Trận tuyển cử hoa khôi này quá trình diễn ra cũng bất ngờ, kết thúc cũng ngoài ý muốn, mọi người cũng không rõ vị công tử kia coi trọng tài múa của Hà Sầu chỗ nào, nhưng có người thông minh phân tích: "Có thể là hắn sẽ không khiêu vũ."
Nói cũng đúng, văn võ toàn tài, nhưng rốt cuộc là nam nhân, sao có thể múa bài của nữ nhân? Nói vậy, Hà Sầu đoạt giải nhất cũng là thuận lý thành chương. Nếu thành hoa khôi, vậy cũng có không ít khách nhân tự nhiên chọn Hà Sầu, Hà Sầu cười chọn Triệu gia công tử, đêm nay hoa khôi cũng sẽ bỏ ngoài mảnh ầm ĩ mà rơi vào trong tấm màn che.
"Công tử thật lợi hại!" Linh Thù đi phía sau hai người, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Trời ạ, quá lợi hại, ngài không nhìn thấy sắc mặt một đám Đoạn Huyền cô nương lúc nãy đâu, quá khó coi ha ha ha!"
Phong Nguyệt khóe miệng giật giật, quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Tiểu nha đầu, ngươi lúc trước còn chán ghét vị công tử này mà, lập trường có thể kiên định chút không?"
Linh Thù sợ tới mức nhìn Ân Qua Chỉ liếc mắt một cái, vội cúi đầu không hé răng.
Giờ làm gì dám chán ghét? Lỡ như bị hắn dùng một mũi tên bắn trúng thì sao?
Ân Qua Chỉ cũng không quay đầu lại, vào nhà bảo Phong Nguyệt vào cửa, quay đầu đã nhốt Linh Thù và Quan Chỉ bên ngoài.
Phong Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Vòng eo bị người ta nhéo, thân hình cực nóng đè lên, đối diện chính là đôi mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Hiểu ngay, đ.ộng dục.
Nói thực ứng phó với người như Ân Qua Chỉ như vậy thật quá nhẹ nhàng. Hắn hoàn toàn không muốn giở trò với ngươi, muốn ngủ với ngươi chính là muốn ngủ với ngươi, đơn giản trực tiếp, ngay thẳng chân thật. Nhưng mà không có nửa phần tình ý, càng khiến nàng cảm nhận rõ thân phận kỹ nữ của mình. Phong Nguyệt đưa tay tháo thắt lưng, ngả ngớn nhéo cằm hắn, cười nói: "Nếu hôm nay đã nhận khích lệ công phu tốt của công tử, nô gia cũng không thể chậm trễ được."
Ân đại gia nằm lên giường, căn bản không định nhúc nhích, liền nhìn người trên người kia phong tình vạn chủng, quyến rũ mê người, mềm mại như một con rắn. Nếu ấn định theo cách chọn hoa khôi, chắc chắn yêu tinh trước mặt này sẽ đoạt giải nhất. Đến hắn còn chịu không nổi thì có mấy người có thể chạy thoát khỏi ma chưởng của nàng ta?
Trong lòng bỗng nhiên có phần không thoải mái, Ân Qua Chỉ rũ mắt, đột nhiên hỏi một câu: "Ngày mai có phải ngươi muốn bắt đầu hầu hạ Thái Tử không?"
Phong Nguyệt dừng lại, nhìn hắn bất mãn, nũng nịu nói: "Đang lúc này sao lại hỏi chuyện này?"
Vòng eo lại bị nhéo, Phong Nguyệt ngừng động tác, hai má ửng đỏ, cắn răng nhìn hắn đáp: "Đúng vậy."
Gông cùm xiềng xích trên eo vừa nới lỏng, không biết sao lại bị thắt chặt lại, người dưới thân thần sắc khó lường, trong mắt âm tình bất định.
Khó được một nữ nhân làm hắn cảm thấy thoải mái như vậy, có cần chuộc thân cho nàng hay không? Rốt cuộc nếu để người khác chạm đến rồi lại cho hắn, hắn sẽ cảm thấy dơ.
Nhưng mà người này có chỗ nào tốt, đáng để hắn ưu ái hơn không? Công phu thương thừa trên giường có lẽ cũng chẳng phải chỉ có mình nàng, chỉ là hắn còn chưa đụng đến thôi.
Khó được dịp vì chuyện nam nữ nổi lên chút do dự, Ân Đại hoàng tử nghiêm túc mà tự hỏi lên.
Người phía trên đột nhiên như bừng tình, cẩn thận cúi xuống, há miệng cắn lên môi hắn.
Ân Qua Chỉ hoàn hồn, nhíu mày nhìn nàng.
"Mới vừa rồi công tử ở trên đài, nô gia liền nghĩ, nếu trên môi ngài có chút diễm sắc, chắc cũng phải khuynh quốc khuynh thành." Phong Nguyệt cười nhẹ: "Mấy cô nương ở mãn lâu so với ngài đều bị lu mờ rồi, giờ nhìn xem, đúng là thế."
