Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 113: Thí luyện tràng



(*) Thí Luyện Tràng: sàn thí luyện
Hình dáng của Thí Luyện Tràng này là một tòa kiến trúc cực kỳ cổ quái, nơi cao nhất ước chừng chín mươi trượng, chiếm phạm vi cực lớn, nếu nhìn từ đàng xa trông giống như hình một quả trứng khổng lồ.

Tuy nhiên bước đến gần hắn mới kinh ngạc phát hiện ra một điều, kỳ thật để hình thành nên Thí Luyện Tràng này chỉ là bao gồm ba tầng hào quang mang sắc thái khác nhau mà thôi, có vẻ toàn cảnh chẳng phải là một thực thể. Từ ngoài nhìn vào màn sáng đó, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở bên trong.

Khi bước vào màn sáng càng phát hiện ra không gian trong này lại càng thêm rộng rãi, nhìn kỹ thấy đơn giản chỉ có ba mươi sáu tòa đài cao được phân bố đều bên trong.

Trong ba mươi sáu đài cao đó có ba mươi lăm tòa chỉ có phạm vi chừng năm mươi trượng mà thôi, hơn nữa chúng được bố trí chia ra đều bốn phía, theo hắn quan sát thì những tòa đài cao này có phạm vi đủ để một người luyện tập kiếm quyết trong đó mà thôi, hơn nữa những đài cao này đều có những quầng sáng phòng hộ bao bọc xung quanh.

Còn ở ngay trung tâm có một tòa đài cao cực lớn, phạm vi khoảng năm trăm trượng, không nghi ngờ gì nữa ắt hẳn đài cao này dùng vào việc tỉ thí.

Vì Thí Luyện Tràng này có ba tầng tổng cộng, ngoại trừ một tầng trên bề mặt này ra, còn có thêm hai tầng nữa nằm bên dưới, cho nên những người vào đây rất dễ nhìn thấy còn có hai cánh cửa thông đạo cực lớn nữa.

Hiện tại bên trong Thí Luyện Tràng này xem ra cũng không tập trung quá nhiều đệ tử Trấn Thiên Tông, tổng cộng cũng chỉ có chừng năm, sáu mươi người mà thôi. Tuy nhiên phần lớn những người này đang vây quanh tòa đài cao lớn nhất ở trung tâm, hơn nữa còn vang lên những tiếng la hét ủng hộ, dường như ở đó đang diễn ra một trận tỉ thí của hai đệ tử Trấn Thiên Tông nào đó.

Phong Nhược tiến bước đi tới nhưng lập tức đã bị một người trong đám đông nhảy ra chặn lại: “Xuống hai tầng bên dưới đi, tầng trên này đều do Hạc Minh viện chúng ta bao hết rồi”.

Phong Nhược vẫn chưa đáp câu nào thì có thêm một người cười to lên tiếng: “Tiểu tử này ngốc thật, chẳng lẽ không biết rằng ba tòa Thí Luyện Tràng dành cho đệ tử có tu vi Trúc Cơ kỳ đều do Thượng Tam Viện bao hết à? Hắn là đệ tử của Kiếm Tâm viện mà chạy đến địa bàn của Hạc Minh viện chúng ta, như vậy chẳng phải có ý định đến đây giương oai diệu võ, phá nhà đập quán hay sao? Tuy nhiên, hiện tại đã có Nhận sư huynh trấn thủ ở đây thì cho dù Chu Vũ có đến cũng chẳng ảnh hưởng gì...”

“Nực cười, tiểu tử này mà cũng phải đích thân để Nhận sư huynh ra tay hay sao? Hãy xem ta đánh ngã hắn thế nào đây!” Tên đệ tử Hạc Minh viện lúc đầu nói chuyện với Phong Nhược bỗng nhiên ngó qua đánh giá Phong Nhược một lượt rồi bảo: “Này, nếu đã tới đây rồi thì hãy luận bàn một chút đi? Cứ yên tâm, cho dù ta có thắng ngươi cũng sẽ không để ngươi quá mất mặt đâu”.

“Hàn Đông, ngươi cút qua một bên cho ta mau ! Đây chính là khách quý của chúng ta, đâu phải ngươi muốn làm gì cũng được” Lúc này tên Mạc Vô Ngân kia mới cất giọng âm dương quái khí từ phía sau Phong Nhược chợt vang lên, “Người cùng luận bàn với vị khách quý của chúng ta chính là Tả Thiên Thu, Tả sư huynh, ai nghĩ rằng có thể thắng được Tả sư huynh thì cứ nhảy ra ngoài này để ta cân, đo, đong, đếm cho”.

