Phong Nguyệt đông cứng tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa thốt lên lời, đôi mắt dán chặt vào mảnh lụa đỏ, cổ họng khẽ nhúc nhích.
"Cô nương?" Quan Chỉ cười nói: "Đây là chủ tử nhà ta tạ lễ với cô nương, nói cô nương vất vả, đồ ăn sáng rất hợp khẩu vị."
Tạ lễ.
Phong Nguyệt ánh mắt lấp lóe, thầm cười một tiếng: "Chủ tử nhà ngươi cũng sẽ không nói được lời dễ nghe như vậy, là ngươi nói đúng không."
Cái này cũng đoán được? Quan Chỉ có phần xấu hổ, sờ chóp mũi.
Phong Nguyệt hít sâu một hơi, lại nở nụ cười, hành lễ với Quan Chỉ: "Công tử hào phóng, nô gia xin nhận, đa tạ."
Quan Chỉ gật đầu với nàng, nói: "Tại hạ đi về trước."
"Đi thong thả."
Kim mama vẫn luôn ở bên cạnh cười, đám người đi liền đem đồ vật mang vào sảnh, càng cười đến vui vẻ: "Phong Nguyệt thật may mắn, may mắn quá, gần đây lại gặp vị khách hào phòng như vậy, đống đồ vật này mama nhìn cũng đỏ cả mắt ghen tị!"
Đoạn Huyền cùng mấy cô nương vừa mới trào phúng Phong Nguyệt không xứng, hiện giờ bị một đống đồ vật làm cho choáng váng.
"Không thể nào? Có thể đưa nhiều lễ vật như vậy sao?" Vi Vân cô nương vội vàng đi qua, mở ra mấy hộp nhìn một chút.
Trân châu, mã não, vàng bạc, thứ nào cũng có, tất cả đều là thứ các cô gái sẽ thích, giá trị xa xỉ.
"Ngươi làm cái gì?" Đoạn Huyền khó hiểu hỏi: "Có thể được nhiều đồ vật như vậy."
Phong Nguyệt nhún vai: "Chỉ làm tròn bổn phận, là khách nhân hào phóng thôi."
Như này là đủ một chiếc quan tài rồi.
Trong lòng các cô nương cũng không phải thích thú gì, Linh Thù lại vui vẻ, bay nhanh lao xuống bắt đầu dọn: "Người tới giúp một chút đi!"
Mấy tên lâu la sôi nổi đi lên hỗ trợ, đem đồ vật mang vào trong phòng Phong, Phong Nguyệt nhìn, cũng không đi lên, chỉ ngồi ở đại sảnh đợi.
Một canh giờ sau, quả nhiên có người tới gõ cửa Mộng Hồi Lâu.
"Ah là ai đây nha?" Kim mama chạy tới mở cửa, nhỏ giọng nói thầm: "Chúng ta buổi tối mới hoạt động, ban ngày ai ở đây......"
Cửa mở ra, một vị quản gia vốn là khách quen đứng bên ngoài, cười tủm tỉm nói: "Lão gia nhà ta đã chọn Phong Nguyệt cô nương, lúc này có tiện qua phủ không?"
Bây giờ? Kim mama ngẩn người, quay đầu lại nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái.
Phong Nguyệt cười lắc đầu: "Thật không tiện, nô gia gần đây đã có người bao kín rồi, không đi đến nhà khác được, xin đại nhân thứ lỗi."
Quản gia vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi, xoay người lên ngựa chạy đi.
"Đây là có chuyện gì vậy?" Kim mama đóng cửa lại, nói: "Sao lại có chuyện ban ngày tới chọn?"
"Chọn người ban đêm là việc của kỹ nữ." Phong Nguyệt híp mắt cười: "Chọn ban ngày đương nhiên không phải việc của ta."
Nghe được lọt vào sương mù, Kim mama nghi hoặc ngồi bên cạnh, cũng không dám hỏi nhiều.
