Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 143: Biến hóa của Ngân Giáp



Lần trước khi Phong Nhược xuất hiện bên trong Ngũ Hành thạch mỏ này, cho dù ở đây bị số lượng lớn thi quỷ thú chiếm cứ, nhưng ít ra vẫn còn có một tia sinh khí. Nhưng hiện tại, tòa Ngũ Hành thạch mỏ này chính thức đã trở thành một nơi tử địa.

Cơ hồ tất cả Ngũ Hành Thạch, cho dù thuộc loại thấp kém nhất, cũng đều bị vơ vét không còn một thứ gì.
Phong Nhược thao túng Huyền Hỏa Phân Thân lao thẳng đi bay khắp quặng mỏ, kể cả những quặng mỏ sản xuất ra Ngũ Hành Thạch nhiều nhất cũng đến một lần. Kết quả là không có bất kỳ ngoại lệ, tòa Ngũ Hành thạch mỏ này đã thực sự khô kiệt rồi.

“Kỳ quái? Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Trong thâm tâm, Phong Nhược cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì coi như là các tu đạo giả gây ra việc này, cũng không có khả năng đem đi toàn bộ những viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp kia, trừ phi là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Nghĩ tới đây, Phong Nhược bỗng nhiên nhớ ra con Thi Vương mà hắn chưa có gặp mặt. Hôm nay quặng mỏ này đã sớm trống rỗng, chẳng những không thấy con Thi Vương kia, mà một con thi quỷ thú cũng chẳng còn bóng dáng. Phong Nhược thậm chí còn lao ra ngoài Ngũ Hành thạch mỏ, bên ngoài núi đá đi dạo ở đó hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng không thu hoạch được manh mối gì.

“Xem ra việc Ngũ Hành thạch mỏ sở dĩ khô kiệt, hơn phân nữa là có mối liên hệ gì đó với con Thi Vương kia!”

Sau khi kết luận như vậy, Phong Nhược cũng chẳng ở lại làm gì, liền trực tiếp trở về động phủ dưới đất. Nơi ấy mặc dù cũng là một chỗ tu luyện không tệ, nhưng hắn cũng không có khả năng ở luôn tại nơi đó, bởi vì như vậy không phù hợp với đường lối tu luyện của hắn.

Trở lại bên trong động phủ, Phong Nhược nhanh chóng trở lại bản thể, sau khi bên từ bên trong Dược Viên hái xuống hơn mười gốc linh dược, lúc ấy mới phát động cơ quan, đem động phủ nơi này khôi phục bộ dáng như ban đầu.

Sau đó, Phong Nhược liền mang theo Bạch Mao Quỷ Bức cùng Ngân Giáp Thiên Chu trở về thủy đàm bên kia động quật.

Điều đáng kinh ngạc chính là, Ngân Giáp Thiên Chu mới trước đây không lâu đã tiến giai cấp sáu, nhờ thôn phệ một lượng lớn huyết nhục của một con Huyết Sư mà từ đó phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Không còn là một con nhện ngoan hiền dễ bảo nữa, nó đã trở thành một quái vật vô cùng hung dữ và tàn bạo.

To lớn hơn gấp năm lần, cao gần ba trượng, tám chân của nó so với thân thể nhìn thì rất là mảnh khảnh, nhưng so với eo lưng của Phong Nhược còn lớn hơn nhiều. Hơn nữa trước đùi cũng đã biến hóa rất nhiều, không còn những chiếc gai tuy nhọn hoắt nhưng nhỏ bé và yếu ớt nữa mà đã chuyển hóa thành những mũi dùi cực kì hưng ác dài chừng một xích, chĩa ra mấy mũi nhọn hình tam giác. Tuy xem có vẻ chưa quá sắc bén, nhưng lực sát thương khi va chạm đã tăng tiến đến mức cực kì kinh khủng.

Bởi vì nếu như nói gai nhọn chỉ có thể dùng để cắt thì hiện tại những chiếc gai của Ngân Giáp Thiên Chu chẳng phải là cặn bã sao.