Lời nói của Mạc Vô Ngân vừa dứt, lập tức làm cho tất cả mọi người trong Thí Luyện Tràng này đều chú tâm quan sát, thậm chí cả hai nhân vật chính đang luận bàn với nhau trên đài cao kia cũng ngừng đánh nhau, đồng loạt ngó về hướng Phong Nhược.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tự nhiên toàn bộ Thí Luyện Tràng đều trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhưng khi Phong Nhược nghe qua lời nói của Mạc Vô Ngân thì thầm than hỏng bét, tên tiểu tử này quả nhiên hết sức nham hiểm, hắn lừa mình đến ngay Thí Luyện Tràng của Hạc Minh viện này. Như vậy, nếu như mình thua sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người, còn như mình thắng được Tả Thiên Thu tất nhiên sẽ làm cho toàn bộ Hạc Minh viện khó nuốt được cục tức này, khi đó chẳng những đám đệ tử cao cấp của Hạc Minh viện sẽ tìm đủ mọi cách để phục hồi danh dự, mà không chừng sẽ gây tiếng động đến những người đứng đầu Hạc Minh viện nữa.

Tình trạng như thế cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ không lâu trước đây trong trận thắng của Nhận Vô Song thuộc Hạc Minh viện với Chu Vũ, thiếu chút nữa đã dẫn tới phát sinh mâu thuẫn, ẩu đả giữa hai viện với nhau rồi.

Chỉ có điều, tình hình trước mắt này Phong Nhược đã lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, sợ hãi bỏ chạy sao? Như thế chẳng phải đúng phong cách của hắn.

“Vô Ngân, ngươi đang giở trò quỷ gì đó? Rảnh rỗi quá không có việc gì làm phải không? Ta đã nói với các ngươi rồi, trong vòng ba tháng này cấm không cho hai viện gây ra bất kỳ xung đột nào”.

Lúc này bỗng trong sân có một bóng người mở miệng lên tiếng, giọng nói của người này không cao lắm nhưng rất hùng hậu, trầm ổn, vô tình phát ra khí thế khiến cho người khác không thể không nghe theo”.

“Nhận sư huynh, thế nhưng vị khách quý của chúng ta đây lại khác, hắn chính là một trong những nhân tuyển sẽ tham gia vào đợt tỷ thí ba tháng sau, tên hắn là Phong Nhược!” Mạc Vô Ngân kia thấy thế bèn tận dụng thời cơ nói luôn.

“Phong Nhược à ?” Vừa nghe qua câu này, tất cả đệ tử Hạc Minh viện đang hiện diện ở đây đều tập trung nhòm ngó thật kỹ Phong Nhược, những ánh mắt đó hết sức phức tạp, nghi ngờ có, khinh thường cũng có, nhưng ai nấy đều có cặp mắt sáng rực bởi vì cái tên này gần đây đã trở thành tâm điểm, đây là nhân tuyển chính thức tham gia thi đấu với Cửu Thần Cung mà.

Cửu Thần Cung là gì chứ ?!?! Đó là môn phái có thực lực mạnh nhất trong ngũ đại tông môn lớn nhất hiện nay đấy, mặt khác nếu Phong Nhược là nhân tuyển được bản phái đích thân chọn lựa thì không phải nói, đàng này..., cho dù bọn họ không phải là đối thủ của Cửu Thần Cung đi nữa, nhưng ít ra vẫn mạnh hơn những đệ tử bình thường khác.

Thế mà Phong Nhược là thứ gì chứ ? Đến bây giờ vẫn chưa nghe chút tiếng tăm nào cả, hơn nữa chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, đây là chuyện giỡn sao? Nếu chỉ là tỷ thí thường ngày thì không phải nói, dù có bị thua đi nữa cũng chỉ ê mặt một mình hắn, thế nhưng đây chính là đợt tỷ thí vào ba tháng sau, lại là đại biểu cho tất cả đệ tử của Trấn Thiên Tông nữa.

Vậy mà cho một kẻ có huyền thoại... đồ bỏ đi như thế này tham gia tỷ thí, tất nhiên chẳng ai chịu phục, ít ra hắn phải đánh thắng được đám đệ tử tinh anh này mới được chứ?!?!

Vì thế mới vừa im ắng trong chốc lát, lập tức có hai, ba tên đệ tử Hạc Minh viện nhảy ra ngoài khinh thường quát to: “Ê... cái tên Phong Nhược kia, cần gì đến Tả sư huynh đích thân ra tay thu thập ngươi? Trước hết hãy vượt qua cửa ải của ta đã! Quả thật ta muốn nhìn xem, ngươi có tư cách gì để đại diện cho những người như chúng ta tham gia tỷ thí đây”.

