Edit | Beta: Manh & MDL
Tối đó xong việc, Tư Văn ngồi hút thuốc thao thức cả đêm, còn Chu Yên thì được một giấc ngủ không mộng mị.
Vừa ra khỏi cửa, hắn lại quay trở vào, cúi xuống hôn lên mắt Chu Yên, cảm nhận sự mềm mại ở đó rồi, hắn mới bằng lòng rời đi.Trang phục của Tư Văn rất hợp không khí sảnh tiệc, nhưng không đến mức nổi bật, có nhiều người ăn vận còn khoa trương hơn thế. Điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch, hoàn toàn ăn khớp với dự đoán của hắn.
Thấy Tư Văn gật đầu, cô ấy bèn giơ bảng.
Cô thư kí đã đứng sẵn bên ngoài, chờ thấy bóng xe liền ra nghênh đón, theo ngay sau cô ấy là một hàng những người phụ nữ ăn bận chỉnh tề, tay nâng quần áo, giày và trang sức, cảnh tượng hết sức phô trương.
Là hắn.
Sau khi Tư Văn đã ăn bận chỉn chu, thư kí kiểm tra lại lần cuối thì phát hiện cổ hắn có vết bầm. Cô cúi đầu, tim đập như trống khua lồng ngực song vẫn bình tĩnh nhắc: “Thưa ngài, cần xử lý vùng cổ chút ạ.”Tư Văn để mặc vết bầm, bước ra ngoài: “Khỏi đi.”Bảy giờ sáng hôm sau, Tư Văn rời giường rửa mặt, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài. Cô ấy hỏi lại: “Thưa ngài?”Còn giao hàng tận cửa kiểu này thì… đến khu nhà cũ kỹ của cô còn cấm nữa là. Nghĩ đến đây, Chu Yên lại chuẩn bị sập cửa.Nhìn đôi mắt ấy, kí ức vụ án buôn ma túy ở Lục Hoạt năm nào bỗng ùa về trong trí óc Phùng Trọng Lương.Vừa ra khỏi cửa, hắn lại quay trở vào, cúi xuống hôn lên mắt Chu Yên, cảm nhận sự mềm mại ở đó rồi, hắn mới bằng lòng rời đi.
Người kia quay ra sau nhìn Tư Văn, thấy hắn có khí chất vô cùng xuất chúng: “Không biết. Chưa gặp bao giờ.”
Nghĩ đến đây, Chu Yên lại chuẩn bị sập cửa.
Có quý bà hàng trước rủ rỉ với người ngồi kế bên: “Ai vậy?”Tư Văn bước từng bước thong thả: “Món cuối trong buổi đấu giá là gì?”Cô thư kí liếc qua màn hình: “Tất cả đều đã có mặt ạ.”Đến lúc Chu Yên tỉnh giấc bởi tiếng chuông cửa thì đã là mười giờ. “Là bức tranh được vẽ bằng vân tay bởi một đứa bé hai tuổi người Đan Mạch. Một ngày sau khi tác phẩm được hoàn thành, đứa bé đã qua đời vì hội chứng cai methamphetamine. Vì có nguồn gốc đặc biệt như vậy nên tại Bắc Âu, bức tranh đã được đấu giá lên tới một mức kỷ lục, cuối cùng nó được tặng lại cho chủ nhân của buổi đấu giá từ thiện với điều kiện toàn bộ tiền quyên góp phải được trao cho Tổ chức trẻ sơ sinh mắc hội chứng cai.”Cô mơ màng đi mở cửa, đứng ngoài là một anh nhân viên chuyển phát nhanh.
Tư Văn thích đáp án ấy.Cô thư kí liếc qua màn hình: “Tất cả đều đã có mặt ạ.”Cô vốn chẳng phải một con cừu, chỉ vờ vịt đội cái lốt ấy trước mặt đồng tiền mà thôi.Anh ta cầm một chiếc hộp, định đưa cho cô: “Cô Rose phải không ạ?”
Tư Văn hơi khép mắt, mặt mày thờ ơ. Cô thư kí
Trang phục của Tư Văn rất hợp không khí sảnh tiệc, nhưng không đến mức nổi bật, có nhiều người ăn vận còn khoa trương hơn thế. Điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch, hoàn toàn ăn khớp với dự đoán của hắn.