Chốc lát lại có người tới gõ cửa,là một nô tài khác, vẫn như cũ là chọn Phong Nguyệt, Phong Nguyệt cũng vẫn từ chối, tiếp tục chờ.
Ân Qua Chỉ tới Mộng Hồi Lâu chọn người cũng không lạ, bảo kỹ nữ ngủ lại ban đêm cũng không lạ, nhưng đưa nhiều đồ vật tới thanh lâu như vậy, ắt sẽ khiến người khác chú ý.
Ai cũng biết Ân Qua Chỉ không có nhược điểm, hậu viện trống rỗng, một nữ quyến cũng không có. Đột nhiên đối với kỹ nữ kia liền cảm thấy hứng thú, vậy thì nhất định nhiều người khác cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
Giờ Thân một khắc, người nên tới rốt cuộc cũng tới.
"Trời còn chưa tối mà Mộng Hồi Lâu cửa lớn rộng mở cũng thật khó thấy."
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo tiếng cười, người nọ mặc áo màu xanh đi vào, Phong Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt như dòng sông trong vắt của Diệp Ngự Khanh.
"Công tử." Kim mama đã gặp nhiều cũng không kinh ngạc nữa: "Ngài cũng tới chọn Phong Nguyệt sao? Hôm nay nàng không tiếp......"
"Công tử, mời vào bên trong ngồi." Phong Nguyệt đứng dậy, cười quyến rũ, đáp lễ Diệp Ngự Khanh.
Kim mama: "......" Giọng điệu này là từ đâu vậy?
Diệp Ngự Khanh khóe mắt nở nụ cười, nhìn chằm chằm Phong Nguyệt, nói: "Xem ra Phong Nguyệt cô nương hôm nay làm ăn không tồi."
"Nhận được ưu ái thôi." Phong Nguyệt cúi đầu: "Công tử là tới tìm người hay vẫn là muốn cùng Phong Nguyệt tâm sự?"
"Cô nương đã cứu Chưởng Châu, vết thương còn chưa lành, tại hạ đương nhiên là tới tìm cô nương, hơn nữa cũng muốn tìm cô nương tâm sự."
Diệp Ngự Khanh có một đôi mắt phượng trời sinh tuyệt sắc, 10 phần cao quý, lại dịu dàng đa tình, ở chung với người này so với khuôn mặt muốn người chết kia của Ân Qua Chỉ khá hơn nhiều.
Phong Nguyệt cười cười, nghiêng người mời, "Vậy đi trên lầu thôi."
Diệp Ngự Khanh gật đầu đáp, nghiêng đầu ý bảo tùy tùng phía sau chờ phía dưới, sau đó cùng nàng đi lên.
Kim mama được nhét hai thỏi bạc, nhún nhún vai cũng không tính quản nữa, đóng cửa lại đi nghỉ ngơi. Nhưng mấy cô nương đối diện thấy Phong Nguyệt dẫn khách mới lại có tâm tư khác nhau.
"Cô nương thoạt nhìn vẫn chưa nghỉ ngơi đủ." Diệp Ngự Khanh vừa vào nhà ngồi xuống, nhìn đến tay Phong Nguyệt: "Bị thương không nhẹ, cô còn có thể hoạt động sao?"
Linh Thù bị đuổi đi mua bánh đậu xanh, Phong Nguyệt cười nói: "Nô gia không phải thân phận cao quý gì, sao có thể tĩnh dưỡng được? Thuốc ta dùng mấy ngày nay rất tốt, ngón tay miễn cưỡng cũng có thể động được, không cần bao kín mít nữa."
Ngay cả có thể động thì cũng rất đau nhỉ? Diệp Ngự Khanh lắc đầu, thả cây quạt xuống liền cầm tay nàng, cẩn thận nhìn.
Hai người trong nháy mắt thật sự rất gần, Phong Nguyệt thậm chí có thể thấy lông mi rất dài của hắn.
