Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 22




Edit | Beta: Manh & MDL

Trời sang thu, gió lạnh cũng tràn về, dù có hơi trễ hẹn nhưng vẫn đủ làm rùng mình những ai dám xem thường nó.


Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Triệu Vưu Kim đến Kẹo làm phiền Chu Yên, cả hộp đêm như bị mất trí nhớ tập thể, không một ai nhắc lại chuyện hôm đó, mà đương nhiên Tư Văn và Triệu Vưu Kim cũng không cho phép họ làm thế.

Sau cái lần đuổi Chu Yên đi, Tư Văn không còn đến tìm cô nữa, mỗi ngày của cô đều trôi qua trong yên bình.

Vết bầm trên cổ đã tan, vết thương trên mặt cũng dần lành, chỉ cần trang điểm là không ai nhìn ra. Khi đón khách, cô lại về với cái thái độ “miệng cười nói, tay cởi đồ, mà mặt thì không cảm xúc”.

Lạ ở chỗ, cô vẫn được nhiều khách gọi phục vụ bất chấp kiểu hành xử đó.

Mụ Hồng từng bảo, đàn ông đa phần đều vậy, bỏ tiền thì bỏ tiền chứ đối tượng dễ dãi quá cũng không ưng. Thay vào đó, bọn họ thích những cô đào có khả năng khơi dậy ham muốn chinh phục của họ hơn.

Đào nào ở Kẹo cũng hiểu nguyên tắc ấy, nhưng các cô không bắt chước được. Người ta vừa đặt tiền lên bàn là các cô đã ngoan ngoãn nằm ngửa ra, trông ngóng được phục vụ.

Mặt mũi và hàng họ có là sá gì so với tiền?

Buổi tối Chu Yên đi tiếp rượu, gặp ông khách là giám đốc kinh doanh của một showroom 4S[1]. Ông ta xé rách áo Chu Yên, nhiều lần muốn sờ soạng ngực cô nhưng đều bị mụ Hồng cản lại: “Xin lỗi sếp, em đây chỉ phục vụ mình uống rượu thôi ạ.”

[1] 4S, viết tắt từ Sales – Service – Spare parts – Surveys, là mô hình cửa hàng cung cấp dịch vụ trọn gói, kết hợp giữa bán hàng, dịch vụ, trưng bày phụ tùng và khảo sát phản hồi từ khách hàng.

Tay giám đốc khó chịu lắm, song ngày mai khi bình minh lên, ông ta còn phải để kiếm cơm bằng cái vỏ đạo mạo này. Chẳng may tai vách mạch dừng, khách hàng phát hiện bộ mặt bê bối của ông ta thì cơm đâu nữa mà ăn, thế nên dù đã ngấm hơi men, ông ta cũng chỉ đành kìm cơn giận lại, tiếc nuối nhìn Chu Yên mặc lại áo lót.

Phục vụ khách hết hai tiếng, Chu Yên về phòng hóa trang thay cái áo bị xé rách.

Cô thường dùng phòng chung với mười mấy cô đào khác, nhiều khi bước vào còn thấy quản lý đang đè cô nào trên bàn trang điểm, hạ bộ phản chiếu lên gương, ngôn từ dâm tục văng không ngớt.

Những lúc ấy, cô chỉ làm như mình là người mù, vào thẳng gian nhỏ kéo rèm lại.

Cởi quần áo rách, vứt vào thùng rác, thế là cô tan tầm.

Lúc ra đến cửa phòng, Chu Yên thấy mụ Hồng đã phì phèo hết nửa điếu thuốc. Cô chải tóc, hỏi bâng quơ: “Có chuyện gì?”

Mụ Hồng không đáp mà đi ra ngoài. Chu Yên nối bước theo sau.

Ra trước tiệm bida ở phía đối diện, mụ Hồng đưa mắt ngắm nhìn vẻ ngoài tráng lệ của Kẹo.

Chu Yên không muốn dài dòng với mụ: “Nói đi.”