Trừ cái đó ra, Ngân Giáp Thiên Chu toàn thân còn bao trùm một tầng áo giáp màu vàng nhạt, năng lực phòng ngự của nó có lẽ kém hơn so với cự thuẫn trong tay Phong Nhược, nhưng nếu những tu đạo giả bình thường mà muốn dùng ngự kiếm thuật để phá vỡ phòng ngự của thì chẳng khác nào nằm mơ nói mộng.

Cho nên Ngân Giáp Thiên Chu bây giờ so với Bạch Mao Quỷ Bức còn uy phong hơn nhiều(ngưu bức), đừng xem Bạch Mao Quỷ Bức tiến giai sớm hơn, nhưng Phong Nhược tin tưởng, nếu như cho hai đứa nó tỷ thí, chỉ cần Bạch Mao Quỷ Bức không trốn thì chỉ cần mấy hơn thở là sẽ bị đánh te tua, điều này chỉ cần nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của Bạch Mao Quỷ Bức là có thể hiểu ra.

Bởi lẽ hiện tại Ngân Giáp Thiên Chu chẳng những có lực phòng ngự kinh người mà công kích cũng cực kì hung mãnh, tốc độ cơ hồ chỉ có thể dùng từ tia chớp để hình dung, nhất là siêu cấp tơ nhện to bằng ngón cái từ miệng nó phun ra, nếu trong vòng 200 trượng mà bị dính phải thì cực kì khó giải quyết.

Mà tơ nhện này cũng tiến hóa thành màu vàng nhạt, Phong Nhược đã thử qua, trừ phi hắn vận dụng Tru Ma Kiếm. Nếu không cho dù có sử dụng Mị Ảnh Kiếm thì cũng phải toàn lực chém năm sáu lần mới có thể thoát ra.
Cho nên Phong Nhược rất là hoài nghi, phải chăng huyết nhục của Huyết Hống đã làm thay đổi phương hướng tiến hóa của Ngân Giáp Thiên Chu.

Đương nhiên, chuyện này đối với Phong Nhược mà nói, đúng là may mắn. Ít nhất là, cự thuẫn đạt hơn hai ngàn cân của hắn cũng đã có địa phương để gửi rồi. Bởi lẽ mang trên lưng sẽ làm cho Bạch Mao Quỷ Bức điểm không chịu nổi, nhưng nếu đặt trên lưng của Ngân Giáp Thiên Chu thì lại không hề có áp lực.

Sau khi tới động quật này, Phong Nhược dự định sẽ đem những viên cự thạch màu đen còn sot lại cắt thành những khối nhỏ, rồi toàn bộ thu về. Thứ này nhìn thì đen đủi nhưng thật ra lại có thể tinh luyện ra Ám Thanh Huyền Thiết trân quý, hắn cũng không biết vị tu đạo giả vô danh kia đến tột cùng là từ nơi nào có thể thu thập đến, tự nhiên là sẽ không dám lãng phí mà bỏ lại đây.

Sau đó, Phong Nhược lại đem những ngọn cỏ non xung quanh nham bích gần đó thu lại làm giống. Hôm nay danh tự và công dụng của loại cỏ non này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

Vật ấy có tên là Hỏa Long Thảo, là vật mà vị tu đạo giả vô danh kia cấy ghép từ địa phương khác mà có được, chủ yếu là để làm thức ăn cho Huyết Sư, đó cũng là lý do vì sao ngày đó Huyết Sư kia không muốn làm hư hại những ngọn Hỏa Long Thảo này.

Hỏa Long Thảo này cũng là một trong những linh thảo hỏa thuộc tính hiếm thấy của tu tiên giới. Bất quá thứ này đối với Phong Nhược mà nói thì tạm thời cũng không có ích gì, bởi vì so với các loại linh thảo quý hiếm dưới lòng đất kia thì Hỏa Long Thảo này có chút trở thành thứ bỏ đi rồi.

Cho nên Phong Nhược có ý định lấy thêm một ít để đem ra ngoài bán, dù sao hắn hiện giờ cũng có chút xấu hổ vì túi tiền đã rỗng tuếch. Đương nhiên, quan trọng nhất là Hỏa Long Thảo ở đây còn rất nhiều, có bán đi một ít cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Xử lý vấn đề này xong, Phong Nhược lúc này mới leo lên lưng Bạch Mao Quỷ Bức , sau đó hạ lệnh xuất phát. Về phần Ngân Giáp Thiên Chu thì đuổi theo ở phía sau.