Hoàng hậu nước Ngô khẳng định rất đẹp, bằng không sao có thể sinh ra Thái Tử như ngọc tạc vậy. Nếu nói Ân Qua Chỉ là một thanh kiếm khát máu thì Diệp Ngự Khanh kia nhất định là viên ngọc đẹp hoàn mỹ được đặt trong hộp gầm tơ lụa thượng hạng, tua lụa mềm mại, không có gai nào.
"Tay cô..." Diệp Ngự Khanh ngẩng đầu, vừa lúc đối diện đôi mắt nàng: "Kinh mạch giống như không liền mạch."
"Công tử cũng nhìn ra được cái này sao?" Phong Nguyệt cười nhạt: "Trước kia từng bị đứt, kinh mạch tự nhiên thành không thông."
"Cô từng tập võ sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Ta chưa từng tập võ." Phong Nguyệt mặt không đỏ tim không đập lắc đầu: "Lúc trước cũng giúp gia đình làm việc đồng áng, từng có vết chai, nhưng giờ cũng hết."
Xuất thân nhà nông sao...... Diệp Ngự Khanh mím môi, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, duỗi tay xoa mặt nàng.
"Trông cô rất đẹp." Hắn chân thành nói: "Ngày ấy thấy cô múa một khúc, tại hạ đã nghĩ nếu có thể làm khách của cô thì đúng là chuyện vui."
"Ồ?" Phong Nguyệt nhướng mày, có chút kỳ quái nhìn hắn: "Bọn họ đều mắng nô gia bỉ ổi, không được được tài cầm kỳ thư họa cao nhã, công tử thế lại thích sao?"
Diệp Ngự Khanh lắc đầu, cười vạn phần phong lưu: "Người tới nơi này tìm thứ gì cao nhã chứ, chỉ là tìm cái vui vẻ thôi. Nếu muốn cao nhã, ở nhà chẳng phải càng nhiều sao?"
Nhìn xem đầu óc người ta rộng mở như nào kìa! Nếu không phải tay còn cứng đờ, Phong Nguyệt còn muốn vỗ tay tán thưởng, không hổ là Thái Tử của một nước!
Nàng cố gắng hết sức đỏ mặt, giả vờ thẹn thùng duyên dáng, nhưng mà nghẹn nửa ngày mặt vẫn không hồng, Phong Nguyệt từ bỏ, vẫn nên thành thật trực tiếp mở miệng hỏi: "Ngài hiện giờ, là muốn nô gia sao?"
"Cô nương xinh đẹp như vậy, tại hạ nếu như không muốn, chẳng phải rất đáng tiếc sao?" Diệp Ngự Khanh vươn tay nhéo cằm nàng, trêu đùa: "Chỉ là không biết cô nương có tiện hay không thôi?"
Phong Nguyệt híp mắt cười nhẹ: "Khách nhân tới cửa, sao lại không tiện được?"
Diệp Ngự Khanh gật đầu, đứng dậy ôm cô lên, màu đỏ váy lụa tung bay trong không trung, vô cùng động lòng người.
"Nàng gầy quá." Hắn chậm rãi đi về phía giường, thấp giọng nói bên tai cô: "Nên ăn nhiều một chút."
Hơi thở ấm áp, mang theo chút mùi hương thảo, rốt cuộc cũng thành công khiến lỗ tai Phong Nguyệt đỏ bừng.
"Công tử nói giỡn rồi, ăn nữa sao ngài có thể ôm được."
"Nàng nặng thêm bao nhiêu, ta cũng có thể ôm được."Diệp Ngự Khanh chậm rãi ôm nàng đặt vào trong chăn, trong mắt tràn đầy tình cảm: "Nếu không thể ôm được, ta sẽ để người dùng kiệu nâng lên."
Gì cũng nói được! Nam nhân lớn lên vừa tuấn tú vừa dịu dàng như vậy quả thật khiến người ta không có cách nào kháng cự.