Mụ chìa bao thuốc và bật lửa cho cô, song cô không nhận: “Tôi đang vội về nhà.”

Mụ Hồng nghe vậy bèn để bao thuốc lên hàng rào công trường, rít một hơi rồi nhả khói: “Xưa tôi không ép cô bán thân, nay cũng cũng sẽ không bắt cô bỏ nghề, nhưng cô thấy đấy, Kẹo có nền móng vững chãi, làm ăn ổn định bao lâu nay thế mà cũng phải lao đao trước Tư Văn.”

Chu Yên im lặng lắng nghe.

“Bao nhiêu người thấy anh ta giẫm đạp Triệu Vưu Kim, vậy mà từ lúc anh ta ôm cô đi, cả cái thành phố này như bị mất trí nhớ hết. Kẹo quá bé nhỏ trước một người kinh khủng như anh ta.”

Từng câu từng chữ của mụ đều có ý đuổi khéo. Trước đây mụ thấy việc Chu Yên ở lại Kẹo không có gì đáng trách, việc Chu Yên sợ Tư Văn cũng vậy, không có gì đáng trách, mà đối với mụ, có nhiều khách hàng sẵn sàng gọi Chu Yên phục vụ cũng là chuyện tốt.

Nhưng nay đã chẳng còn như xưa. Sức ảnh hưởng của Tư Văn quá mãnh liệt, dù không ai dám hó hé câu nào, song nỗi sợ cũng chẳng được nguôi ngoai.

Các cô đào bắt đầu ngầm so đo, cảm thấy Tư Văn thiên vị Chu Yên, hắn không ngại trở mặt với một người quyền thế như Triệu Vưu Kim vì cô, dù cô chỉ là một con điếm; đồng thời, họ cũng cảm thấy Kẹo bất công khi chỉ trao đặc quyền cho Chu Yên. Cô đã ngang nhiên chống đối Triệu Vưu Kim, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến Kẹo vậy mà vẫn không phải nhận bất kỳ một hình phạt nào, trong khi Phương Na Na và Trà Sữa thì bị đuổi thẳng cổ.

Trong lòng bất bình, thành ra làm việc không chuyên tâm. Làm việc không chuyên tâm, thì càng nhận phải nhiều khiếu nại. Càng nhận phải nhiều khiếu nại, thì lại càng bất bình.

Họ tự giam mình trong cái vòng luẩn quẩn ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày họ tận số sẽ không còn xa nữa. Đến lúc đó, tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, người gánh tội vẫn cứ là mụ ta, quanh đi quẩn lại, ai biết liệu Giám đốc Hoàng có sút bay mụ hay không?

Đây là cần câu cơm của mụ, mụ không muốn đánh mất nó.

Chu Yên hiểu ý mụ: “Theo chị thì Kẹo mang lại cho Tư Văn được bao nhiêu kỷ niệm tốt đẹp?”

Mụ Hồng quay sang nhìn cô.

“Hầu như không có. Chị cho là tôi quan trọng với Tư Văn phải không? Vậy nếu tôi đi rồi, liệu Kẹo có còn sống nổi không?”

Mụ Hồng mím môi, đề tài này đến đây là kết thúc.

Mụ đưa mắt về phía xa xăm, bỗng nhiên muốn hỏi Chu Yên: “Anh ta coi trọng cô đến mức sẵn sàng đầu tư thời gian và tiền bạc cho cô, vậy tại sao anh ta vẫn để cô làm công việc này? Dù ở đây cô chỉ là nhân viên phục vụ thì cũng đâu tránh khỏi việc bị sờ mó.”

Từ trước đến nay, Tư Văn chỉ gọi Chu Yên phục vụ, song chưa bao giờ nói rõ lý do. Mấy năm trước Chu Yên còn thắc mắc hỏi hắn nhưng hắn không bao giờ trả lời rõ ràng, dần dà, cô cũng không hỏi nữa.

