Tùy tiện nói chuyện phiếm mà có thể khiến Diệp Ngự Khanh đi lang thang với nàng trên phố? Ân Qua Chỉ không tin, loại người như Diệp Ngự Khanh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian với một người không mang lại lợi ích gì cho mình, nếu hắn đã chịu đi theo thế, chắc chắn là đang muốn lợi dụng nàng.
Là nha đầu này quá ngốc nên không phát giác, hay là coi hắn ngốc dễ lừa?
"Nhưng mà nô gia lại nhớ tới một chuyện, cũng mới đây." Phong Nguyệt cảm giác được người trước mặt có gì không ổn, nàng lập tức thay đổi câu chuyện, tỏ ra thần bí nói: "Chuyện này có liên quan tới công tử, có muốn nghe không nào?"
Ân Qua Chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, viết rõ bốn chữ: Có chuyện nói thẳng!
Phong Nguyệt hắng giọng, tám chuyện: "Trước đó vài ngày có 1 ân khách tìm đến nô gia, nói muội muội hắn coi trọng ngài, muốn đưa ngài một mâm điểm tâm để ăn. Món điểm tâm này thiết kế đặc biệt, là mấy cánh hoa đào."
Ân Qua Chỉ ngừng bước, ánh mắt trở lên thâm trầm, hắn nhìn nàng.
Phong Nguyệt như không hiểu ánh mắt hắn, cười tủm tỉm nói: "Khách nhân hào phóng, cho nô gia một trăm lượng bạc,muốn nô gia hỗ trợ, đưa điểm tâm cho ngài ăn, nô gia nể muội muội hắn một mảnh tình thâm, vẫn còn đặt bánh hoa đào ở chỗ bệ hoa, nếu không ngài quay về ăn đi. Nô gia còn có thể lấy mấy trăm lượng bạc, đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa?"
Mấy trăm lượng bạc chỉ vì muốn hắn ăn một miếng điểm tâm, tiểu thư nhà này đúng thật si tình.
Sắc trào phúng trong mắt càng đậm, Ân Qua Chỉ duỗi tay kéo nàng đi.
"Á á á!" Phong Nguyệt bị kéo như bay, nũng nịu nói: "Công tử ngài chậm một chút đi, nô gia chạy không nhanh được mà!"
Nói là nói như thế nhưng đôi chân dưới làn váy lại nhanh ngỡ như bay, không để cho Ân Qua Chỉ kéo quá nhiều.
Vừa đến Mộng Hồi Lâu, Ân Qua Chỉ về luôn phòng, đóng cửa liền hỏi: "Điểm tâm đâu?"
Phong Nguyệt xoay người đem hộp bánh hoa đào đưa cho hắn: "Đây."
Hắn nhéo một miếng cẩn thận ngửi ngửi, lại dùng đầu ngón tay chấm một chút nếm hương vị, Ân Qua Chỉ nhổ "phì" một miếng, sắc mặt rất khó coi.
Mạng hắn chỉ giá mấy trăm lượng bạc?
"Như nào như nào?" Người bên cạnh như gà tây quác quác hỏi: "Có vấn đề sao? Không thể ăn sao?"
"Ai ăn người đó mất mạng." Ân Qua Chỉ lạnh lùng nói: "Trộn lẫn kịch độc."
Phong Nguyệt hít sâu một hơi, mắt to mở lớn, cầm khăn nhảy lùi lại nửa bước: "Chuyện này không liên quan đến nô gia, đồ đưa tới nô gia cũng chưa nhìn kỹ."
May mà nàng không tham ăn, Ân Qua Chỉ nhấp môi, đóng lại suy nghĩ: "Có nhớ bộ dáng tên kia không?"
"Nhớ rõ!" Phong Nguyệt nói: "Người mập mạp, rất có tiền, hẳn là người quen dùng bút."
Đến người ta quen dùng cái gì cũng biết? Ân Qua Chỉ ánh mắt khẽ động, thần sắc đột nhiên ôn hòa, đặt hộp xuống gần nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Phong Nguyệt trong lòng cả kinh, dựa vào tường: "Công tử?"
"Giúp ta một việc." Ân Qua Chỉ nói.
Từ này của hắn nghe rát dịu dàng, tuy rằng sự dịu dàng này so với Diệp Ngự Khanh thì chẳng đáng là gì, nhưng đối với tòa băng sơn này cũng như đã làm tan chảy một góc nhỏ đủ khiến người ta kinh ngạc.
Phong Nguyệt chớp mắt, cười gượng.
Nàng có dự cảm không tốt, Ân Qua Chỉ lộ ra loại vẻ mặt này là muốn bảo nàng giúp chuyện gì đây?
Nửa canh giờ sau.
"A ——" Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên lặng ở Mộng Hồi Lâu, Kim mụ mụ vút khăn chạy vọt lên: "Làm sao vậy!"
Âm thanh phát ra từ trong phòng Phong Nguyệt, đám cô nương thích xem trò vui sôi nổi đi qua.