Đã có hai, ba người mở màn rồi, tức khắc năm, sáu chục người đồng thời reo hò, la hét ầm trời, kỳ thật bọn họ nhìn tới nhìn lui, ngó xuôi ngó ngược cũng thấy tên gia hỏa Phong Nhược này hết sức tầm thường. Người như thế mà cũng được tham gia tỷ thí với Cửu Thần Cung à? Thật khiến cho người ta khó nói nên lời.

“Mọi người đừng gấp gáp, đừng nên gấp gáp..., cũng đừng quá kích động! Tất cả mọi người đều có phần mà, ai muốn tiến lên khiêu chiến với khách quý của chúng ta thì hãy trật tự xếp hàng đi! Nhất định đừng để vị khách quý này cười nhạo rằng bản Viện không có kỹ luật” Thừa dịp tình hình đang hỗn loạn, tên Mạc Vô Ngân kia liền nhảy ra trấn an mọi người, tuy nhiên lời nói của hắn chưa dứt đã như một hành động kích phát châm ngòi nổ lớn.

“Đúng, đúng... mọi người hãy xếp hàng đi ! Ta là người đầu tiên...”

“Ngươi lăn ra ngoài nhanh, lão tử là người lên tiếng trước tiên, ngươi mà đánh xong thì lão tử đây còn có phần gì nữa chứ?”

Quay đầu nhìn về phía quang cảnh đang hỗn loạn xung quanh, lập tức lửa giận ngút trời lúc trước của Tả Thiên Thu cũng biến mất rồi vui vẻ thoải mái trở lại, hắn vốn định tận tay giáo huấn tên Phong Nhược cuồng vọng này trước, nhưng xem ra tình hình trước mắt lại dễ chịu hơn nhìu so với trực tiếp ra tay. Nếu như những người kia có thể đánh bại được Phong Nhược cũng đồng nghĩa với việc hắn dư sức hạ gục đối phương, còn bọn họ có bị thua đi nữa thì lúc đó hắn ra tay cũng không muộn.

Thế nhưng ngay lúc này vẻ mặt của Phong Nhược lại trở nên bình tĩnh lạ thường, tựa như hắn đang đứng coi một màn tấu hài ngô nghê vậy, cho đến khi đám người Hạc Minh viện mồm bảy miệng mười, tranh giành nhau cử ra ba người đối chiến thì quang cảnh lộn xộn này mới trở nên yên tĩnh trở lại. Đương nhiên tâm trạng của đa số đám người Hạc Minh viện này đều hớn hở vui tươi, bởi vì họ biết chẳng có ai đủ khả năng để tiếp chiêu đòn “xa luân chiến” này, bọn họ cố tình làm thế là muốn Phong Nhược “được học” một bài học nhớ đời mà thôi, thế nhưng bọn họ vẫn không ngờ được Phong Nhược cứ an nhiên, tỉnh táo như thường.

“Ba người các ngươi, hãy ra tay một lượt đi...”

Phong Nhược lạnh lùng thốt ra câu này rồi hờ hững tiến về tòa đài cao ở trung tâm, ngay khi hắn vừa dứt lời lập tức toàn trường tựa như xuất hiện một tảng đá lớn rơi xuống ao sâu đang tỉnh lặng vậy, nhất thời tất cả đệ tử Hạc Minh viện đều xì xầm bàn tán, sao tên tiểu tử này cuồng vọng quá tếh?

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tức khắc vang lên liên tiếp nhiều câu đùa cợt ác ý nhắm vào Phong Nhược, thế nhưng sau khi hắn vào trong đài cao đó xong lập tức khép hờ hai mắt lại, rồi bắt đầu đứng chờ ba người kia xuất hiện.

“Thú vị !” Lúc này trên đài cao vốn có hai gã đệ tử Hạc Minh viện đang luận bàn dỡ dang thấy thế bèn liếc nhìn nhau một cái, rồi mỉm cười bước xuống dưới để theo dõi tiếp tục.

“Nhận sư huynh, ta đã nói với ngươi về hắn rồi, thật ra hắn cũng có thực lực đôi chút, tuy nhiên xem qua tình huống hiện giờ có thể thấy hắn còn quá non nớt, cho dù Chu Vũ cũng không dám chạy thẳng đến Hạc Minh viện chúng ta để phá nhà ấy chứ” Một người trong đám đệ tử đó vừa nói vừa cười ha hả, đây chính là gã Hồ Tu Nam đã từng muốn luận bàn với Phong Nhược trong tiểu cốc Kiếm Lư.

