Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 120: Luận bàn



"Thú Ma Doanh ?" Phong Nhược sửng sốt, đương nhiên hắn không lạ gì cái tên Thú Ma Doanh này, đây chính là doanh trại do năm đại phái của Thương Ngô giới thiết lập ra để đối kháng với Yêu Ma Giới, nhân số đóng tại Thú Ma Doanh không nhiều lắm, mỗi môn phái chỉ chừng năm mươi đến một trăm người, vì thế những người đó có ai không phải là đệ tử tinh anh trong phái đâu.

Nếu có thể tồn tại ở Ngũ Hành Giới trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ là mười lăm năm, thì sau khi trở lại môn phái sẽ tự động tấn cấp lên hàng đệ tử trọng tâm, chẳng hạn như đám người Nhận Vô Song, Tả Thiên Tu của Hạc Minh Viện vừa hoàn thành nhiệm vụ mười lăm năm ở Ngũ Hành Giới, sau khi trở về họ đã trở thành đệ tử trọng tâm của Trấn Thiên Tông rồi đấy.

Trấn Thiên Tông có chín tòa Thú Ma Doanh, trong đó có ba nơi là chỗ đóng quân của những người tu đạo có tu vi Kim Đan kỳ, sáu nơi còn lại đều là nơi đóng quân của những người có tu vi Trúc Cơ kỳ, còn về phần những người tu đạo có tu vi trên Kim Đan kỳ nữa thì không cần phải hợp tác đoàn đội nào cả, bởi vì với thực lực khủng bố như bọn họ thì có thể tung hoành khắp thiên hạ rồi.

Kiếm Tâm Viện có hai Thú Ma Doanh, Chu Vũ là người cầm đầu một doanh, trận doanh còn lại do một đệ tử nào đó đã tham gia chém giết ở Ngũ Hành Giới rất nhiều năm rồi.

Đương nhiên ngoại trừ gia nhập Thú Ma Doanh, các đệ tử Trúc Cơ kỳ khác cũng có thể lựa chọn phương pháp đơn độc tiến vào Ngũ Hành Giới, thế nhưng những người như vậy chỉ có thể nhận được một số nhiệm vụ cấp thấp, hơn nữa lại không thể rời quá xa cứ điểm của nhân loại.

"Được, ta gia nhập !"

Phong Nhược chỉ suy nghĩ thoáng qua một lúc rồi gật đầu đồng ý, Ngũ Hành Giới là nơi hắn định hướng tới từ rất lâu rồi, bởi vì chỉ có ở đó hắn mới kiếm được một lượng lớn Ngũ Hành Thạch, nếu chỉ với sức của bản thân thì hắn cảm thấy không yên tâm cho lắm, vì thế tốt nhất là nên tìm một đội ngũ mạnh mẽ để gia nhập vẫn hơn.

"Chu sư huynh, ta có thể gia nhập hay không?" Bỗng Diệp Lạc đứng bên cạnh mở miệng dò hỏi.

"Không được! Ngươi là đệ tử của Linh Sơn Viện, hơn nữa tu vi cũng chưa đủ, ít nhất cũng phải đạt Trúc Cơ trung kỳ mới đủ tư cách..." Chu Vũ lắc đầu, hắn nhìn Phong Nhược một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng nói: "Đợt tỷ thí lần này, ngươi phải cẩn thận đấy".

Nói xong, Chu Vũ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng mà quay người rời đi, nhưng chính câu nói này mới khiến Phong Nhược cảm thấy hơi ngạc nhiên, nếu như hắn nhớ không lầm thì dạo này hắn cảm thấy Chu Vũ luôn đối xử với hắn bằng một thái độ thù địch khó tả, trong mấy lần gặp gỡ trước cũng vậy, tuy không xảy ra xung đột nhưng thái độ cũng chẳng thoải mái gì cho lắm.

Lúc này phần lớn đệ tử Kiếm Tâm Viện đang vây quanh xem náo nhiệt cũng lần lượt tản ra. Phong Nhược nhìn xung quanh thì thấy tất cả tòa đài cao thí luyện đều đã có người, vì thế hắn đành đi xuống hai tầng Thí Luyện Tràng ở dưới mặt đất, đến khi hắn xuống tới tầng dưới cùng mới tìm được một tòa đài cao thí luyện không có người.

"Này... Phong Nhược, chúng ta luận bàn một chút xem sao?" Diệp Lạc vẫn cứ lẽo đẽo theo sau Phong Nhược.

