chính là hắn sao có thể chắc chắn là trong quá trình ấy đám linh thạch này có bị phá hủy hay không đây? Hơn nữa hắn làm cách nào để đưa đám linh thạch này đến tay bản thể đây? Bên ngoài lúc nào cũng có mấy trăm ánh mắt nhìn vào, nếu để cho người ta biết dưới này có tồn tại linh thạch thì e rằng cả Trấn Thiên Tông này sẽ trở nên điên cuồng đi mất.

"Xem ra phải tạm thời không ngó tới chuyện này vậy, dù gì tất cả chỗ này cũng là của ta, chẳng chạy đi đâu được, về sau còn nhiều cơ hội khác..."

Phong Nhược nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi âm thầm suy nghĩ tiếp, nhưng lúc này bỗng hắn cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, vì thế có muốn rời khỏi đây cũng không kịp nữa rồi, thoáng chốc hắn chỉ kịp vẫy vùng một hai cái rồi lăn quay ra ngủ trên đống linh thạch chồng chất.

Trong cơn mơ màng, Phong Nhược cảm thấy thân thể mình đang bồng bềnh trôi nổi, không gian xung quanh không còn là biển lửa ngợp trời nữa mà biến thành một thế giới có vô số phù văn đang bay lượn, những phù văn này rất giống với những phù văn được chạm khắc trên Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận, đồng thời trong lòng hắn cũng dậy lên một cảm giác đặc biệc, dường như hắn có thể hiểu được những phù văn này, nhưng nhìn kĩ lại thì thế mà chẳng hiểu gì cả.

Hắn cứ lơ lửng trôi nổi như vậy, chẳng biết mình xuất phát từ đâu và cũng chẳng biết đích đến là gì, thế nhưng trong vô thức hắn vẫn cứ cố gắng ép mình phải nhớ kỹ những phù văn này, nhưng vấn đề là số lượng phù văn trong thế giới này đâu chỉ có hàng tỉ, chẳng những mỗi một phù văn không giống nhau mà bọn chúng còn phối hợp lại với nhau thành vô số tổ hợp, khiến Phong Nhược cứ vừa cố gắng nhớ được một cái thì tức khắc trông thấy cái kế tiếp, thế là quên luôn cái trước đó.

Điều này làm cho Phong Nhược rất bực bội, càng ngày càng bực dọc khó chịu, đến nổi chỉ muốn hủy diệt toàn bộ thế giới phù văn này đi cho đỡ tức.

Thế nhưng cuối cùng Phong Nhược vẫn nhịn được, bởi hắn mơ hồ xác định rằng mình đang nằm mơ thì phải.

Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng thế giới phù văn đó đột nhiên biến mất, ngay khi Phong Nhược tưởng rằng đã đến lúc mình tỉnh lại thì bỗng nhiên hắn phát hiện ra bản thân mình đã được đưa đến một không gian hết sức kỳ quái, trong không gian này hắn không hề nhìn thấy bầu trời ở trên cao, đồng thời bên dưới cũng nhìn không thấy mặt đất, bốn phương tám hướng xung quanh chỉ là một mảng hư vô, trong không gian mênh mông trống rỗng ấy chỉ có duy nhất chín thanh trường kiếm cực lớn đứng sừng sững xung quanh hắn, nhũng phù văn đang lập lòe phía trên mỗi thanh cự kiếm giống như đám phù văn mà hắn thấy được trong thế giới phù văn.

"Đây chẳng phải là chín thanh phù văn Cự Kiếm bên trong tiểu cốc Kiếm Lư sao?"

Phong Nhược nhanh chóng nhận ra những phù văn khắc trên đó, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì về sự trùng hợp này, thì đột nhiên đằng sau lưng hắn có một âm thanh thoạt nghe rất xa xôi vang lên.

"Ngươi nói không sai, lúc này người đang ở trong Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận..."