Sau khi vật phẩm đấu giá được triển lãm, những hội viên đủ điều kiện sẽ có quyền trả giá trước. Người thắng sẽ cùng ban tổ chức ký hợp đồng về việc sử dụng khoản tiền đấu giá, còn ban tổ chức sẽ có trách nhiệm cung cấp biên lai quyên tặng, cả hai văn bản đều phải được công khai theo quy định pháp luật.Chu Yên vô thức đáp: “Nhầm người rồi.” DChu Yên ngồi về xô-pha, ngó chiếc tivi bị đập lõm. Giá thì đắt đỏ mà sao dễ hỏng thế không biết. Nghĩ lại chuyện Tư Văn quăng nát điện thoại của cô rồi còn tỏ thái độ, cô thầm bực dọc trong lòng. Lão già chết tiệt, chỉ toàn làm mấy trò khốn nạn là giỏi.ứt lời, đang định đóng cửa thì anh ta ngăn: “Cô chờ chút, để tôi kiểm tra lại đã.”
Món thứ hai, rồi món thứ ba… cho đến món cuối cùng, đều được Tư Văn vung tiền mua hết. Dần dà nửa sảnh khách khứa sinh lòng kính nể, thậm chí mỗi lần hắn ra giá, họ còn thấy hồi hộp hơn cả khi tự mình tham gia.
Ban tổ chức ra ngoài sảnh, sốt sắng muốn xem quý ngài ném tiền qua cửa sổ này là thần thánh phương nào, thậm chí đến Phùng Trọng Lương đáng lẽ chỉ xuất hiện trong khâu giao dịch cuối buổi cũng nghe được phong thanh. Từ cửa thang máy, ông nhìn về phía người đàn ông mặc đồ bạc ngồi bên trái sảnh, dáng ông thẳng tắp, hai mắt có thần, tay hơi nắm lại, cả người không chút nao núng.
Thư kí nhìn màn hình laptop: “Trước mắt đã có
Vật phẩm đầu tiên được nữ lễ tân mang lên, trên màn hình lớn trình chiếu hình ảnh chi tiết về món đồ. Đấu giá viên lên sân khấu, thay mặt MC tiếp tục điều hành chương trình, giới thiệu về vật phẩm, sau đó bước vào giai đoạn trả giá.Chu Yên lấy làm lạ, ở chung cư của Tư Văn, cửa nào cũng có tới có sáu bảy viên bảo vệ tác phong nhanh nhạy cẩn mật đứng gác, đến một con ruồi cũng khó lòng bay lọt; bưu kiện gửi đến đều được để vào tủ chuyên dụng bên ngoài, nếu là bưu kiện vận chuyển theo yêu cầu thì bảo vệ sẽ lái ô tô điện giao tới hòm thư riêng của mỗi hộ ở tầng trệt các tòa.
Đây là lần đầu tiên hắn công khai tham dự một buổi đấu giá từ thiện, mà còn là ở ngay tại tỉnh lỵ, hắn nhất định phải chơi một trận ra trò.
Chủ nhân của bữa tiệc đấu giá từ thiện cao cấp tối nay có quan hệ mật thiết với chính phủ, độ uy tín khá cao. Đây cũng là một trong những sự kiện từ thiện trọng đại và đúng luật nhất của thành phố.
Tư Văn để mặc vết bầm, bước ra ngoài: “Khỏi đi.”
Tư Văn quay lại nhìn vào gương, vết ấy là do bị Chu Yên cắn. Phập một cú còn ác hơn cả hắn, đúng chẳng khác nào loài chó.Chu Yên hờ hững bỏ điện thoại xuống rồi đi tắm. Xong xuôi ra ngoài, nhìn căn phòng toàn dấu vết “giao chiến” mà bụng dạ cô nôn nao cả lên. Cô lắc đầu, bắt tay dọn dẹp. ĐCòn giao hàng tận cửa kiểu này thì… đến khu nhà cũ kỹ của cô còn cấm nữa là. Ban tổ chức ra ngoài sảnh, sốt sắng muốn xem quý ngài ném tiền qua cửa sổ này là thần thánh phương nào, thậm chí đến Phùng Trọng Lương đáng lẽ chỉ xuất hiện trong khâu giao dịch cuối buổi cũng nghe được phong thanh. Từ cửa thang máy, ông nhìn về phía người đàn ông mặc đồ bạc ngồi bên trái sảnh, dáng ông thẳng tắp, hai mắt có thần, tay hơi nắm lại, cả người không chút nao núng.Nghĩ đến đây, Chu Yên lại chuẩn bị sập cửa.