Lúc vừa xuất phát, Phong Nhược có chút lo lắng Ngân Giáp Thiên Chu sẽ không theo kịp, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra chính mình dường như vẫn đánh giá thấp Ngân Giáp Thiên Chu đã trải qua quá tình biến dị trên diện rộng.

Con nhện này quả thực chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung, tốc độ của nó đúng là không kém hơn Bạch Mao Quỷ Bức một chút nào. Tại địa hình có nhiều khe hở ngang dọc như thế này, quả thực so với Bạch Mao Quỷ Bức còn muốn linh hoạt đa dạng hơn.
Hơn nữa nó tùy thời có thể phun ra tơ nhện cực kì cứng cỏi, sau đó mượn sức đàn hồi của tơ nhên này mà bật đi, lập tức có thể vượt qua 500 trượng hoặc thậm chí còn xa hơn. Nếu không phải cần Bạch Mao Quỷ Bức dẫn đường, nó chỉ sợ đã sớm bỏ xa.

Đối mặt với loại khí thế bá đạo vậy, Bạch Mao Quỷ Bức vốn vẫn tự cho rằng mình là lão đại cũng rất tự giác lựa chọn nhượng bộ, điểm này làm cho Phong Nhược cảm thấy rất là buồn cười.

Rất nhanh, bọn Phong Nhược rất nhanh đã rời khỏi Ngũ Hành Thạch mỏ. Nói thật, sau khi kiến thức thực lực hung hãn của Ngân Giáp Thiên Chu, hắn rất hy vọng có thể gặp lại con Thi Vương lúc trước một lần xem thế nào.

Rời khỏi những ngọn núi đá về sau, Phong Nhược tựu nhảy lên lưng của Ngân Giáp Thiên Chu, làm cho Bạch Mao Quỷ Bức rất là bất mãn a. Không có biện pháp, cái đầu của Ngân Giáp Thiên Chu hiện tại quá lớn, nếu nếu như mỗi người có thể thu người vào một tí thì cho dù có chở trên mười lăm người cũng không có vấn đề gì.

Chỉ định hướng về phía Tử Nguyệt Thành, Ngân Giáp Thiên Chu một đường hướng phía trước chạy như điên. Lúc trước dưới khe hở dưới mặt đất nham Phong Nhược vẫn không có quá nhiều kinh ngạc, nhưng hiện tại hắn thật sự có chút chịu phục rồi, bởi vì Ngân Giáp Thiên Chu khả năng chạy trốn trên mặt đất thật sự quá kinh khủng a. Quả thực là là chơi trò tim đập, đoán chừng Bạch Mao Quỷ Bức nếu hiểu được cái gì gọi là hổ thẹn, thì nhất định bị mặc cảm ghê gớm.

Dọc theo con đường này, chẳng quản phía trước là núi cao hay là thâm cốc, chẳng cần biết là sông lớn hay là khe nước ngầm, dưới chân Ngân Giáp Thiên Chu cái gì cũng không phải, chỉ là một căn tơ nhện. Như một thần kỹ- nó chỉ cần tìm một điểm là có thể lập tức đạn bắn đi ra, sau đó tiếp tục lại bắn ra. Dường như Phong Nhược đang lướt đi trong một thế giới kỳ lạ, đến hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng, có một tọa kỵ trên lục địa có tốc độ có thể siêu việt Bạch Mao Quỷ Bức.

Ngay lúc Phong Nhược đang hưởng thụ sự thống khoái như gió bay điện chớp này, xa xa bên trong thâm cốc bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh gào thét nghe vô cùng cổ quái

“Ồ? Ngân Giáp, mau dừng lại!”

Phong Nhược ra lệnh một cách vội vàng, âm thanh này hắn cảm thấy không chút xa lạ, bởi lẽ rõ ràng đó là âm thanh của Thi Vương ngày đó tại Ngũ Hành thạch mỏ bên trong.

Nếu đổi lại là lúc trước, không chừng Phong Nhược không nói hai lời tựu sẽ quay đầu bỏ chạy. Nhưng hiện giờ, hắn không ngại tiến lên chiến đấu một lần. Bởi vì trong cơ thể Thi Vương có mười phần tồn tại Ngũ Hành Thạch thượng phẩm.