Cửa mở, Phong Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, một tay chống xuống nền đất, một tay che miệng, nước mắt rơi lã chã, run rẩy nhìn về phía giường.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua đi, liền thấy một công tử tuấn lãng vô song dựa vào đầu giường, mặt xanh như tàu lá, khóe miệng có máu chảy không ngừng.
Kim ma ma hít sâu một hơi, vội vàng đi qua đỡ người, khó tin nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái: "Đây là như thế nào?"
Ân Đại hoàng tử sao có thể ộc máu ở Mộng Hồi Lâu bà?!
Phong Nguyệt mở miệng muốn nói rồi lại như là sợ tới mức nói không ra lời, nàng chỉ có thể chỉ vào hộp bánh hoa đào bên kia.
"Mau...... Mau báo quan đi! Có người bị đầu độc!" Mấy cô nương bên ngoài hét lên một tiếng.
Người chết rồi mới nên đi báo quan chứ! Phong Nguyệt trợn trắng mắt, cảm thấy nếu mình không nói lời nào, đám phụ nữ này hét chói tai đủ có thể g.iết chết Ân Qua Chỉ.
"Đi mời đại phu." Nàng nghẹn ngào nói xong câu này, lại tiếp tục che mặt khóc: "Mau đi mời đại phu đi!
Kim ma ma bị nàng nhắc nhở, mai mới lấy lại tinh thần, đẩy một đám cô nương ra cửa.
Mộng Hồi Lâu nhất thời náo nhiệt lên, tin khách nhân trong phòng Phong Nguyệt bị trúng độc một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền đến nửa cái Bất Âm thành.
Mấy lời đồn đại như này thương sẽ biến dạng, ví dụ như tình huống thực tế Ân Qua Chỉ chỉ trúng độc hộc máu, người không chết, nhưng truyền ra lúc sau đã thành khách nhân bị chết trong Mộng Hồi Lâu, thất khiếu dổ máu, chết cực thảm.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Diệp Ngự Khanh liền đến Mộng Hồi Lâu vấn tội, vẻ mặt xị ra hiếm thấy.
"Sao lại thế này?"
Mộng Hồi Lâu đã đóng cửa kinh doanh để chỉnh đốn, Kim ma ma đành bất đắc dĩ quỳ gối dưới sảnh, nói: "Người đã không có việc gì, đại phu đã xem, nói là nuốt phải thuốc độc, sau đã giải độc đưa về phủ tĩnh dưỡng. Còn độc kia là từ đâu... Nô gia thật sự không biết, Phong Nguyệt cũng không có khả năng hạ độc khách nhân."
"Phong Nguyệt đâu?" Nhìn lướt qua không nhìn thấy người kia, Diệp Ngự Khanh nhíu mày.
"Tối hôm qua đã bị người bắt đưa vào đại lao rồi." Nói đến đây, trong mắt Kim ma ma mới lộ ra thần sắc lo lắng, bà ngẩng đầu nhìn Diệp Ngự Khanh nói: "Nha đầu kia thật sự vô tội, công tử nếu có thể hỗ trợ, có thể cứu nàng ra được không. Dù sao nàng ta cũng là cô nương, sao có thể chịu khổ trong nhà lao được?"
Ân Qua Chỉ trúng độc, Phong Nguyệt kia sẽ không dễ dàng được thả ra, Diệp Ngự Khanh lắc đầu, đau đầu đi tới đi lui.
Phủ Sử Thần.
"Quan Chỉ." Ân Qua Chỉ nằm trên giường, hỏi một tiếng: "Trong nhà lao như thế nào?"
"Chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cô nương sẽ không bị thương." Quan Chỉ nói thêm: "Hơn nữa, như ngài sở liệu, Linh Thù hôm nay sáng sớm đã cầm bạc đi mua bánh đậu xanh."
Ân Qua Chỉ thần sắc có chút căng thẳng, hỏi: "Ngăn lại chưa?"
Quan Chỉ đưa cho hắn một thỏi bạc, nhấp môi: "Ngăn lại rồi, làm bộ cường đạo, đoạt bạc của người ta, đồ ở đây, mời chủ tử nhìn xem."
Nhìn qua thì không thấy có gì không đúng, nhưng lúc cầm trong tay, Ân Qua Chỉ híp mắt một cái, dùng sức bóp chặt, thỏi bạc kia vỡ vụn, lộ ra mảnh giấy vo viên nhỏ.
Đúng là có vấn đề, cuộc đối thoại của nha hoàn và bà chủ hôm qua hắn nghe đã cảm thấy kỳ quặc. Phong Nguyệt còn tính dời lực chú ý của hắn, để hắn chú ý sang chuyện hạ độc.
Nhưng hắn lại không ngốc, chuyện hạ độc cũng muốn tra, chuyện nàng lừa gạt, hắn cũng muốn tra.
Đúng là cô nương thông minh, biết dùng phương thức này đưa tin với người khác, không phải gặp hắn thì khéo cả đời cũng chẳng có ai vạch trần trò xiếc của nàng.
Đáng tiếc lại gặp phải hắn.
Ân Qua Chỉ hừ nhẹ một tiếng, hắn mở tờ giấy, cụp mắt nhìn xem.
