Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 106: Tung tích ma đầu



Định quay về phát sinh dị biến
Đành lui bước tìm hiểu ngọn nguồn

Phong Nhược cho phân thân Huyền Hỏa Tinh của mình hòa vào trong Mị Ảnh kiếm rồi thu kiếm về vỏ, còn ý niệm thì quay về bản thể. Đến khi hắn mở mắt ra thì trong lòng bỗng có cảm giác rất kì lạ, dường như thời gian trôi qua chưa được bao lâu thì phải, nguyên nhân nhận ra tình trạng này cũng do hắn đã có thói quen dùng tầm nhìn của phân thân Huyền Hỏa để ngó chừng diễn biến xung quanh.

Đúng lúc Phong Nhược định rời khỏi, thì chợt có một giọng nữ cách đó không xa vang lên: "Vị sư huynh này, xin hãy dừng bước".

Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc chiếc váy dài màu xanh lam, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp. Lúc này nàng đang đứng ở đằng xa nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn sang nàng khẽ mỉm cười rồi gật đầu, dung mạo của cô gái này tuy không phải là kinh diễm tuyệt thế, nhưng khi ngó qua lại mang tới cho người ta cảm giác thoải mái như được tắm trong gió xuân, cho dù mới chỉ gặp mặt lần đầu cũng khiến người khác cảm thấy có ấn tượng tốt.

"Sư muội gọi ta sao ?" Ánh mắt của Phong Nhược đảo qua yêu bài thân phận trên người cô gái kia, không ngờ nàng cũng là đệ tử của Kiếm Tâm Viện.

"Sư huynh, thật có lỗi khi quấy rầy người, ta tên là Phó Cẩm vừa mới gia nhập Kiếm Tâm Viện cách đây ba năm, liệu sư huynh có thể giúp ta một việc nhỏ hay không?"Cô nàng hơi ngập ngừng rồi nói.

"Chuyện nhỏ à ?" Phong Nhược cảm thấy hứng thú vô cùng, chuyện như thế này đúng là lần đầu tiên hắn mới gặp phải, "Được, nếu chỉ là tiện tay thì ta không từ chối".

"Vâng, đa tạ sư huynh, muội cũng đã nhờ vả rất nhiều người rồi, nhưng chẳng có ai giúp liền được cả" Phó Cẩm vui mừng nói, nhưng sau đó lại cảm thấy mình hơi thất thố liền cười cười với Phong Nhược cười cười, "Tuy nhiên sư huynh cứ yên tâm, sẽ không làm sư huynh mất quá nhiều thời gian đâu, hơn nữa muội còn có thù lao cho sư huynh nữa, có lẽ cứ coi như chuyện này là một nhiệm vụ do muội ban bố đi”.

"Trước hết sư muội cứ nói là chuyện gì đã ?" Phong Nhược không nhịn được mà hỏi lại, nếu như việc nàng nhờ không gây phiền phức gì thì hắn cũng không ngại giúp vị sư muội Kiếm Tâm Viện này một phen.

"Vâng, việc là như thế này, cách đây không lâu muội phát hiện ra bên trong Vân Cốc có một con Linh Hồ, nó có bộ dáng rất đẹp, nhỏ nhắn dễ thương, vì thế muội rất muốn thu phục nó, nhưng tốc độ Ngự kiếm phi hành của muội không bay theo kịp nó, hơn nữa muội cũng không muốn làm nó bị thương, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được nó, liệu sư huynh có thể giúp muội bắt nó được không?" Thanh âm của Phó Cẩm càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên nàng cũng biết việc này không hẳn là "việc nhỏ không đang nói" như nàng nói lúc trước.

"Tại Vân Cốc ? Bắt Linh Hồ ?" Phong Nhược hơi nhíu mày, nếu như hắn nhớ không lầm thì Vân Cốc nằm gần với Điệp Vụ Sơn Mạch.

"Đúng vậy... sư huynh, người nhất định phải giúp muội đó, mặc dù muội đã phát ra rất nhiều nhiệm vụ, nhưng chẳng có ai để ý tới, híc... vì thế mãi mà muội chưa có được con Linh Hồ mà mình ưa thích đó" Phó Cẩm tủi thân nói.

"Thế rốt cuộc con Linh Hồ kia có cấp bậc như thế nào?" Phong Nhược suy nghĩ một lúc, hay là cứ đáp ứng nàng dù sao hiện tại hắn cũng phải đi tìm một nơi vắng vẻ để thử nghiệm uy lực của phân thân Huyền Hỏa, huống chi hai người lại là đồng môn, giúp đỡ nàng một chút cũng đâu có sao.

