Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 16: Kỹ thuật diễn



Phong Nguyệt cũng có chút tò mò, tuy rằng nàng căn bản không nghiêm túc tìm, nhưng liếc mắt một cái đảo qua, viện này cũng là chế tác tỉ mỉ, không có khả năng có nhiều khuyết điểm như vậy

"Các ngươi tới xem đi." Diệp Ngự Khanh thu hồi quạt, giơ tay liền chỉ cửa.

Dịch Chưởng Châu lập tức đứng dậy, Phong Nguyệt cũng đi theo thò lại gần, liền thấy bên cạnh cửa khắc một con rồng vàng, hít mây nhả khói, rất có khí thế.

Dịch Quốc chiến công hiển hách, cũng nhận được thánh ân, không kể còn chỉ chỉ dụ tạo phủ đệ, còn có thể dùng rồng vàng ba vuốt làm hoa văn, điều này cho thấy Ngô vương rất nể trọng ông ta.

Chỉ là...... Nhìn kỹ xem, mấy con rồng này hình như có gì không ổn?

Dịch Chưởng Châu cũng nhìn thấy, kinh ngạc mà kêu nhỏ một tiếng, có chút không thể hiểu được: "Đôi mắt đâu?"

Mấy con rồng đang đẹp như này, sao lại không vẽ mắt?

Diệp Ngự Khanh cười nói: "Chắc là là thợ thủ công sơ ý, viện này tổng cộng 108 con rồng, toàn bộ đều chưa vẽ đôi mắt."

Phong Nguyệt bừng tỉnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Dịch Chưởng Châu hết sức bất mãn, cắn răng nhìn Diệp Ngự Khanh liếc mắt một cái, ánh mắt rất đáng thương.

Từ nhỏ Thái Tử điện hạ đã chăm sóc nàng rất tốt, vừa giống anh trai lại cũng giống lang quân, mặc kệ nàng làm gì cũng đều che chở, đứng bên cạnh nàng. Hôm nay chỉ vì một kỹ nữ, hắn lại không giúp nàng?

Trong lòng nghẹn khuất, hy vọng đánh cuộc còn phải chịu thua, Dịch Chưởng Châu trầm mặt, phất tay sai người đem trâm ngọc Hòa Điền tốt nhất vừa được mang đến trong phủ ra, nhét vào tay Thái Tử: "Chưởng Châu thân thể không khỏe, không thể đi xa, hai vị đi thong thả!"

Nói là đi thong thả, lại vẫn giận dữ nhìn Diệp Ngự Khanh, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Cầm trâm ngọc trong tay thưởng thức, Diệp Ngự Khanh phảng phất giống như không nhìn thấy ánh mắt Dịch Chưởng Châu, chỉ nói: "Bổn cung vừa lúc phải về cung, Phong Nguyệt cùng bổn cung lên xe đi, vừa lúc tiễn nàng một đoạn đường."

Cứ vậy liền đi? Dịch Chưởng Châu kinh ngạc, nhìn hắn vài lần, lại nhìn về phía Phong Nguyệt.

Cô gái giống như hồ ly này nở nụ cười vô cùng quyến rũ, khom người cùng Thái Tử đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến thái độ không vui của nàng.

Nào có như vậy?!

Phong Nguyệt biết vị Đại tiểu thư này muốn phát hỏa, nhưng Thái Tử điện hạ lúc này không định cho nàng ta thể diện, một người bé nhỏ như mình càng không nên nói nhiều, cúi đầu đi theo là được.

Phía sau truyền đến tiếng dậm chân chạy đi của Dịch Chưởng Châu, mấy nha hoàn lớn tiếng kêu "Tiểu thư"! Nhưng Diệp Ngự Khanh đi đằng trước cũng không quay đầu lại, vạt áo phiêu phiêu, vẫn là bộ dáng tiêu sái không gò bó như cũ.