"Không cần cứu. Tra Tam Tư Sử Sơn Ổn Hà."
Trong lòng hắn bỗng nhiên như có người siết chặt, tiếp đó cả người như nóng lên, Ân Qua Chỉ nhìn chằm chằm hàng chữ này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Chủ tử?" Quan Chỉ nhíu mày nhìn qua: "Phong Nguyệt cô nương không đơn giản, trông thế nhưng tên của Tam Tư Sử cũng biết, còn muốn tra hắn."
"Nàng ấy nói với ta, kẻ muốn cho ta ăn bánh điểm tâm là người mập mạp, rất có tiền, lại hay dùng bút." Ân Qua Chỉ mãi mới mở miệng, giọng nói lạnh đến tận xương: "Theo như ta biết, phù hợp với điều kiện này lại còn hay lảng vảng ở thanh lâu, trong phủ Sơn Ổn Hà có một tên, làm ở phòng thu chi của vắn, tên Chu Tới Tài."
"Một nhân vật như vậy chủ tử cũng nhớ rõ?" Quan Chỉ kinh ngạc cảm thán.
Ân Qua Chỉ cười lạnh.
Hắn nhớ rõ là bình thường, rốt cuộc hắn cũng có việc phải làm, nhưng nàng thì sao? Một kỹ nữ, chưa nói đến có mạng lưới tình báo không lồ, còn đảm đương vai trò nhân vật ra lệnh, biết rõ chi tiết mọi người. Giờ còn dám tra Tam Tư Sử đương triều.
Nàng ta bản lĩnh thật đúng không nhỏ, có thể để cho Can Tướng phản bội hắn, còn có thể tóm được bản đồ cơ quan bí mật phủ tướng quân, lại lấy được thẻ bài của Vương Hán. Hắn vừa với nàng muốn tra ai, nàng lập tức có thể đưa đồ vật liên quan tới cho hắn, so với bất luận thủ hạ nào của hắn, động tác làm việc đều lợi hại hơn/
Tiếp cận Thái Tử Ngô quốc hay thông đồng hoàng tử Ngụy quốc là hắn, không biết nàng có mục đích gì nhưng trước mắt đã có không ít người bị nàng đùa bỡn.
Người như vậy......
Người như vậy, tuyệt đối không thể để sống yên ổn dưới mí mắt hắn!
"Quan Chỉ." Ân Qua Chỉ siết chặt tờ giấy, trầm giọng nói: "Chuẩn bị một chút, buổi tối đi một chuyến đại lao."
"Chủ tử." Quan Chỉ sửng sốt: "Ngài không phải nói buổi tối là có thể thả người ra sao?"
Vốn dĩ an bài như này, ý là làm bộ chủ tử thật sự trúng độc, như vậy bắt lấy người rồi trực tiếp định tội. Dựa theo ước định, Phong Nguyệt cô nương ở trong tù oan uổng cả đêm, chỉ cần khai ra kẻ làm chủ phía sau là được. Nhưng xem bộ dáng giờ, chủ tử nhà mình hình như không có ý thả người?
"Thả ra là tai họa." Ân Qua Chỉ nhắm mắt nói: "Hôm nay khách nào đến thăm ta đều không gặp, cứ nói ta còn dưỡng thương. Hai đồ nhi cũng đưa phủ của bọn họ, chờ ta khỏi hẳn lại tiếp tục đi học."
"...... Tuân."
Mùi vị trong phòng giam không tốt lắm. Phong Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ánh sáng lọt từ ngoài vào ô cửa sổ nhỏ, nàng đột nhiên cảm thấy nơi này cũng rất an nhàn, chẳng cần lo lắng chuyện gì cả.
Có người mở xích, hô một tiếng: "Phạm nhân mau tới hành lễ."
Nàng quay đầu nhìn lại, Diệp Ngự Khanh trầm khuôn mặt đi vào, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt phức tạp.
"Công tử." Đã một đêm chưa ngủ, như thế nào cũng có chút tiều tụy, Phong Nguyệt cười với hắn: "Dáng vẻ này để ngài nhìn thấy, nô gia thật là hổ thẹn."
"Sao hắn lại trúng độc ở phòng của nàng?" Diệp Ngự Khanh nhíu mày: "Dù độc không phải nàng hạ, nhưng cuộc sống của nàng sau này này cũng chẳng dễ chịu."
Phong Nguyệt thở dài một tiếng, nghĩ thầm, nàng cũng đâu muốn thế, ai biết tên b.iến thái kia nói mình giúp hắn chuyện này, sau này sẽ không để người khác dám chọn nàng, Thái Tử còn sẽ cực kỳ cảm thấy hứng thú với nàng, ngẫm lại cũng không phải mua bán lỗ vốn gì, vì thế dưới tình huống bị người uy hiếp kia, nàng cũng liền đáp ứng.
+
"Nô gia trong sạch, ta tin không lâu nữa sẽ được thả ra ngoài." Phong Nguyệt cười nhẹ, nói: "Nhưng vị công tử kia, người muốn hại hắn cũng thật không ít, lần trước đã gặp thích khách, lần này lại gặp người hạ độc.