"Ách... muội cũng không biết, muội chỉ cảm thấy nó rất dễ thương mà thôi" Phó Cẩm xấu hổ nói.

Nghe thấy vậy Phong Nhược đúng là không biết nói gì nữa, chỉ có một con Linh Hồ thôi, vậy mà mê hoặc nha đầu này đến mức không biết gì nữa, chẳng phải trong truyền thuyết tất cả yêu hồ chỉ dụ hoặc nam nhân thôi sao? Không lẽ con Linh Hồ đó là giống...

"Được rồi, thời gian của ta cũng không có nhiều, tốt nhất sư muội nói luôn đi, ngươi có vấn đề gì sao?"

"Vâng, về phần muội thì không có sao, thế nhưng ngoài sư huynh ra muội còn có hai đồng bạn nữa, không biết sư huynh có đồng ý cho bọn họ đi theo không?" Phó Cẩm lên tiếng hỏi dò.

"Muội cứ tùy tiện" Phong Nhược từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu rồi sau đó quay người ra ngoài, đồng thời lúc này hai người một nam một nữ do Phó Cẩm mời đến cũng đang từ phía sau đi lên.

Khi đi ra khỏi hang động dưới mặt đất, Phong Nhược lại đụng phải một người quen, đó chính là Lãnh Khiếu Thiên của Hạc Minh Viện, trước kia hắn cùng với Phong Nhược hợp thành một đội tuần tra ở Khô Mộc Hải, nhưng quan hệ của hai người chẳng tốt mà cũng chẳng xấu, đi sau lưng Lãnh Khiếu Thiên là Diệp Lạc đã lâu không gặp, hiện tại hắn cũng đã Trúc Cơ thành công còn tu vi vẫn ở Trúc Cơ sơ kỳ.

Thông qua lời hàn huyên của mọi người, Phong Nhược mới biết được, mấy người Lãnh Khiếu Thiên và Diệp Lạc cũng chuẩn bị đi Vân Cốc ở phụ cận Điệp Vụ Sơn Mạch để làm nhiệm vụ.

"Ồ... như vậy tốt quá, tiện đường chúng ta cùng đi luôn, càng nhiều người không phải là càng náo nhiệt hay sao, thế nhưng lần này Phong Nhược ngươi đừng có nửa đường bỏ trốn đấy nhé, năm đó tại Khô Mộc Hải ta phải ở lại hít bụi hết ba năm trời đấy" Lãnh Khiếu Thiên thân thiết cười to, năm đó ở bên trong Khô Mộc Hải tuy đại quân của mộc yêu không hề xuất hiện, nhưng đám đệ tử của Trấn Thiên Tông cũng không dám buông lỏng, mà cẩn thận canh giữ ở đó tới ba năm dài.

"Không thành vấn đề!” Đối với lời đề nghị của Lãnh Khiếu Thiên, Phong Nhược đáp ứng rất vui vẻ, vì dù sao đi nữa mục đích chuyến đi này của hắn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong lúc vừa cười vừa nói, mọi người lần lượt triệu hồi kiếm khí, một mạch thi triển Ngự kiếm phi hành xuống dưới Tiếp Thiên Phong, trước tiên Phong Nhược quay trở lại tiểu viện của mình để dẫn theo Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù cùng đi, dù sao quãng đường đi từ Tiếp Thiên Phong đến Vân Cốc cũng không ngắn, tuy hiện tại hắn có thể Ngự kiếm phi hành để đến thẳng đó, thế nhưng pháp lực cũng tiêu hao không hề nhỏ chút nào.

Khi tới chân núi Tiếp Thiên Phong, mọi người đều đổi sang dùng phi hành tọa kỵ, rồi sau đó hướng về phía Vân Cốc bay tới.

Trong bốn người Lãnh Khiếu Thiên, ngoại trừ Diệp Lạc ra còn có hai đệ tử của Thượng Tam Viện có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hai người này Phong Nhược đều nhận ra, đó chính là hai trong bốn người bạn đồng hành của Diệp Lạc lúc trước.

Hiện tại trên người Diệp Lạc đã bớt đi vài phần ngạo khí lúc trước, mà chuyển biến thành một loại cảm giác nặng nề, ngoại trừ lúc mới bắt đầu gặp mặt còn hàn huyên đôi chút, về sau hắn chẳng nói câu nào thậm chí cũng chẳng cười lấy một cái.