Nghe thấy thanh âm vang lên, Phong Nhược nhanh chóng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuổi còn trẻ mặc bạch y, có khuôn mặt vô cùng anh tuấn đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, thế nhưng thoạt nhìn mặt mũi của người này trông thấy còn khá trẻ, nhưng trong đôi ánh mắt lại ánh lên vẻ tang thương, phảng phất như đã trải qua ngàn vạn năm vậy, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác mơ hồ như bị lạc vào trong ảo giác của hàng tỉ vì sao.

"Ngươi là ai? Ta đang nằm mơ sao?" Bất giác Phong Nhược mở miệng hỏi, trong lòng hắn có linh cảm rằng, sở dĩ mình xuất hiện ở nơi đây rất có khả năng dính dáng tới vị nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn rất quỷ dị này.

"Ha ha... ta là ai? Không phải ngươi đến để thông qua đợt khảo hạch thứ nhất hay sao? Gặp mặt ta là coi như ngươi đã vượt qua khảo nghiệm thứ nhất rồi đấy" Vị nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười nói, hắn vừa dứt lời thì lập tức cả thân hình vẫn còn đang giữ dáng vẻ mỉm cười này hóa thành vô số hư ảnh, sau đó liên tục nhòa đi giống như bị gió thổi bay đi vậy.

"Người là Cửu Tuyệt lão nhân ?"

Phong Nhược sững sờ nhưng nhanh chóng hiểu ra, bởi vì ngoại trừ Cửu Tuyệt lão nhân ra làm gì còn ai biết đến cái gọi là chín đợt khảo hạch cơ chứ?

"Cứ xem như là vậy đi, thật ra cách đây vài ngàn năm trước khi ta phi thăng đã dùng đại Khôi Lỗi Thuật lưu lại một bộ hình ảnh, may mà ngươi xuất hiện đúng lúc chứ để qua vài chục năm nữa e rằng chẳng thể nhìn thấy ta rồi " Nam tử trẻ tuổi kia vừa nói, lập tức thân thể của hắn lại hóa thành vô số hư ảnh, sau đó tiếp tục ngưng tụ lại một lần nữa.

"Ngươi cũng thấy đấy, hình ảnh này của ta duy trì cũng chẳng được bao lâu nữa, chỉ sợ chẳng thể nào chờ đến lúc nhìn thấy ngươi có thể chính thức thấu hiểu hết Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận.Thế nhưng dù sao ngươi đã có thể tìm được ngọc giản mà ta lưu lại, sau đó lại đến được nơi này chứng tỏ ngươi cũng là kẻ bất phàm, vì thế ta sẽ nói ngắn gọn cho ngươi dễ hiểu, Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận do ta sáng chế ra cũng không phải đơn giản chỉ là một loại trận pháp, mà nó còn là tâm huyết trong mấy ngàn năm của lão phu, cuối cùng mới tổng hợp lại rồi diễn luyện ra những thần thông như tu luyện, công kích, phòng ngự,... nếu như ngươi có thể nắm vững tất cả những thứ đó, thì việc vượt qua Thiên Kiếp rồi tiến cấp lên Đại Thừa, hay vũ hóa phi thăng cũng chẳng phải việc gì khó".

"Thế nhưng bộ Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận này lại có một khiếm khuyết khá lớn, cũng chính vì khiếm khuyết này mà mấy đệ tử đích truyền của ta không thể nào tu luyện thành công được. Bởi vì muốn tu luyện bộ Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận này, nhất định phải thỏa mãn được chín điều kiện, đây cũng chính là lí do mà lão phu được xưng danh Cửu Tuyệt lão nhân, vốn lão phu định đem bộ Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận này hoàn thiện thêm chút nữa, nhưng lúc ấy thời gian phi thăng đã sắp tới lên đành buông bỏ. Còn ngươi, tuy có tư chất trên phương diện trận pháp không tệ, nhưng khoảng cách so với chín điều kiện hãy còn kém xa lắm".

"Vì thế, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, tuy hiện tại ngươi có thể miễn cưỡng tu luyện được ba thức đầu tiên của Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận, nhưng còn sáu thức sau lại không thể cưỡng ép tu luyện được, nếu không chắc chắn sẽ rước họa vào thân, còn về phần chín điều kiện kia, đó chính là phải tập hợp đủ chín loại lực lượng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.