Edit | Beta: Manh & MDL
Chu Yên bước về phía Triệu Vưu Kim, quỳ một gối xuống, tay nâng chai rượu: “Sếp khui đồ không ạ?”
Triệu Vưu Kim vân vê mái tóc kiểu cách một hồi, rồi chẳng nói chẳng rằng, bà ta đột nhiên vung tay tát Chu Yên một cái nổ đom đóm, bộ móng đắt đỏ dài rạch dài lên mặt cô.
Mọi người trợn mắt sửng sốt, không dám cả thở mạnh, mụ Hồng thấy thế cũng đâm bàng hoàng. Lúc Triệu Vưu Kim yêu cầu gọi Chu Yên, mụ còn tưởng thượng đế có cách chơi gì mới mẻ, ai biết người ta đến cốt chỉ để sinh sự.
Dạo này ở Kẹo đúng là lắm tai ương. Đầu tiên là Phương Na Na, sau đó đến chuyện của Trà Sữa; hôm qua có cô đào cao cấp phục vụ uể oải, bị thượng đế đá cho dập ruột, nay lại có sếp dữ tìm Chu Yên để gây rối…
Không có thì giờ thở than công việc sao mà đày ải, mụ tức tốc vắt óc nghĩ cách giải quyết.
Kỳ thật mụ rất muốn giải vây cho Chu Yên, chẳng phải vì thương xót gì cô mà đơn giản vì sợ Tư Văn phật lòng. Chu Yên mà gặp sự cố trong ca của mụ, kiểu gì mụ cũng bị liên đới. Có điều mụ vừa nhận nóng tiền từ Triệu Vưu Kim, bây giờ mà làm bà ta cụt hứng thì mụ cũng không xong với bà ta.
Người ta cứ bảo làm má mì sướng lắm, dễ kiếm chác, dạy dỗ các đào nên thân, được lòng các thượng đế thì ắt sẽ thơm lây.
Toàn đồn tào lao vớ vẩn.
Có ai thấy họ được yên giấc ngày nào chưa? Đào sống suôn sẻ, bọn họ cũng suôn sẻ, chẳng may vớ phải cô nào phiền phức, tối ngày chỉ biết đẻ thêm việc thì tâm lý của họ phải vững lắm mới sống được tới ngày hôm nay.
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng mụ Hồng quyết định sống chết mặc bay. Tình hình đang căng thẳng, tạm thời cứ thiên vị Triệu Vưu Kim trước đã.
Chu Yên ăn một cái tát, vết rách không sâu nhưng rộng, nửa bên mặt sưng hẳn lên. Cô chẳng cần soi gương cũng mường tượng được. Trước lúc vào đây, cô đã đoán chuyện sẽ không suôn sẻ, giờ chỉ vừa mở màn thôi mà đã bị phá tướng.
Chu Yên ngoảnh lại, nhìn Triệu Vưu Kim: “Sếp không thích rượu này à? Em đổi loại khác nhé? Sếp thích Burgundy không?”
Triệu Vưu Kim nheo mắt, hơi ngạc nhiên trước năng lực thích ứng của Chu Yên. Bà ta liếc đám bạn, âm thầm bàn nhau đứa con gái này có thể cứng đến đâu: “Bao nhiêu một đêm?”
Chu Yên lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi sếp, em không tiếp khách.”
Triệu Vưu Kim không lấy làm kinh ngạc, trái lại còn tủm tỉm: “Không tiếp khách chẳng qua là vì điều kiện không đủ hấp dẫn thôi. Cô ra giá đi.”
Chu Yên nâng mắt: “Năm triệu.”
Triệu Vưu Kim bật cười, đám bạn của bà ta cũng cười ầm ĩ. Bà ta hò bè bạn: “Các cô nghe thấy không? Làm điếm mà mở mồm ra đòi năm triệu, tưởng mình còn trinh hay có hàng nạm kim cương chắc?”
Chu Yên không hề nói đùa, nếu Triệu Vưu Kim đưa cô năm triệu thì có chơi tập thể cũng không thành vấn đề, con số năm triệu đủ để cô không ngại thoát khỏi Tư Văn. Nhưng nếu bà ta không cho được, vậy thì xin lỗi, đừng ai hòng động được vào cô.
Triệu Vưu Kim cười chán chê rồi rút từ trong túi ra một tấm thẻ, ném vào mặt Chu Yên: “Năm mươi ngàn, cho lái xe của tôi chơi một nháy.”
Bà ta ngừng cười, song đám bạn vẫn còn rúc rích.
Tiếng cười đầy mỉa mai kia khiến cả Kẹo khó chịu như bị xát muối. Không phải họ thương cảm cho Chu Yên, mà họ đang liên tưởng đến chính mình hèn mọn dưới đáy xã hội, không có lấy dù chỉ một chút tự tôn.
Từ khoảnh khắc đồng ý tiếp Triệu Vưu Kim, Chu Yên đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng ngậm bồ hòn làm ngọt. Khác với những kẻ cô dám trở mặt trong quá khứ, với địa vị xã hội của Triệu Vưu Kim, cả Kẹo có hợp lại cũng chưa chắc đã địch được bà ta.