Đối với biểu hiện của hắn, Phong Nhược cũng chẳng rảnh hơi đâu mà hỏi nguyên nhân làm gì, nhưng Lãnh Khiếu Thiên lại chủ động đem lý do nói ra, vốn dĩ hai ngày trước Diệp Lạc cùng với bốn người bạn của hắn cùng nhau đi làm nhiệm vụ trừ ma.

Bởi vì gần đây, chỉ trong thời gian ngắn thôi mà phụ cận Điệp Vụ Sơn Mạch có nhiều người tu đạo tự dưng mất tích một cách bí ẩn, vì thế có người hoài nghi rằng việc này do ma vật bên trong Điệp Vụ Sơn Mạch ra ngoài tác quái, nên Vạn Tiên Thành và Trấn Thiên Tông liên hợp với nhau ban bố nhiệm vụ trừ ma có độ khó bạch sắc, nhiệm vụ này có phần thưởng cực kỳ phong phú, chẳng những có thượng phẩm pháp khí, trang phục, mà còn có cả linh đan phẩm cấp rất cao, ngoài ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn được thêm số điểm cống hiến môn phái rất cao lên tới năm vạn điểm.

Vốn nhiệm vụ này có độ khó cực cao nên yêu cầu tổ đội nào đi làm nhiệm vụ phải cũng phải có ít nhất mười người, nhưng năm người Diệp Lạc vốn đã làm rất nhiều nhiệm vụ trừ ma trước kia vì thế mới chủ quan không thèm để ý đến yêu cầu này mà chỉ tùy ý tiếp nhận lấy, nhưng nào ngờ khi mới tới Vân Cốc đột nhiên bọn họ bị mấy người tu đạo có thực lực phi thường tập kích, bọn người kia tập kích quá bất ngờ làm cho đám người Diệp Lạc không kịp đề phòng, kết quả là hai người bạn của Diệp Lạc ngã xuống tại chỗ, ngay cả bản thân Diệp Lạc cũng bị thương không nhẹ, sau khi trả giá nặng nề mới miễn cưỡng chạy thoát trở về.

Vì thế sau khi khôi phục lại thương thế, Diệp Lạc mới vội vàng đi tìm biểu huynh của hắn là Lãnh Khiếu Thiên xin giúp đỡ báo thù.

Sau khi nghe xong Lãnh Khiếu Thiên kể lại mọi chuyện, Phong Nhược mới hiểu được tại sao sắc mặt Diệp Lạc lại nặng nề như vậy, đồng thời trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó hơi kỳ quái, vì thế liền quay đầu lại hỏi Phó Cẩm ở đằng sau: "Phó sư muội, không phải mấy ngày trước muội cũng đã tới Vân Cốc sao? Có thấy điều gì bất ổn không?"

"À ? Không có đâu, muội thấy con Linh Hồ ở mé ngoài Vân Cốc, sau đó đuổi theo nó vào tận sâu trong Vân Cốc, cho tới khi nó tiến vào một huyệt động tối thui lúc đó muội không dám tiến vào nữa, vì vậy mới phải chạy khắp nơi tìm người hỗ trợ".

"À..." Phong Nhược gật đầu, sau đó lại hỏi Diệp Lạc đang ở bên cạnh: "Diệp sư đệ, mấy người tập kích các ngươi là tán tu hay là đệ tử trực thuộc các môn phái?"

"Chắc hẳn bọn họ là tán tu, đám đó tổng cộng có sáu người, thoạt nhìn thì thực lực đều là Trúc Cơ sơ kỳ, thế nhưng lúc xuất thủ lại cực kỳ tàn nhẫn, toàn bộ quá trình chiến đấu không hề hé răng nói một câu nào mà chỉ điên cuồng liều mạng công kích, trừ điều đó ra đệ cảm thấy không có điểm nào bất ổn cả" Diệp Lạc cẩn thận nhớ lại.

"Trước tiên mọi người cứ dừng lại đã, sợ rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu, tốt nhất là chúng ta nên quay trở về đi".

Bỗng Phong Nhược khống chế Bạch Mao Quỷ Bức ngừng lại rồi trịnh trọng nói.

"Sao Phong sư đệ lại nói như vậy? Chẳng lẽ đệ nắm được chuyện gì đó sao?" Thấy Phong Nhược nói thế, đám người Lãnh Khiếu Thiên cũng đều dừng lại, đồng thời tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức thắc mắc.