"Không được, ít ra cũng không phải bây giờ, ta sợ làm ngươi bị thương thôi" Phong Nhược vừa lắc đầu vừa nói, câu nói này của hắn cũng không phải là lời nói đùa, bởi vì trước khi hắn chưa chính thức điều khiển được Thanh Mộc Lưu Vân Trảm thì sao hắn dám đem ra tỉ thí với Diệp Lạc được!

"Hắc hắc... ngươi cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là hay chém gió mà thôi, đả thương ta sao? Nói đùa gì vậy!" Dường như Diệp Lạc đang rất cao hứng, chẳng thèm đợi Phong Nhược đồng ý đã lập tức nhảy vào trong đài cao thí luyện!

"Phong Nhược, ra tay đi! Để ta xem ngươi tung hoành Hạc Minh Viện như thế nào? Đừng có nói đấy chỉ là tin vịt nhé!"

Phong Nhược bất đắc dĩ vừa lắc đầu vừa nói: "Nếu đã như vậy thì kiếm chỗ nào rộng rãi một chút, như vậy ngươi chạy cũng dễ hơn..."

Vốn câu nói này của Phong Nhược cũng chỉ mang ý tốt thôi, phải biết rằng kiếm khí của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm có tầm ảnh hưởng trong phạm vi chừng trăm trượng, trong phạm vi này nó liên tục phân hóa ra, trong khi trên đài cao thí luyện này chỉ có bán kính khoảng năm mươi trượng mà thôi, vì thế hắn sợ mình làm cho Diệp Lạc bị thương.

Nhưng câu nói này rơi vào trong tai Diệp Lạc lại khiến hắn vô cùng tức giận, như vậy chẳng phải là coi thường hắn sao? Nếu như không phải hắn với Phong Nhược có giao tình không tệ, e rằng giờ này ắt hẳn đã xông lên dùng một kiếm chẻ đôi Phong Nhược rồi.

"Được... Phong Nhược, ngươi được lắm ! Hôm nay ở tại đài cao thí luyện, ta muốn xem ngươi có khả năng làm được như thế không".

"Được! Ngươi đừng hối hận nhé!... "

Phong Nhược biết có nói nữa cũng vô dụng vì thế liền bước thẳng lên đài cao thí luyện, sau khi mở vòng bảo hộ của đài cao lên, hắn liền triệu hồi Lưu Vân kiếm ra rồi chỉ xéo về hướng Diệp Lạc.

"Không phải như vậy chứ! Ngươi dùng thanh kiếm khí trông đẹp đẽ mà vô dụng ấy để tỉ thí với ta sao?... "Lúc thấy Lưu Vân Kiếm, Diệp Lạc cảm thấy hơi tức giận rồi, hắn luôn cho rằng, thực lực của mình có chênh lệch với Phong Nhược nhưng khoảng cách không lớn lắm, tuy Phong Nhược đã bước vào Trúc Cơ trung kỳ trước hắn, nhưng mấy năm gần đây hắn cũng không hề bỏ phí, thậm chí một số người tu đạo có tu vi Trúc Cơ trung kỳ bình thường, hắn còn chẳng có hứng thú luận bàn nữa là...!

"Diệp Lạc, ngươi đừng nói nhảm nữa, ta chuẩn bị xuất thủ đây!... "
Phong Nhược nói xong liền thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm kiếm quyết, lập tức trên thân Lưu Vân kiếm xuất hiện ba đạo kiếm khí mầu xanh cực lớn, sau đó phân làm ba hướng, kiếm khí phía trái và ở giữa lao thẳng về phía trước nhanh như điện, còn kiếm khí bên phải phá không bay đi, ba đạo kiếm khí mang theo uy thế vô cùng lăng lệ.

Diệp Lạc ở phía đối diện bị phương thức công kích không thể tưởng tượng nổi kia làm cho hơi điếng người, nhưng hắn cũng phản ứng lại cực nhanh, chỉ thấy thân hình hắn hơi lộn sang bên trái, lập tức tránh được đạo kiếm khí phá không bay tới.

"Phong Nhược, đây là công kích mà ngươi gọi là cường đại sao? Đơn giản như vậy sao có thể đánh trúng ta được?"

Lời của Diệp Lạc còn chưa dứt, chỉ thấy ba đạo kiếm khí kia đã đánh mạnh lên vòng phòng hộ của đài cao thí luyện, tuy lực lượng chưa cường đại tới mức xé rách vòng phòng hộ nhưng cũng khiến vòng phòng hộ lập lòe chớp sáng, lực lượng lớn như vậy khiến Diệp Lạc giật mình.