Cô chỉ là một người phụ nữ sa cơ lỡ vận, còn mỗi cái mạng này, cô tối thiểu vẫn biết mình biết người.
Về phần Tư Văn, dẫu hắn quyền lực thật, nhưng có thể giúp cô được bao nhiêu? Nhỡ hắn cân nhắc thiệt hơn, nhận ra vứt bỏ cô sẽ đơn giản hơn nhiều so với đắc tội Triệu Vưu Kim thì chẳng phải cô tàn đời rồi sao?
Cô cần tiền để chữa bệnh cho đứa em bị nghiện ma túy, cô không bướng được với ai cả, thế nên cô phải nhịn. Thế giới của người trưởng thành không có chỗ cho những cơn giận, dù là để đòi lại công bằng cho bản thân cũng không.
Vậy thì cứ phải nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi ư? Chu Yên không nghĩ vậy. Cô có thể giữ thái độ bình tĩnh từ đầu chí cuối, cô cũng có thể chấp nhận mọi trò làm khó của Triệu Vưu Kim, nhưng năm chục ngàn để đi khách, thật sự không được.
Năm triệu để đắc tội Tư Văn, cô làm, năm chục ngàn để đắc tội Tư Văn, muốn thành mẹ cô hay gì?
Chu Yên cầm chai rượu, nhớ cảnh Tư Văn lấy mảnh thủy tinh từ chai rượu vỡ, cô cũng đập nó xuống bàn vỡ toác.
Gương mặt chế giễu của Triệu Vưu Kim đanh lại, dần trở nên nghiêm túc. Những người khác cũng không khỏi đánh trống ngực, mụ Hồng thì nhíu chặt mày, thần kinh căng như dây đàn.
Chu Yên nhặt miếng thủy tinh lớn nhất đè lên cổ: “Em nói rồi, sếp trả năm triệu thì em hầu. Còn nếu sếp khăng khăng đòi một nháy giá năm chục ngàn, em chỉ có thể cho sếp một cái xác và án tù chung thân.”
Triệu Vưu Kim nhếch môi, nheo nheo hai mắt.
Đúng là cẩn thận vô cùng. Bà ta bắt đầu cảm thấy, con điếm này không kém như mình tưởng.
Hai người giằng co, không ai khoan nhượng. Cứ thế qua vài phút, Tư Văn đá cửa xông vào.
Hôm nay cuối tuần mà đám người ở Kẹo không biết là hắn sẽ đến sao? Hay bọn họ được Triệu Vưu Kim cho nhiều lộc quá nên bắt đầu không coi hắn ra gì rồi?
Dám để người lạ làm nhục Chu Yên, chán sống rồi đây mà.
Sau màn kịch hôm qua, hắn biết Triệu Vưu Kim sẽ kiềm lòng không đặng mà tìm tới hắn, cũng đã nghĩ đến việc bà ta sẽ thăm dò chỗ Chu Yên. Những tưởng Kẹo ít nhất sẽ che chở cho Chu Yên vì cô là người của hắn, nhưng dường như hắn đã đánh giá quá cao nhân tính trước đồng tiền.
Vừa đến Kẹo, nghe mọi người kháo nhau là Chu Yên bị Triệu Vưu Kim tát, hắn liền không bình tĩnh nổi nữa, mặt mày sa sầm báo hiệu một cơn thịnh nộ.
Đá văng cửa phòng, cũng tức là từ bỏ mọi tính toán của hắn với Triệu Vưu Kim.
Hắn đã nể mặt, bà ta lại nhổ vào.
Triệu Vưu Kim trông thấy Tư Văn, hôm nay hắn mặc một bộ âu phục, nét tùy ý hôm qua đã được thay thế bởi sự khuôn phép, song vẫn chẳng giấu được vẻ hung ác. Biểu cảm thong dong trên mặt Triệu Vưu Kim tắt ngóm, bà ta giật giật mông, vô thức dịch sang bên cạnh.
Sao hắn đến nhanh quá vậy?
Chu Yên không ngoái lại, nhưng vẫn biết người đến là Tư Văn. Trước ánh mắt bao người, Tư Văn bước đến trước mặt Chu Yên, nghiêng đầu nhìn mặt cô, cầm đi mảnh thủy tinh rồi sờ lên tay cô. Cảm giác lạnh toát khiến hắn càng thêm sầm sì.
Hắn vuốt ve mảnh thủy tinh vỡ: “Bà Triệu bao cả hộp đêm hết bao nhiêu?”
Triệu Vưu Kim nhìn hắn chòng chọc, không nói không rằng.
Mụ Hồng đáp thay bà ta: “Sáu trăm ngàn ạ.”
Tư Văn gật đầu, bảo: “Tính vào thẻ của tôi gấp đôi số đó.”
Mụ Hồng hít sâu một hơi, những người khác cũng dựng tóc gáy.