Máy bay phản lực tư nhân của Tư Văn bay thẳng đến sơn trang Thất Thước.
Tư Văn lái xe đến ngôi nhà thực thụ của hắn tại Kỳ Châu, một căn biệt thự nằm ở phía Tây thành phố.Hẳn nhiên, Chu Yên thấy khó chịu lắm, có điều cô đã khác xưa rồi. Trước đây nếu Tư Văn làm cô bực, cô sẽ cúi đầu vì địa vị, vì khí thế, và vì sự hào phóng của hắn, còn nay mà không vui, cô sẽ trở mặt ngay tức thì.Anh nhân viên nhìn tờ giấy nhắn: “Đúng rồi, đúng nhà này mà.” ĐVật phẩm đầu tiên được nữ lễ tân mang lên, trên màn hình lớn trình chiếu hình ảnh chi tiết về món đồ. Đấu giá viên lên sân khấu, thay mặt MC tiếp tục điều hành chương trình, giới thiệu về vật phẩm, sau đó bước vào giai đoạn trả giá.Cô thư kí đưa thư mời cho người gác cổng, anh ta nhận bằng hai tay, dùng máy chuyên dụng quét mã vạch. Cánh cổng mở ra, Tư Văn bước vào, thư kí theo sát đằng sau. nhận phòng tại chuỗi khách sạn Phùng Trọng Lương đang ở.oạn dúi chiếc hộp vào tay cô rồi bỏ đi.
Thư kí ghi nhớ những số giơ bảng, phân tích sơ qua bối cảnh của họ, đánh giá họ sẽ đuối ở mức giá nào, sau đó nói với Tư Văn: “Thưa ngài, có thể trả giá rồi ạ.”
Nghe nói vì nể Phùng Trọng Lương nên chủ nhân của bức tranh mới tặng nó lại cho ban tổ chức, do đó ông ta sẽ tham dự buổi tiệc tối nay với tư cách là khách mời danh dự.
Tư Văn quay lại nhìn vào gương, vết ấy là do bị Chu Yên cắn. Phập một cú còn ác hơn cả hắn, đúng chẳng khác nào loài chó.
Đây là lần đầu tiên hắn công khai tham dự một buổi đấu giá từ thiện, mà còn là ở ngay tại tỉnh lỵ, hắn nhất định phải chơi một trận ra trò.Chu Yên tỉnh cả người. Vòng qua mớ hỗn độn dưới sàn, cô ngồi xuống xô-pha mở hộp, bên trong là một chiếc điện thoại.
Là hắn.
Cô thư kí đưa thư mời cho người gác cổng, anh ta nhận bằng hai tay, dùng máy chuyên dụng quét mã vạch. Cánh cổng mở ra, Tư Văn bước vào, thư kí theo sát đằng sau.
Búa gỗ nện xuống, Tư Văn giành được món đầu tiên.Buổi đấu giá được tổ chức tại sơn trang Thất Thước, cạnh một chuỗi khách sạn cùng nằm ngoài đường vành đai 5, không chỉ quy tụ những nhân vật tiếng tăm từ đủ các ngành nghề, mà còn có sự tham gia của quan chức cao cấp trong chính phủ.Vậy ra là đồ Tư Văn gửi. Chẳng trách anh chàng kia vào được đến đây.
Thời gian eo hẹp gần như không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, phải cấp tốc di chuyển để tránh bị muộn. Giả mà rỗi rãi hơn thì hắn đã chờ tới nơi mới thay quần áo, tiện thể
Tư Văn cảm thấy mình nên đến để chiêm ngưỡng phong thái của vị cục trưởng này một phen. Gặp riêng không được, thì đành gặp nơi đông người vậy.
Hắn đang muốn chơi trò gì đây?Búa gỗ nện xuống, Tư Văn giành được món đầu tiên.Chu Yên hờ hững bỏ điện thoại xuống rồi đi tắm. Xong xuôi ra ngoài, nhìn căn phòng toàn dấu vết “giao chiến” mà bụng dạ cô nôn nao cả lên. Cô lắc đầu, bắt tay dọn dẹp. ĐBan tổ chức ra ngoài sảnh, sốt sắng muốn xem quý ngài ném tiền qua cửa sổ này là thần thánh phương nào, thậm chí đến Phùng Trọng Lương đáng lẽ chỉ xuất hiện trong khâu giao dịch cuối buổi cũng nghe được phong thanh. Từ cửa thang máy, ông nhìn về phía người đàn ông mặc đồ bạc ngồi bên trái sảnh, dáng ông thẳng tắp, hai mắt có thần, tay hơi nắm lại, cả người không chút nao núng.Nhìn đôi mắt ấy, kí ức vụ án buôn ma túy ở Lục Hoạt năm nào bỗng ùa về trong trí óc Phùng Trọng Lương.ến khi phòng ốc tinh tươm rồi, cô vẫn thấy hơi nhức đầu vì mùi tanh mặn hãy còn quanh quẩn, bèn mở cửa sổ cho thoáng khí.