Chính cô cũng từng có những quyết định khiến người ta không hiểu nổi, không ít lần cô bị chất vấn: Tại sao cô lại làm thế? Tại sao cô không làm thế? Nếu cô làm thế này thế này thì đã thế nọ thế kia rồi.

Nào có lắm “tại sao” như vậy? Cô làm thế bởi vì cô là Chu Yên, và chỉ có cô là Chu Yên.

Tương tự, Tư Văn nghĩ gì làm gì là việc riêng của hắn, Chu Yên cô chỉ cần là chính mình, không xen vào chuyện của hắn, vậy là đã quá đủ cho mối quan hệ này rồi.

Nếu có lúc kìm lòng không đặng mà hỏi hắn, hắn không đáp cũng chẳng sao.

Cô hài lòng với hiện tại này.

Mụ Hồng không nghe được câu trả lời thì cũng không hỏi thêm nữa, song mụ vẫn muốn thương lượng: “Cô nghe tôi mắng một lần được không? Ở trước mặt bọn họ ấy. Tôi không thể ngó lơ nhiều người vậy được, bọn họ sẽ nghĩ cô được đối xử quá đặc biệt, như vậy thật sự rất khó kiểm soát. Cô cứ xem như đang làm từ thiện có được không?”

Chu Yên có thể cảm nhận được sự sốt ruột của mụ ta, nhưng lấy lý gì cơ chứ?

Trước kia mụ quản lý không tới nơi tới chốn, để họ vu khống sỉ vả cô mãi không biết mệt, sao khi đó họ không tự thấy mình quá đáng đi? Bây giờ chỉ có mỗi chuyện Tư Văn ôm cô đi, Kẹo không xử lý cô mà bọn họ đã ghen ghét cô đến mức đó rồi à?

Lúc cô hấp hối trong lòng Tư Văn chẳng lẽ bọn họ mù cả rồi sao?

Cô đánh đổi cả mạng sống để có được chút xíu đãi ngộ đặc biệt, còn họ thì chỉ chăm chăm vào cái chút xíu đó.

“Không được.”

Mụ Hồng nhướng mày, định lấy thêm điếu thuốc nhưng run rẩy thế nào lại làm rớt mất. Mụ ta nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi.

Mụ cũng đoán được Chu Yên sẽ không dễ dàng đồng ý. Lời cảnh cáo của cô lúc trị Phương Na Na vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng mụ thật sự không còn cách nào khác. Chừng nào đám đào vẫn còn bất bình thì chừng đó trong Kẹo vẫn tồn tại một quả bom nổ chậm, ngày tim dầu cháy hết sẽ là ngày mụ rơi xuống vực thẳm.

Mụ quay lại, cầu khẩn: “Nhất định phải có người chết mới được ư? Đó là điều cô muốn thấy hay sao? Chúng tôi có phải người tổn thương cô đâu.”


Chu Yên cười thê lương: “Nhưng khi tôi sắp chết, ai trong các người đã đưa tay giúp đỡ tôi?”

Cuối cùng, vẫn chỉ có Tư Văn.

Hắn là người tổn thương cô, cũng là người cho cô thuốc.

Có thể hắn không đáng để cô biết ơn, nhưng những kẻ thờ ơ bạc bẽo kia thì có tư cách đòi cô giúp chắc? Cô không dám dây vào thế lực của Triệu Vưu Kim ở Kỳ Châu thôi chứ cô ngán gì đám gà ở Kẹo?

Chu Yên ích kỷ vậy đấy, hợm hĩnh vậy đấy, ngoại lệ duy nhất đã trao đi rồi, còn những kẻ khác ấy à? Miễn đi.

Mụ Hồng siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào da thịt: “Tôi sẽ cho cô tiền.”

Chu Yên liếc mụ: “Vậy phải xem chị cho được bao nhiêu.”

Mụ Hồng nghiến răng: “Hai mươi ngàn.”