Phải biết rằng chỉ có công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể phá hủy vòng phòng hộ của đài cao thí luyện, vậy mà ba đạo kiếm khí của Phong Nhược lại có thể đạt tới mức độ kinh người như vậy!Nếu như chẳng may bị đó bổ trúng lên người thì e rằng trọng thương là điều chắc chắn, bởi vì hắn cảm thấy sáo trang sao có thể chống lại công kích cường đại như thế cơ chứ!

Nhưng may mắn là, phương hướng công kích của ba đạo kiếm khí này đơn giản quá mức, vì thế có thể dễ dàng né tránh được!

Nhưng Diệp Lạc mới chỉ nghĩ như vậy, thì hắn bỗng phát hiện ra, sau khi công kích lên vòng phòng hộ ba đạo kiếm khí kia không những không hề biến mất mà còn một phân làm hai rồi bắn ngược trở về, trong khi lực lượng lại không hề giảm sút.

"Diệp Lạc! Cẩn thận né tránh !"

Bỗng nhiên Phong Nhược quát lên một tiếng, chỉ thấy thanh Lưu Vân kiếm trong tay hắn tự động bay ra, rồi phi tới vị trí cách Diệp Lạc chừng hơn mười trượng thì dừng lại, đồng thời khi Lưu Vân kiếm bay đi, sáu đạo kiếm khí kia như có linh trí, tất cả đều tập trung về hướng Lưu Vân kiếm khiến người ta có cảm giác như bọn chúng đang công kích Lưu Vân kiếm vậy.

Ngay cả Diệp Lạc cũng cho là như vậy, vì thế hắn không hề sử dụng Ngự kiếm thuật, bởi hắn cho rằng công kích này của Phong Nhược chỉ được cái hoa mỹ mà không hề có chút sát thương nào.

Nhưng màn kế tiếp khiến Diệp Lạc trợn to mắt há hốc mồm, chỉ thấy sáu đạo kiếm khí kia đồng thời đánh lên trên Lưu Vân kiếm đang bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, nhưng Lưu Vân kiếm không những không bị phá hủy mà ngược lại quang mang trên thân nó càng thêm sáng rực, sau đó chỉ trong nháy mắt xuất hiện mười hai đạo kiếm khí bắn ra bốn phía.

"Thanh Mộc Lưu Vân Trảm..."

Bỗng Phong Nhược khẽ quát một tiếng, cũng không biết hắn thi triển kiếm quyết gì chỉ thấy mười hai đạo kiếm khí kia đột nhiên thay đổi phương hướng, trùm về phía Diệp Lạc như một tấm lưới lớn.

"A..."

Mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến Diệp Lạc kêu lên sợ hãi, lúc này hắn bất chấp tất cả, vội vàng đưa tay kết kiếm quyết, phóng xuất kiếm khí của mình ra để ngăn cản mười hai đạo kiếm khí kia, bởi phạm vi Thí Luyện Tràng quá nhỏ cho nên không còn khoảng trống để hắn né tránh được, chỉ còn cách ngạnh kháng mà thôi.

Tuy kiếm khí của Diệp Lạc như nộ long xuất hải, rất có khí thế, nhưng so sánh với mười hai đạo kiếm gần như che trời kia thì chẳng đáng kể gì.

Nhưng dù sao Diệp Lạc cũng không phải kẻ có thực lực tầm thường, tuy bị lâm vào tình huống bất ngờ khiến tay chân luống cuống nhưng một mặt hắn dùng Ngự kiếm thuật để chặn mấy luồng kiếm khí kia, mặt khác hắn thi triển pháp thuật Thuẫn Tường, đồng thời phóng xuất ra một pháp khí phòng ngự có hình dáng như cái chuông đồng.

"Trảm Kiếm Quyết, phá..."

"Trảm Kiếm Quyết, quyết..."

Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, Diệp Lạc đã thi triển hai đạo kiếm quyết công kích, đánh tan bốn luồng kiếm khí kia, số kiếm khí còn lại cũng bị chuông đồng và pháp thuật Thuẫn Tường đánh văng trở lại !

"Phong Nhược ! Đây là thực lực của ngươi sao? Bây giờ đến phiên ta rồi..."