Ngũ Hành Thạch thượng phẩm cùng Ngũ Hành Thạch trung phẩm, tuy chỉ hơn kém nhau một cái cấp bậc, nhưng chênh lệch thực sự thì khó mà có thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì cho dù là tại Ngũ Hành Giới, bên trong Ngũ Hành Thạch mỏ cũng chỉ có thể xuất ra Ngũ Hành Thạch trung phẩm , tỷ lệ xuất hiên Ngũ Hành Thạch thượng phẩm tựu ít đến thương cảm, chỉ có thể giết lũ Thi Vương, hoặc những con ma linh thú đẳng cấp cao mới có khả năng tìm ra nổi.

Hơi do dự một chút, Phong Nhược liền ra lệnh cho Ngân Giáp Thiên Chu hướng về phía tòa thâm cốc kia mà phóng như điện chớp.

Theo cự ly không ngừng tiếp cận, những tiếng gào thét chói tai liên tiếp truyền đến từ con Thi Vương, rất hiển nhiên, Thi Vương tựa hồ đang chiến đấu với ai đó.

Dùng tốc độ của Ngân Giáp Thiên Chu, chỉ trong chốc lát là có thể chạy tới bên ngoài thâm cốc, mà lúc này Phong Nhược mới phát hiện, cả tòa thâm cốc này đã bị một cỗ khói đen dày đặc vậy xung quanh, loại khói đen này thoạt nhìn dường cùng loại với khói đen bên trong U Minh Lâm ở Thương Ngô giới.

m thanh chiến đấu không ngừng truyền ra ngoài khói đen, tựa hồ có vị tu đạo giả nào đang hiện diện ở chỗ này.

“Bạch Mao, ngươi bay lên không trung cảnh giới cho ta, nhớ kỹ, cho phép ngươi từ xa tiến hành công kích nhưng không thể được chủ quan khinh địch nghe chưa…” Phong Nhược sau khi hạ lệnh với Bạch Mao Quỷ Bức, sau đó lại thúc dục Ngân Giáp Thiên Chu trực tiếp xông vào bên trong khói đen.

Chỉ là vừa tiến vào bên trong, Phong Nhược rất nhanh phát hiện khói đen này tựa hồ có năng lực ăn mòn rất manh, không chỉ nguy hiểm với phàm nhân, cho dù là Luyện Khí Kỳ tu đạo giả cũng không thể cầm cự lâu được.

Bât quá Phong Nhược tự nhiên sẽ không coi thứ khói đen này vào đâu, về phần Ngân Giáp Thiên Chu, với năng lực phòng ngự siêu cường thì lại càng không bị ảnh hưởng.

Xông về phía trước mấy ngàn trượng về sau, Phong Nhược cùng Ngân Giáp Thiên Chu cũng đã chay đến trung tâm tòa thâm cốc, nhưng lúc này phía trước lại truyền đến những tiếng gào thét liên tục, sau đó ít nhất hơn một ngàn con thi quỷ thú mãnh liệt xông về phía trước mà tấn công.

“ Hắc hắc! Tới tốt lắm!”

Nếu như trước kia, Phong Nhược có lẽ còn có một chút cố kỵ, nhưng hiện tại có Ngân Giáp Thiên Chu, một cái siêu cường đại sát khí ở đây, hắn căn bản không cần phải lo lắng cái gì, trực tiếp đối với Ngân Giáp Thiên Chu hạ mệnh lệnh công kích.

Ngay cả cự thuẫn hắn cũng chẳng cần lấy ra, chỉ triệu hồi Mị Ảnh Kiếm hướng phía trước mà chém giết, mà theo sát phía sau Ngân Giáp Thiên Chu to lớn như một ngọn núi nhấp nhô cũng đồng dạng “ầm ầm” xông về phía trước Phong Nhược, căn bản nó cũng chẳng cần phải làm cái gì, với thân thể khổng lồ của mình, cùng với tám chân như cái thùng nước, tùy tiện vẽ ra một cái là lũ thi quỷ thú ngã rạp một mảng lớn, trên cơ bản những nơi mà nó đi qua, lập tức hình thành những thông đạo rộng đến năm sáu trượng.

“Đừng ham chiến, để ta tiến lên trước”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.