Kỳ quái, Phong Nguyệt có chút không nghĩ ra, từ chuyện trên đường trước đó cùng với đồn đại dân gian truyền ra, vị này không phải rất thích Dịch Chưởng Châu sao? Lần này ném mặt mũi người ta vậy, đúng là nửa điểm dịu dàng cũng không cho.

Ra cửa lên xe, Phong Nguyệt chân tay co cóng, theo quy củ ngồi bên cạnh Diệp Ngự Khanh, người kia lười biếng dựa vào vách xe, trong tay nghịch cây trâm, như đang suy nghĩ sự tình gì.

Lặng lẽ nghiêng đầu đánh giá hắn, người này khóe miệng vẫn như cũ mang theo ôn hòa ý cười, nhưng đôi mắt nửa rũ, bên trong một mảnh tối tăm. Vô tình đối diện với luồng u ám tỏa ra, Phong Nguyệt thân mình cứng đờ, vội vàng duỗi tay che mắt.

Người vốn dịu dàng như vậy, vốn sẽ không lộ ra ánh mắt khiến người run sợ như thế.

Trong xe ngựa trong chốc lát yên tĩnh, Diệp Ngự Khanh mở mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nàng lá gan lớn như vậy, còn bị bổn cung làm sợ?"

Phong Nguyệt run run: "Nô gia làm gì có lá gan nào, tùy tiện thứ gì cũng có thể dọa nô gia nhảy dựng."

"Vậy thì kỳ thật." Diệp Ngự Khanh ngồi thẳng lại, nghiêng đầu để sát cạnh: "Lá gan không lớn mà còn dám ở phủ đệ Dịch tướng quân chạy loạn, hử?"

Dịch Chưởng Châu khả năng nhìn không ra ý đồ của nàng, nhưng chút kỹ xảo này trong mắt hắn cũng chẳng đáng xem. Chỉ là vừa lúc hắn cũng rất tò mò nhà cửa Dịch tướng quân, chỉ hiềm vì thân phận, luôn luôn không cơ hội tìm hiểu kỹ, người khác cũng không có cơ hội đến nơi đó. Hôm nay nàng giả ngây giả dại, thật ra cũng giúp hắn một phen.

Chỉ là hắn rất muốn biết, nữ tử phong trần trước mắt này, cho dù chưa tính đến việc thông đồng Ân Qua Chỉ, sao lại có ý dò hỏi phủ tướng quân?

Phong Nguyệt chớp đôi mắt trong veo, trông vạn phần vô tội nói: "Nô gia chỉ chạy trốn mà thôi, chạy trốn chả lẽ không được chạy loạn sao? Nô gia chỉ nghĩ chạy đến chỗ nào nhiều người thì khéo cứu mạng, cho nên thấy sân kia nhiều người nhất, cứ thế vọt vào."

Dứt lời, nàng lại còn cắn môi, lòng còn sợ hãi nói: "Tên Tôn Lực kia cũng đáng sợ quá đi, chưa nói 2 lời đã động tay động chân với nô gia, may nô gia chạy trốn nhanh..."

Biểu cảm chân thật, trong mắt vẻ sợ hãi cùng biểu cảm may mắn nhìn rõ ràng chính xác, khiến Diệp Ngự Khanh còn có chút giật mình.

Hoài nghi sai người rồi à? Nàng ta thật sự chỉ đánh bậy đánh bạ?

Nhưng là, mỗi câu nàng ta nói đều có ý k.ích thích Dịch Chưởng Châu, để mình ở trong viện tùy ý lật xem, cũng chỉ là trùng hợp sao?

"Nhưng mà nô gia hôm nay có phải đã đắc tội Dịch đại tiểu thư không?" Cô gái trước mặt thở dài, rất buồn rầu nói: "Vốn tính đã cố ý đánh cuộc thua để Dịch Tiểu thư vui vẻ, ai biết điện hạ không lưu tình như vậy, sợ rằng nàng ta càng bực nô gia rồi."