Khi thấy chuông đồng và pháp thuật Thuẫn Tường có thể chống được công kích của những luồng kiếm khí kia, lòng tin của Diệp Lạc tăng mạnh, hắn cảm thấy tuy công kích của Phong Nhược có chút cổ quái, thế nhưng không phải là không có nhược điểm, thanh kiếm khí trong như bạch ngọc đang bay múa đầy trời này có lực phòng ngự không cao cho lắm, vì thế chỉ cần hắn ra tay phá hủy hết tất cả những tia kiếm khí đáng ghét đó đương nhiên công kích sẽ dừng lại như nguồn nước bị bịt kín lại vậy.

"Đột Kiếm Quyết..."

Diệp Lạc quát lớn một tiếng, rồi thi triển ra kiếm quyết có tốc độ nhanh và uy lực lớn nhất của mình, nếu như Lưu Vân kiếm của Phong Nhược mà bị công kích này đánh trúng, có lẽ sẽ bị tổn hại không nhỏ.

"Ha ha! Quả nhiên rất sáng suốt..."

Phong Nhược cười lên hai tiếng ha hả, nếu hắn ở vào vị trí của Diệp Lạc thì hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy, bởi nhược điểm duy nhất của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm chính là Lưu Vân kiếm, thế nhưng hắn đã có sẵn cách đối phó khi tình huống này xảy ra. Tức khắc tâm niệm hắn khẽ động, chỉ thấy Mị Ảnh kiếm ở sau lưng hắn phóng lên như một cơn lốc màu lam, phi thẳng vào luồng kiếm khí của Diệp Lạc.

Kiếm quyết mà Phong Nhược thi triển cũng là Đột Kiếm Quyết.

Chỉ trong nháy mắt thanh Mị Ảnh kiếm tuy xuất phát sau nhưng lại đến trước, hắn dùng ưu thế tuyệt đối đánh mạnh lên kiếm khí của Diệp Lạc, dù sao thì pháp lực bám trên kiếm khí của Phong Nhược cũng tinh thuần hơn Diệp Lạc, vì thế sau khi va chạm lập tức kiếm khí của Diệp Lạc bị đẩy về phía sau.

Tuy Phong Nhược cũng đã hạ thủ lưu tình, không hề phá hủy kiếm khí của Diệp Lạc nhưng lực trùng kích vẫn làm cho tâm thần Diệp Lạc chấn động kịch liệt, dẫn đến pháp lực trong cơ thể trở lên hỗn loạn, tức thời làm cho bộ pháp khí chuông đồng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất ổn định.

Đúng lúc này những tia kiếm khí bị đánh bật ra lúc nãy lại rít gió bay trở lại, nhưng hiện tại số lượng của nó không phải là mười hai nữa, mà đã lên tới hai mươi tư tia kiếm khí rồi.

"Ngừng... !"

Đúng vào thời điểm mấu chốt, Diệp Lạc không cam lòng mà hét to một tiếng, bởi hắn biết rõ dưới công kích của hai mươi tư đạo kiếm khí này, e rằng pháp thuật Thuẫn Tường và pháp khí chuông đồng của hắn khó có thể chịu nổi, mà kể cả có chống cự nổi đi chăng nữa cũng sẽ khiến cho kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm xa xỉ của hắn bị hư hỏng nặng, tình huống như vậy làm sao hắn chịu đựng nổi cơ chứ.

“Không ngừng được, ngươi mau chạy đi..."

Phong Nhược cũng cảm thấy bất đắc dĩ chẳng còn biện pháp nào khác, dù sao hắn mới chỉ nắm giữ được Thanh Mộc Lưu Vân Trảm nên khó có thể điều khiển như ý được, tuy những tia kiếm khí này thi triển ra dễ dàng nhưng việc thu hồi chúng phải có thời gian mới làm được, e rằng phen này tên tiểu tử Diệp Lạc thảm thật rồi.

"Cái gì ?"

Khi nghe thấy câu nói của Phong Nhược, Diệp Lạc cảm thấy phiền muộn vô cùng, lúc này hắn đang bị hai mươi tư đạo kiếm khí vây khốn, trong không gian nhỏ hẹp này trốn bằng cách nào chứ? Trốn đi đâu bây giờ?

"Phong Nhược, ngươi phải đền cho ta kiện thượng phẩm pháp khí..."

Diệp Lạc vội vàng hét lên rồi nâng cao phòng ngự của pháp khí chuông đồng đến mức tối đa, sau đó hắn chỉ biết trơ mắt mà nhìn hai mươi tư đạo kiếm khí đó như hai mươi tư tia sét đánh mạnh lên chuông đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.