"Việc này một lời khó có thể nói hết, hơn nữa ta cũng không có cách nào để nói tỉ mỉ được, vì thế ta muốn trở về tìm vị bằng hữu đang ở Thương Nguyệt thương hội để tìm tra vài tin tức xem sao đã" Phong Nhược lắc đầu nói, thật ra khi hắn nghe thấy phụ cận Điệp Vụ Sơn Mạch xuất hiện ma vật, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là ngọn Ma Hỏa đã chạy thoát kia, hơn nữa ngọn Ma Hỏa đó còn có khả năng vô thanh vô tức khống chế người tu đạo để họ bán mạng cho nó, nếu như suy nghĩ của hắn là đúng thì sáu người tu đạo tập kích bọn Diệp Lạc ắt hẳn có liên quan tới Ma Hỏa rồi.

Thế nhưng trong lòng Phong Nhược vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì dựa theo suy đoán của hắn, mục tiêu của ngọn Ma Hỏa chính là Tuyết Linh Trì trong Hàn Sơn địa vực, mặc dù nó rất thống hận hắn nhưng cần gì phải làm huyên náo để mọi người cùng biết như vậy, huống chi chỉ có thời gian hai mươi năm chắc gì đã đủ để Ma Hỏa khôi phục lại vết thương năm xưa.

Nhưng kể cả như vậy, Phong Nhược cũng muốn hỏi qua Lý Đán ở Thương Nguyệt thương hội xem sao đã, bởi vì trong mấy năm gần đây hắn một mực bế quan tu luyện, nên không biết Lý Đán đã báo cáo tình huống lúc trước ra sao, cũng như muốn biết Thương Nguyệt thương hội đã xử lý như thế nào, cho nên trước mắt chỉ có Lý Đán mới là người hiểu rõ tình hình của Ma Hỏa nhất, hơn nữa nếu không biết rõ tình huống ma vật xuất hiện ở Điệp Vụ Sơn Mạch ra sao mà cứ tùy tiện tiến vào, chắc chắn bản thân sẽ tự đặt mình vào tình huống vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn một lần nữa lại phải chứng kiến tình trạng bản thân và những người này thiếu chút nữa đã bị tiêu diệt diệt hoàn toàn.

"Có nghiêm trọng đến mức đó không? Phong sư đệ quá cẩn thận rồi, chúng ta phải nhanh chóng tới đó, nếu không đám người kia bỏ chạy thì chẳng có cách nào tìm ra đâu" Lãnh Khiếu Thiên không cho là đúng nói, bởi hắn cảm thấy đám người kia bất quá cũng chỉ là sáu tên Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, dù có liều mạng đến cỡ nào cũng chẳng làm gì được hắn, mặc dù không có Phong Nhược hỗ trợ, chỉ cần một mình hắn cũng đủ để thu thập hết cả sáu người đó.

"Ta tính thế này có được không, Phong Nhược... ngươi cứ trở về tìm bằng hữu của ngươi để tìm hiểu rõ tình hình đi, còn chúng ta sẽ tới đó trước?" Có lẽ không muốn Phong Nhược cảm thấy khó chịu, bỗng Diệp Lạc mở miệng lên tiếng.

"Được rồi, vậy các ngươi nên cẩn thận một chút, nếu như phát hiện ra có điều gì không ổn phải lập tức quay trở về ngay" Phong Nhược bất đắc dĩ nói rồi quay lưng hỏi bốn người bọn Phó Cẩm: "Còn mấy người tính sao?"

"Chúng ta đi theo mấy vị sư huynh này thu thập bọn đánh lén đáng xấu hổ kia đồng thời xem như đây là một lần lịch lãm rèn luyện vậy, còn ngươi thì sao... Phó Cẩm? Ta thấy cũng vừa vặn tiện đường bắt con Linh Hồ mà ngươi đang muốn đấy, nói không chừng lần này chỉ thoáng một cái là túm được nó thì sao" Một vị nữ tử đứng trước Phó Cẩm lên tiếng cướp lời.

Phó Cẩm nhìn Phong Nhược đầy vẻ ái ngại, vừa muốn nói gì thì Lãnh Khiếu Thiên ở bên cạnh nói: "Không thành vấn đề, nếu như gặp được con Linh Hồ mà mấy sư muội ưa thích, ta cam đoan sẽ giúp các muội bắt được nó".

"Vậy cứ như thế đi, ta sẽ mau chóng đuổi theo các ngươi, nhớ kỹ... ngàn vạn lần phải thật cẩn thận" Phong Nhược cũng không dài dòng, lập tức thúc dục Bạch Mao Quỷ Bức nhanh chóng bay về phía Tiếp Thiên Phong, chuyện hôm nay rất có thể liên quan đến ngọn Ma Hỏa kia, chứ không phải hắn muốn trốn tránh mà không giúp mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.