Ngửi được mùi máu tươi, Ân Đại hoàng tử híp mắt yêu tinh không muốn sống kia hồi lâu, duỗi tay nắm lấy cái ót nàng, áp môi mình vào môi nàng.
Phong Nguyệt sửng sốt, ngực như bị thứ gì đột nhiên va chạm, nhìn người dưới thân, thiếu chút nữa thất thần.
Ân Qua Chỉ đẩy đầu nàng ra, nhéo cằm nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Như thế, cũng coi như tuyệt sắc."
Hả?
Nàng cúi đầu nhìn vào mắt hắn, đồng tử phản chiếu khuôn mặt như hoa đào, môi đỏ như lửa, thật sự tuyệt sắc.
"Ai da, nô gia không son phấn cũng rất đẹp." Phong Nguyệt Nguyệtcos phần hoảng loạn quay đầu đi, thuận miệng nói một câu.
"Ồ?" Ân Qua Chỉ hứng thú: "Rửa mặt ta nhìn xem."
"......"
Nàng vì gì muốn vác đá nện chân mình? Lại còn một tảng đá lớn!
Phong Nguyệt cười xấu hổ, thò tay vào vạt áo của người ta: "Hôm nay cảnh đẹp trăng thanh, chúng ta gì phải làm chuyện nhàm chán thế làm gì? Vẫn là nên làm chút sung sướng chứ?"
Ân Qua Chỉ nhíu mày, còn đang muốn nói đã bị bàn tay tinh quái của nàng nghịch ngợm k.êu rên một tiếng. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người, tóm lấy nàng, chuẩn bị dạy dỗ một phen.
Trăng đã lặn, bên trong Đông Cung vẫn sáng một ngọn đèn dầu, Diệp Ngự Khanh nhìn đồ vật trong tay, trong mắt tràn đầy tò mò.
"Điện hạ." Thị vệ trưởng Phùng Sấm ở bên chắp tay nói: "Vương Hán đã bị giam giữ ở tư hình phủ, xem ý Dịch tiểu thư thì khả năng ngày mai thẩm định lại án."
"Còn cho nàng thẩm cái gì?" Diệp Ngự Khanh khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng nên sợ tội tự sát đi, bớt việc."
Phùng Sấm dừng lại, tiếp theo liền cúi đầu đồng ý.
Tờ giấy trên tay viết hành động gần đây của Ân Qua Chỉ, Diệp Ngự Khanh nhìn một lúc lâu vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Hắn tìm thấy mấy chứng cứ này từ đây? Theo lý thuyết, mấy thứ đồ như thẻ bài này hắn không thể lấy được. Vương Hán tuy đã thoái lui nhưng dù sao cũng là người tập võ, không có khả năng sơ sẩy để bị trộm mất thẻ bài. Có tính là người trộm thì hắn cũng phải báo cáo chủ phủ Tướng quân mới đúng."
Phùng Sấm lắc đầu: "Ân điện hạ giống như không dưng có được chứng cứ, tới cửa định tội."
Không dưng? Diệp Ngự Khanh cười lắc đầu: "Bổn cung không tin sự tình lại vừa khéo như thế, cô nương trong Mộng Hồi Lâu kia đã điều tra xong chưa?"
"Vị cô nương kia không thân không thích, nha hoàn tín nhiệm duy nhất bên người cũng nói nàng là dân Ngụy quốc chạy nạn tới Ngô quốc, ngày thường an phận, hiếm khi lui tới đặc việt với ai, cũng không thường xuyên ra cửa, theo lý thuyết ngoài trừ việc hay mua bánh đậu xanh có phần kỳ quái thì hết thảy còn lại bình thường."
"Chỉ là, hôm nay lúc Ân điện hạ rời đi từ Dịch phủ, sau khi trở về thay quần áo liền tới Mộng Hồi Lâu tìm vị cô nương kia."
Ồ? Diệp Ngự Khanh ánh mắt sâu thẳm, nhìn nơi nào đó một lúc lâu mới khôi phục ý cười: "Vậy thôi à, thế thôi."
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, coi trọng ai cũng không vấn đề, chỉ cần đừng rước phiền toái.
Tỉnh dậy sau một đêm triền miên, Phong Nguyệt nhìn trong phòng, đã không thấy bóng dáng Ân Qua Chỉ.
"Chủ tử." Linh Thù bưng chậu nước tiến vào, lớn tiếng nói nói: "Không thể tưởng tượng nổi, vị công tử bao hoa khôi kia lại thưởng cho Hà Sầu cô nương 50 lượng hoàng kim!"
Hoàng kim là thứ quý hiếm, trên thị trường lưu thông vốn dĩ cũng chẳng nhiều. Vị gia này còn những 50 lượng, thế cho mấy cô nương khác ghen tị đỏ con mắt.
"Hà Sầu vận khí không tồi." Phong Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Vị ân khách này đúng hào phóng, đi, chúng ta cũng đi xem trò vui."
Vừa đoạt hoa khôi lại cầm hoàng kim, cửa phòng Hà Sầu đúng thật náo nhiệt. Phong Nguyệt cứ dựa vào lực lớn lại không biết xấu hổ, thuận lợi chen vào, mỉm cười với Hà Sầu: "Chúc mừng chúc mừng."