Thư kí không được hắn dặn trước, theo thời gian cũng bắt đầu trở nên luống cuống.
Con người ấy mà, được voi thì sẽ đòi tiên, chẳng một ai là ngoại lệ.
ọ ngồi vào chiếc xe đã chờ sẵn ở ngoài, đi thẳng ra sân bay.
Chu Yên ngồi về xô-pha, ngó chiếc tivi bị đập lõm. Giá thì đắt đỏ mà sao dễ hỏng thế không biết. Nghĩ lại chuyện Tư Văn quăng nát điện thoại của cô rồi còn tỏ thái độBình thường thích thì gọi cô đến, xua cô đi, thậm chí còn cau mày quắc mắt, chửi không ngơi mồm. Bao nhiêu đó cô nhịn được tất, nhưng cái trò theo dõi của hắn lần này đã là một cấp độ khác.Còn giao hàng tận cửa kiểu này thì… đến khu nhà cũ kỹ của cô còn cấm nữa là., cô thầm bực dọc trong lòng. Lão già chết tiệt, chỉ toàn làm mấy trò khốn nạn là giỏi.
Cô bị hạn chế tiếp khách phòng VIP, chỉ được phục vụ phòng thường, chẳng kiếm được mấy đồng. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc mà cô rớt hạng rồi bị xoá khỏi danh sách phòng VIP, về sau nếu các sếp ngồi bên ấy gọi đào, e là sẽ không đến lượt cô.
Tư Văn xuống xe, giẫm lên thảm cỏ: “Có tất cả bao nhiêu người?”
Tư Văn không quan lắm giá cả lắm, hắn chỉ muốn giành được tất cả mọi thứ. Thư kí không được hắn dặn trước, theo thời gian cũng bắt đầu trở nên luống cuống.Bình thường thích thì gọi cô đến, xua cô đi, thậm chí còn cau mày quắc mắt, chửi không ngơi mồm. Bao nhiêu đó cô nhịn được tất, nhưng cái trò theo dõi của hắn lần này đã là một cấp độ khác.
Sau khi Tư Văn đã ăn bận chỉn chu, thư kí kiểm tra lại lần cuối thì phát hiện cổ hắn có vết bầm. Cô cúi đầu, tim đập như trống khua lồng ngực song vẫn bình tĩnh nhắc: “Thưa ngài, cần xử lý vùng cổ chút ạ.”
Đã tiêu đến hai mươi triệu rồi mà Tư Văn vẫn bình chân như vại, tiếp tục nướng tiền không ngơi tay.Trước kia đưa cô lên làm má mì bất thành, nay hắn đổi sang thao túng hoàn cảnh của cô ở Kẹo từ xa. Nghe nói vì nể Phùng Trọng Lương nên chủ nhân của bức tranh mới tặng nó lại cho ban tổ chức, do đó ông ta sẽ tham dự buổi tiệc tối nay với tư cách là khách mời danh dự. Món thứ hai, rồi món thứ ba… cho đến món cuối cùng, đều được Tư Văn vung tiền mua hết. Dần dà nửa sảnh khách khứa sinh lòng kính nể, thậm chí mỗi lần hắn ra giá, họ còn thấy hồi hộp hơn cả khi tự mình tham gia.Cô bị hạn chế tiếp khách phòng VIP, chỉ được phục vụ phòng thường, chẳng kiếm được mấy đồng. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc mà cô rớt hạng rồi bị xoá khỏi danh sách phòng VIP, về sau nếu các sếp ngồi bên ấy gọi đào, e là sẽ không đến lượt cô.
Ví dụ như Phùng Trọng Lương, Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy thuộc Bộ Công an.
Thật xảo quyệt làm sao, hắn đang từng bước biến cô thành một người mà đến con chó ở Kẹo cũng chẳng thèm ngó ngàng, từ đó độc chiếm cô vĩnh viễn.