Trong mắt hắn, Phong Nguyệt nhìn thấy mình đang sững sờ —— rõ ràng vậy, giống như mình đang được người khác nhìn như bảo vật.
Trên đời này vẫn còn có người coi nàng như bảo vật.
Không khí trở lên mờ ám, Diệp Ngự Khanh âu yếm nhìn nàng, ngón tay như ngọc chậm rãi xẹt qua vạt áo.
"Rầm!"
Vạt áo còn chưa kịp mở, cửa lại bị người đá văng, mùi hương trong phòng nháy mắt tan đi, Phong Nguyệt cùng Diệp Ngự Khanh cùng nghiêng đầu, liền thấy ngay Ân Qua Chỉ một thân mặc huyền y, lạnh lẽo như quỷ thần mới trở về từ âm tào địa phủ, hai tròng mắt băng giá mà nhìn về phía bọn họ.
"Nếu là tại hạ nhớ không lầm, hôm nay nàng ta vẫn còn là của tại hạ." Ân Qua Chỉ bước vào trong cửa, nói: "Điện hạ tới đoạt người sao?"
"Hóa ra ngày ngươi bao hết vẫn còn chưa kết thúc." Diệp Ngự Khanh ngừng động tác, nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, cẩn thận sửa sang quần áo cho Phong Nguyệt xong, sau đó ôm eo nàng đứng dậy: "Nếu vậy thì đúng là tại hạ mạo phạm."
Người khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất là Thái tử nước Ngô này, thấy hắn đến thanh lâu chọn người, chẳng lẽ còn không biết hắn bao mấy ngày sao? Ân Qua Chỉ rũ mắt không nói, mắt liếc nhìn về phía Phong Nguyệt, vẻ chán ghét trong mắt càng đậm.
Có thể kéo người lên giường, cũng có bản lĩnh đấy!
Phong Nguyệt thực vô tội, nàng là kỹ nữ mà, được chứ? Cũng không phải tức phụ nhà ai, chẳng lẽ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao? Còn nữa, hôm nay sáng sớm hắn ghét nàng như vậy, ai biết hắn còn tiếp tục muốn nàng?
Phong Nguyệt không nhịn được, trợn trắng mắt, đánh thẳng vào mặt Ân Qua Chỉ.
Vừa nhìn thấy biểu tình này của nàng, Ân Qua Chỉ sửng sốt, giận tới mức cười lạnh, thế nào đây? Đây là tìm được khách mới thì dám nhăn mặt với hắn?
"Tại hạ còn có việc phải làm, muốn mang nàng một chuyến đến giáo trường." Ân Qua Chỉ duỗi tay kéo nàng trở lai, gật đầu với Diệp Ngự Khanh: "Không quấy rầy điện hạ."
Cái giật nhẹ này khiến Phong Nguyệt sắc mặt trắng bệch, giận điên nhưng không dám nói gì, tóc trên đầu muốn nổ tung!
Cố ý hay không vậy? Xương tay của nàng vẫn đang lành đó, cứ kéo như vậy?
Diệp Ngự Khanh cũng khẽ nhíu mày, nhìn nàng một cái, nhặt trên cây quạt trên bàn nói: "Vừa lúc hôm nay nhàn rỗi, ta cũng muốn đi giáo trường nhìn xem, vậy thì cùng nhau đi thôi."
Không trả lời cùng không từ chối, Ân Qua Chỉ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kéo Phong Nguyệt như miếng giẻ rách xuống lầu.
"A." Phong Nguyệt có chút nhịn không nổi, mồ hôi lạnh ròng ròng, cũng không cần kính ngữ, trực tiếp cắn răng nói: "Đau quá, tay sắp nứt rồi!"
Người đằng trước giống như không nghe thấy, kéo nàng ra cửa lên ngựa, đem nàng đặt ở trước người. Sau khi giục ngựa xuất phát lại thấp giọng nói: "Ngươi càng nên chịu đau thì mới biết được bài học."