Là cố ý tính thua? Diệp Ngự Khanh nhíu mày: "Nàng thua thì coi như thật muốn hầu hạ Tôn Lực, lúc trước nàng trước mặt người khác ném mặt mũi của hắn, nếu giờ rơi trong tay hắn, hắn tất nhiên không cho nàng tốt đẹp gì đâu."

"Nô gia đều hiểu." Phong Nguyệt cúi đầu, thân hình nhỏ bé co lại thành quả bóng: "Nhưng nô gia có thể có biện pháp gì đâu? Làm nghề này, sợ nhất đắc tội với người, nói không chừng ngày nào đó chết ở ngõ nhỏ, còn chẳng có ai nhặt xác."

Trong lòng khẽ động, Diệp Ngự Khanh nhấp môi, có chút thương tiếc nói: "Bổn cung sẽ che chở cho nàng, không ai có thể bắt nàng chết."

"Đa tạ điện hạ." Phong Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn cười, nhẹ nhàng thở ra: "Có điện hạ che chở, vậy nô gia có thể trở về ngủ một giấc yên ổn rồi."

Diệp Ngự Khanh nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa đến Mộng Hồi Lâu, thuận tiện chọn nàng đi."

Ân Qua Chỉ lần trước bao nàng mấy ngày, đến hôm nay hẳn vừa lúc kết thúc.

Phong Nguyệt trong lòng nhảy dựng, trên mặt tràn đầy thẹn thùng, gật đầu đồng ý.

Chuyện gì đến rồi sẽ đến, ngay từ đầu nàng đã tính bò lên giường Thái Tử gia, hiện giờ vòng mấy vòng rốt, cuộc vẫn muốn leo lên.

Không thể hèn nhát!

Phong Nguyệt nhéo khăn tay, cao hứng nhìn con đường ngoài cửa sổ như ngóng trông đến Mộng Hồi Lâu. Diệp Ngự Khanh nhìn, cười lắc đầu.

Có lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều.

"Ai da bà cô nãi nãi của tôi ơi, ngươi đã trở lại!"

Mới vừa bước vào Mộng Hồi Lâu đã nghe thấy giọng siêu lớn của Kim mama, thân hình to lớn của bà nhào tới Phong Nguyệt: "Con gái ngoan ơi! Vị công tử kia lại bao con mấy ngày rồi, con mau lên lầu đi... Ai đây? Vị công tử này cũng tới hả, mời vào trong!"

Bị mấy lời bà nói khiến có chút phát ngốc, Phong Nguyệt chớp mắt, nhìn về phía phía sau Diệp Ngự Khanh.

Thái Tử điện hạ không nhanh không chậm, phe phẩy cây quạt đi đến trước mặt Kim mama, mới hỏi: "Ai lại bao Phong Nguyệt cô nương vậy?"

Nhìn cậu ấm tuấn tú này, Kim mama lau thái dương, e lệ ngượng ngùng nói: "Còn có thể là ai nữa? Chính là vị công tử trước đó vài ngày bao Phong Nguyệt đó, nhìn qua có vẻ thật sự thích Phong Nguyệt, hôm nay lại ở đây, lại bao mấy ngày."

Cửa lầu 3 mở ra, có người đứng dậy, đứng ở lan can phía sau lạnh lùng nhìn xuống.

Phong Nguyệt ngẩng đầu, vừa lúc thấy khuôn mặt chế nhạo của Ân Qua Chỉ.

Trước mắt tối sầm, Phong Nguyệt thiếu chút nữa giơ nắm đấm về phía hắn! Oan nghiệt quá! Còn có để cho người ta tốt lành mà thông đồng với Thái Tử không? Sao chỗ nào cũng thấy hắn ta vậy?!

Nàng có chút tức giận, quay đầu liền nói: "Kim mama, ta đã tiếp vị công tử này, ngài tới nói nô gia đã được người khác bao, này......"

"Chốn trăng hoa chúng ta từ trước đến nay luôn dễ dàng sinh tranh chấp như vậy mà." Kim mama cười nói: "Cho nên đã sớm có quy định, ai đến trước đặt trước chỗ mama thì là người trước. Vị công tử này, nếu muốn tìm cô nương, ở Mộng Hồi Lâu chúng ta mỹ nhân cũng không ít đâu, ngài không bằng lại nhìn một cái?"