Chu Yên lấy làm lạ, ở chung cư của Tư Văn, cửa nào cũng có tới có sáu bảy viên bảo vệ tác phong nhanh nhạy cẩn mật đứng gác, đến một con ruồi cũng khó lòng bay lọt; bưu kiện gửi đến đều được để vào tủ chuyên dụng bên ngoài, nếu là bưu kiện vận chuyển theo yêu cầu thì bảo vệ sẽ lái ô tô điện giao tới hòm thư riêng của mỗi hộ ở tầng trệt các tòa.Sơn trang Thất Thước.Thật xảo quyệt làm sao, hắn đang từng bước biến cô thành một người mà đến con chó ở Kẹo cũng chẳng thèm ngó ngàng, từ đó độc chiếm cô vĩnh viễn.
Khách khứa cũng trông theo ánh mắt của anh ta. Kể từ lúc vào phòng, đây dường như là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tư Văn. Giữa một biển màu tối, bộ đồ bạc của hắn thoạt trông lạc loài làm sao, nhưng nhìn lâu rồi, họ lại có cảm giác mình mới là kẻ không thuộc về nơi này.
Bình thường thích thì gọi cô đến, xua cô đi, thậm chí còn cau mày quắc mắt, chửi không ngơi mồm. Bao nhiêu đó cô nhịn được tất, nhưng cái trò theo dõi của hắn lần này đã là một cấp độ khác.
Là hắn ư?Hẳn nhiên, Chu Yên thấy khó chịu lắm, cSau khi Tư Văn đã ăn bận chỉn chu, thư kí kiểm tra lại lần cuối thì phát hiện cổ hắn có vết bầm. Cô cúi đầu, tim đập như trống khua lồng ngực song vẫn bình tĩnh nhắc: “Thưa ngài, cần xử lý vùng cổ chút ạ.”ó điều cô đã khác xưa rồi. Cô thư kí đã đứng sẵn bên ngoài, chờ thấy bóng xe liền ra nghênh đón, theo ngay sau cô ấy là một hàng những người phụ nữ ăn bận chỉnh tề, tay nâng quần áo, giày và trang sức, cảnh tượng hết sức phô trương.Ban đầu là gì không quan trọng, Tư Văn chỉ cần biết bây giờ món cuối chính là bức tranh kia. Hắn ngắt lời: “Khách quý đến được bao nhiêu người rồi?”Trước đây nếu Tư Văn làm cô bực, cô sẽ cúi đầu vì địa vị, vì khí thế, và vì sự hào phóng của hắn, còn nay mà không vui, cô sẽ trở mặt ngay tức thì.
Trang phục cho hôm nay là một bộ com-lê màu bạc thuộc hàng may đo cao cấp, gồm bốn phần: sơ-mi trắng với cà vạt màu đá azurite; áo gi-lê một hàng bốn cúc; áo khoác vạt chéo, ve áo có hoa văn rồng đen được thêu thủ công kiểu Tô Châu; ngoài khoác măng tô cổ tàu dài chạm gối.Cô vốn chẳng phải một con cừu, chỉ vờ vịt đội cái lốt ấy trước mặt đồng tiền mà thôi.
Người kia quay ra sau nhìn Tư Văn, thấy hắn có khí chất vô cùng xuất chúng: “Không biết. Chưa gặp bao giờ.”Trang phục của Tư Văn rất hợp không khí sảnh tiệc, nhưng không đến mức nổi bật, có nhiều người ăn vận còn khoa trương hơn thế. Điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch, hoàn toàn ăn khớp với dự đoán của hắn.Một khi Tư Văn nảy sinh ham muốn chiếm hữu và bắt đầu để tâm đến cô, Chu Yên liền biết đã đến lúc mình có thể làm tới.
#
Ban đầu là gì không quan trọng, Tư Văn chỉ cần biết bây giờ món cuối chính là bức tranh kia. Hắn ngắt lời: “Khách quý đến được bao nhiêu người rồi?”
Bình thường thích thì gọi cô đến, xua cô đi, thậm chí còn cau mày quắc mắt, chửi không ngơi mồm. Bao nhiêu đó cô nhịn được tất, nhưng cái trò theo dõi của hắn lần này đã là một cấp độ khác.Con người ấy mà, được voi thì sẽ đòi tiên, chẳng một ai là ngoại lệ.
Đấu giá viên nhìn về phía hắn: “Sáu trăm ngàn!”