Hà Sầu và nàng không thân, chỉ lễ phép đáp lễ với nàng. Trên bàn có 1 thỏi vàng to bằng nắm tay, tròn trĩnh, lấp lánh sáng ngời.
Dân gian phần lớn lưu thông bạc vụn, lấy cân nhỏ đong, nếu nhiều nhiều bạc thì lấy kìm gỡ ra chút cho nên hình dáng cũng không được đẹp, chỉ có vàng bạc chỗ quan gia chảy ra mới coi như trọn vẹn.
Phong Nguyệt cụp mắt, tiện tay lấy một chiếc vòng tặng lễ cho nàng ta, sau đó rời khỏi vòng vây. Quan chức trên đời này, dù có ở nước nào thì cũng 10 quan 9 tham, cho cho dù bản tính không tham thì ở chốn quan trường cũng không thay đổi được hiện trạng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, cho nên muốn trừ bỏ ai thì tội danh tốt nhất chính là tham ô.
Ân Qua Chỉ sẽ không bỏ qua một kẻ ăn chơi trác táng, mục tiêu hơn phân nửa là lão cha già của Triệu Lân - Triệu Tất, đưa cho hắn đơn kiện kiện xâm chiếm ruộng đất của bá tánh xem ra không đủ, còn phải moi thêm đồ vật.
Đang ghĩ đi nghĩ lại nên Phong Nguyệt không chú ý đến đường đằng trước, thình lình đụng phải một người.
"Phong Nguyệt cô nương." Vị ân khách mập mạp kia cười vui vẻ: "Không biết cô nương được vị kia công tử bao, lúc trước có đắc tội nhiều, mong rằng cô nương bao dung."
Đây là kẻ lần trước nhét ngân phiếu, trước đấy còn ương ngạnh như vậy, giờ xem ra có lễ như thế? Xem ra là đã nhận ra Ân Qua Chỉ.
Người ở Bất Âm Thành mà nhận ra được Ân Qua Chỉ, tám chín phần mười đều là mấy quan viên khong nhỏ.
Trên mặt ngay lập tức nở nụ cười, Phong Nguyệt gật đầu: "Nào có nào có đâu. Đại nhân hôm nay tới là?"
"Mới vừa hỏi Kim ma ma, ma ma nói tối nay cô nương còn có khách, tại hạ cũng không dám quấy rầy." Tròng mắt hắn xoay chuyển như chồn, người này cười nói: "Lúc này ta chỉ muốn tâm sự với cô nương thôi. Đương nhiên có bạc."
Làm ăn ban ngày thế này, quả nhiên không phải việc kỹ nữ nên làm.
Phong Nguyệt giả bộ tham tiền, đôi mắt sáng lên: "Đại nhân muốn nói gì vậy? Nô gia theo hầu!"
Ân khách nhìn lên, cô nương này đúng là con hồ ly ngây thơ đơn thuần, hấp dẫn đây! Hắn liền lập tức đi theo nàng lên lầu trở về phòng.
"Thật không dám giấu giếm, tại hạ rất sùng kính khách nhân ngài tiếp đãi." Sau một lúc lâu trò chuyện, người này rốt cuộc mở miệng nói: "Muốn hỏi cô nương một chút, vị kia công tử kia có sở thích đặc biệt gì không?"
Nàng nhìn thoáng qua tay hắn, lòng bàn tay không có vết chai nhưng khớp xương giữa ngón trỏ và ngón giữa lại có vết chai màu vàng. Phong Nguyệt nghiêm túc trả lời: "Nói đến cũng kỳ quái, vị kia công tử kia thoạt nhìn tính tình không tốt lắm, cũng không cho nô gia nói nhiều, đại khái là người thích yên tĩnh. Còn đặc biệt yêu thích thì nô gia tạm thời chưa phát hiện ra."
Khách nhân mập mạp gật đầu, nghĩ một lúc rồi cười nói: "Hóa ra là như này à, nhà ta có một muội muội ái mộ hắn đã lâu, muốn cho hắn nếm thử điểm tâm mình tự làm nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Cô nương nếu có thể hỗ trợ, tại hạ nhất định cảm ơn."
Phong Nguyệt liền đáp không chút nghĩ ngợi: "Được thôi, chỉ cần đưa bạc, chuyện này không thành vấn đề."
Thật đúng là lợi thế kỹ nữ, Dương Phong Bằng cười lạnh, ngoài mặt lại rất vui vẻ, đưa tay móc ra tờ ngân phiếu một trăm lượng nhét vào đai lưng nàng: "Lát nữa ta sẽ bảo muội muội làm điểm tâm mang tới, lần sau vị công tử kia tới, chỉ cần ăn thôi, vài tờ ngân phiếu kia ngươi cũng có thể lấy"
Thật đúng là không coi tiền là gì? Phong Nguyệt cười tươi đến nỗi đôi mắt cong thành ánh trăng, vẻ mặt ngây thơ đáp: "Được, nô gia chắc chắn sẽ làm cho ngài!"