“Sao vậy ? Ngươi cũng muốn thượng đài nữa à?” Vị Nhận sư huynh này rõ ràng chính là Nhận Vô Song mấy ngày gần đây cực kỳ nổi tiếng, tuy nhiên thoạt nhìn người này lại thấy vẻ ngoài hết sức nho nhã, khiêm tốn, không giống như khí phách tỏa ra từ cái tên của hắn.

“Ha ha...! Vốn là trước đây ta có hơi kỳ vọng về hắn, nhưng xem ra hiện tại hắn mà thắng được Tả Thiên Thu đã là may mắn lắm rồi, cho nên... hắn chưa xứng là đối thủ của ta đâu” Hồ Tu Nam nghe thế khẽ lắc đầu, dường như hơi thất vọng đôi chút.

Ngay lúc hai người bọn Nhận Vô Song nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cuối cùng ba gã đệ tử của Hạc Minh viện cũng bước lên hết trên đài cao, ba người này đều có tu vị đạt Trúc Cơ trung kỳ, tuy nhiên nhìn qua bộ dạng lười nhác của bọn họ cũng thấy rõ tâm tư chỉ lên mua vui là chính, lấy một địch ba hả? Mơ đi cưng? Lời nói mạnh miệng cũng không cần phải làm ra bộ mặt lạnh lùng như thế chứ!

“Này... tên Phong Nhược kia, hãy nhận thua luôn đi! Ngươi cứ yên tâm, chuyện phát sinh hôm nay của chúng ta tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài đâu, ta dùng nhân cách để bảo chứng đấy” Chỉ thấy một gã đệ tử Hạc Minh viện đang đứng đối diện với Phong Nhược ngáp dài một cái rồi lên tiếng. Thực lực của gã vốn không tệ lắm, lúc này ba người lại liên thủ với nhau nữa, gã thật sự nghĩ không ra phải đánh thế nào để tên đệ tử đáng thương của Kiếm Tâm viện này thua một cách ấn tượng nhất.

“Ngươi nói ra câu này ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không bao giờ tiết lộ ra ngoài đâu, bởi vì... kết quả là ba người các ngươi sẽ thua trận” Rốt cuộc Phong Nhược cũng mở mắt ra, ánh mắt của hắn hết sức bình tĩnh, “Ba vị, có một câu hơi thừa vốn ta không cần phải nói ra, nhưng ta muốn nhắc nhở các ngươi một chút. Khi đứng trên đài cao này cũng chính là đang đứng trên chiến trường, bộ dạng nhếch nhác này chỉ cho thấy các ngươi tự xem thường bản thân mình mà thôi, nói một cách khó nghe là con đường tử vong của các ngươi rất gần rồi đấy, nếu như đây thật sự là cuộc chiến sinh tử thì các ngươi đã chết từ lâu rồi, ta khuyên các ngươi nên nhớ kỹ những câu này, đừng đợi tới lúc sắp chết rồi mới sực nhớ ra thì đã muộn”.

“Tiểu tử này, ngươi dám trù ẻo chúng ta chết sớm à? Thật là không biết tốt xấu gì cả”.

Vừa nghe qua lời nói của Phong Nhược, tức khắc ba tên đệ tử Hạc Minh Viện tức giận tím mặt tím mày, vốn là trước đó bọn họ còn hơi do dự định chờ Phong Nhược ra tay trước rồi mới phản kích, nhưng lúc này dưới cơn giận dữ đang sôi trào, cả ba đều kết kiếm quyết rồi triệu hồi kiếm khí của mình ra ngoài.

Thế nhưng ngay khi kiếm khí của ba người họ vừa mới ra khỏi vỏ, tức khắc xuất hiện một luồng sát ý lạnh lẽo nhanh tựa tia chớp xẹt qua tim bọn họ, sau đó chợt nghe ba tiếng động giòn vang, tức thì trong nháy mắt những thanh kiếm mà họ đang cầm trên tay đều bị rớt xuống dưới. Rõ ràng đến lúc này bọn họ còn chưa xác định được chuyện gì xảy ra, mà chỉ nhìn thấy cảnh tượng duy nhất đó là một vòng sáng màu xanh nhẹ như gió thoáng bay trở về vỏ kiếm ở sau lưng Phong Nhược.

“Ba vị, thật cảm phiền quá ! Xin mời hạ đài thôi, thứ lỗi ta không tiễn xa được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.