Diệp Ngự Khanh lắc đầu, cây quạt hợp lại liền nhẹ nhàng đập trên trán Phong Nguyệt: "Gia chỉ coi trọng nàng."

"Này......" Kim mama cười làm lành: "Mọi việc đều có quy củ."

"Tại hạ cũng hiểu quy củ." Diệp Ngự Khanh gật đầu: "Như vậy, vị công tử kia bao mấy ngày?"

"5 ngày."

"Được, vậy ta trước đăng ký trước chỗ của mama." Diệp Ngự Khanh phủi tay vứt nén bạc cho bà, Diệp Ngự Khanh nhìn lên lầu 3 mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài: "5 ngày lúc sau, tại hạ lại đến."

Kim mama cười đến nhăn cả mặt, tiếp theo cầm bạc đi tiễn vài bước, một đường thét to: "Công tử đi thong thả, cẩn thận dưới chân!"

Phong Nguyệt hít sâu một hơi, nhận mệnh mà nhấc váy, lên lầu.

Ân Qua Chỉ ngồi trong phòng uống trà, thấy nàng vào, nhướng mi: "Đi phủ Tướng quân làm gì?"

Phong Nguyệt sợ tới mức run người, lui ra phía sau hai bước, cảnh giác mà nhìn hắn: "Ngài sao lại biết nô gia đi phủ tướng quân?"

Ân Qua Chỉ không kiên nhẫn, duỗi tay kéo áo khoác ngoài trên người nàng, nhíu mày: "Những cái khác ta không biết, nhưng áo ngoài nha hoàn phủ tướng quân này, ta còn nhận được."

Như vậy à, Phong Nguyệt cười quyến rũ, đi đến ngồi trong ngực hắn liền nói: "Hôm nay là nhận lời mời của Dịch Tiểu thư đến phủ tướng quân, uống cốc trà được lúc thì xiêm y hỏng, cho nên mượn xiêm y nha hoàn mặc về thôi."

Ân Qua Chỉ theo bản năng véo eo nàng, để nàng ngồi yên ổn một chút, lạnh giọng châm chọc: "Xiêm y của ngươi dễ hỏng nhỉ."

Kia còn không phải đều là do những nam nhân thúi hoắc không có việc gì chỉ thích xé quần áo người ta hả? Phong Nguyệt nhe răng, giống như hổ dữ, đang muốn lên án, thình lình bị ánh mắt người kia đảo qua, lập tức lông mềm nhũn cúp đuôi, tai rủ biến thành mèo ninh nọt: "Công tử nói đúng, Kim mama nên mua xiêm y chất lượng chút đi."

Ân Qua Chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ của ngươi, ngươi chuẩn bị đi."

"Được!" Phong Nguyệt gật đầu, lập tức đi tìm Linh Thù rửa mặt thay quần áo cho mình.

"Chủ tử." Trong nhà tắm, Linh Thù vẻ mặt khờ dại nói thầm bên tai cô: "Vừa rồi em vừa gặp Triệu đại nương bán bánh đậu xanh nha, đại nương rất quan tâm ngài, còn nói gần đây thời tiết thay đổi, bảo ngài quan tâm bản thân."

Phong Nguyệt nghe, cười nói: "Người ta chu đáo như vậy, Linh Thù có phải nên đi mua thêm bánh đậu xanh không nhỉ, quan tâm đến việc buôn bán của người ta? Bạc đây này, đợi lát nữa em đến phố Hưởng Ngọc một chuyến nhé."

Không nghi ngờ gì, Linh Thù vui vẻ đồng ý.

Màn đêm buông xuống, Phong Nguyệt bọc sa y lên lầu, thình lình cảm thấy đỉnh đầu có gió, theo bản năng nhỏ giọng mắng một tiếng: "Ai!"

+

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.