Chu Yên quay đầu đi thẳng, cô đã lãng phí kha khá thời gian rồi.

Mụ Hồng gọi với theo: “Một trăm ngàn!”

Chu Yên khoát tay, chân không dừng bước: “Bao giờ tiền vào tài khoản thì tôi sẽ diễn kịch với chị.”

Mụ Hồng bủn rủn tựa vào rào chắn.

Mụ ta sai rồi. Chu Yên chẳng hề giống Thẩm Ngọc Điệp chút nào. Thẩm Ngọc Điệp sẽ không bao giờ tính toán chi li như cô, và sẽ càng không giống cô ở chỗ, cô nhìn thì tưởng có cả trăm gương mặt, nhưng dưới lớp da kia chỉ có duy nhất một linh hồn.

***

Lúc Chu Yên về đến nhà, Chu Tư Nguyên vẫn chưa ngủ, còn đang mải mê xem phim.

Gần đây cậu thích xem phim kinh dị, mới đầu Chu Yên nghĩ thể loại này không phù hợp với lứa tuổi của em trai nên đã tải thêm nhiều phim hoạt hình, thế nhưng cậu cũng chỉ lựa mấy bộ kinh dị trong số đó để xem, còn lại chẳng thèm đoái hoài.

Chu Tư Nguyên thấy cô thì cười ngọt: “Chị.”

Chu Yên thay giày vào nhà, xoa đầu cậu: “Vẫn chưa ngủ à?”

Chu Tư Nguyên chỉ tivi: “Em sắp xem xong rồi.”

Chu Yên đi rót nước cho mình và Chu Tư Nguyên. Đúng lúc cảnh phim chuyển sang nam diễn viên chính, anh ta cụp mi, miệng ngậm điếu thuốc, trông buồn rầu ủ dột nhưng vẫn quyến rũ khó tả.

Cô chợt nhớ đến Tư Văn. Khi hút thuốc, hắn cũng làm adrenaline của người ta trỗi dậy như thế.

Cũng chính hắn dạy cho cô biết, trên thế gian này thứ trung thành với mình chỉ có thuốc lá và rượu.

Bỗng Chu Tư Nguyên hưng phấn lên tiếng, kéo Chu Yên ra khỏi luồng suy nghĩ bất tận: “Hung thủ sắp xuất hiện rồi!”

Phim này Chu Yên đã từng xem, cô thử hỏi cậu: “Em biết kẻ sát nhân là ai không?”

“Người mặc đồ trắng ạ.”

Chu Yên nhướng mày: “Vì sao?”

“Bởi vì chỉ có anh ta không có động cơ giết người.”

Chu Tư Nguyên đã đoán đúng. Hung thủ quả thật là người mặc đồ trắng.

Chu Tư Nguyên phân tích: “Tội phạm thiên tài hầu hết không có động cơ gì sâu xa, chúng chỉ đơn thuần là theo đuổi khoái cảm của việc phạm tội, nên là phim nào mà lúc quảng bá cứ nhấn mạnh vào nhân vật thiên tài thì phim đó thường không theo mô típ ân oán tình thù. Những người có động cơ giết người chắc chắn không phải là hung thủ.”

Chu Yên nghe Chu Tư Nguyên nhận xét vậy cũng không ngạc nhiên, dù gì cậu cũng xem nhiều phim thể loại này rồi, biết trông bầu vẽ gáo là chuyện dễ hiểu. Có điều cô không muốn cậu cho đó là ngầu: “Tư Nguyên thấy anh ta đẹp trai không?”

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Đã làm điều ác thì đẹp hay xấu không quan trọng, anh ta có đẹp cỡ mấy thì vẫn là kẻ ác.”

Chu Yên mỉm cười, ôm cậu vào lòng: “Cái gì càng đẹp thì càng nguy hiểm, mà đã nguy hiểm là mình phải tránh xa.”

Chu Tư Nguyên hỏi khẽ: “Vậy chị có làm được không ạ?”

Chu Yên chỉ cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.