ứt lời, đang định đóng cửa thì anh ta ngăn: “Cô chờ chút, để tôi kiểm tra lại đã.”Thư kí nhìn màn hình laptop: “Trước mắt đã cóChu Yên ngồi về xô-pha, ngó chiếc tivi bị đập lõm. Giá thì đắt đỏ mà sao dễ hỏng thế không biết. Nghĩ lại chuyện Tư Văn quăng nát điện thoại của cô rồi còn tỏ thái độ#
Đã tiêu đến hai mươi triệu rồi mà Tư Văn vẫn bình chân như vại, tiếp tục nướng tiền không ngơi tay.
Thư kí nhìn màn hình laptop: “Trước mắt đã có hơn hai trăm hội viên. Trong danh sách có ba trăm sáu mươi người, nhưng sẽ có bốn mươi hai người vắng mặt ạ.”
Phùng Trọng Lương không né tránh, nhưng vẫn có phần lép vế trước cái nhìn hờ hững kia, bóng lưng cũng suýt không giữ nổi vẻ hiên ngang.Chu Yên vô thức đáp: “Nhầm người rồi.” Dứt lời, đang định đóng cửa thì anh ta ngăn: “Cô chờ chút, để tôi kiểm tra lại đã.”Tư Văn lái xe đến ngôi nhà thực thụ của hắn tại Kỳ Châu, một căn biệt thự nằm ở phía Tây thành phố.
Đã tiêu đến hai mươi triệu rồi mà Tư Văn vẫn bình chân như vại, tiếp tục nướng tiền không ngơi tay.
Tư Văn cảm thấy mình nên đến để chiêm ngưỡng phong thái của vị cục trưởng này một phen. Gặp riêng không được, thì đành gặp nơi đông người vậy.
, cô thầm bực dọc trong lòng. Lão già chết tiệt, chỉ toàn làm mấy trò khốn nạn là giỏi.Cô thư kí đã đứng sẵn bên ngoài, chờ thấy bóng xe liền ra nghênh đón, theo ngay sau cô ấy là một hàng những người phụ nữ ăn bận chỉnh tề, tay nâng quần áo, giày và trang sức, cảnh tượng hết sức phô trương.
Cổng chính mở ra, hắn bước vào phòng giữ quần áo để phối đồ. Đây là lần đầu tiên hắn công khai tham dự một buổi đấu giá từ thiện, mà còn là ở ngay tại tỉnh lỵ, hắn nhất định phải chơi một trận ra trò.
Đấu giá viên nhìn về phía hắn: “Sáu trăm ngàn!”Tư Văn xuống xe, giẫm lên thảm cỏ: “Có tất cả bao nhiêu người?”
Trước kia đưa cô lên làm má mì bất thành, nay hắn đổi sang thao túng hoàn cảnh của cô ở Kẹo từ xa.
Thư kí không được hắn dặn trước, theo thời gian cũng bắt đầu trở nên luống cuống.Thư kí nhìn màn hình laptop: “Trước mắt đã có Trước đây nếu Tư Văn làm cô bực, cô sẽ cúi đầu vì địa vị, vì khí thế, và vì sự hào phóng của hắn, còn nay mà không vui, cô sẽ trở mặt ngay tức thì.hơn hai trăm hội viên. Trong danh sách có ba trăm sáu mươi người, nhưng sẽ có bốn mươi hai người vắng mặt ạ.”
#
Thư kí phải bảo đảm Tư Văn lên máy bay đúng giờ, vì đường bay mà Cục Kiểm soát không lưu cấp cho họ chỉ được dùng trong một thời hạn nhất định mà thôi.
Món thứ hai, rồi món thứ ba… cho đến món cuối cùng, đều được Tư Văn vung tiền mua hết. Dần dà nửa sảnh khách khứa sinh lòng kính nể, thậm chí mỗi lần hắn ra giá, họ còn thấy hồi hộp hơn cả khi tự mình tham gia.hơn hai trăm hội viên. Trong danh sách có ba trăm sáu mươi người, nhưng sẽ có bốn mươi hai người vắng mặt ạ.”Tư Văn bước từng bước thong thả: “Món cuối trong buổi đấu giá là gì?”
Tư Văn bước từng bước thong thả: “Món cuối trong buổi đấu giá là gì?”
Nhìn đôi mắt ấy, kí ức vụ án buôn ma túy ở Lục Hoạt năm nào bỗng ùa về trong trí óc Phùng Trọng Lương.
#“Là bức tranh được vẽ bằng vân tay bởi một đứa bé hai tuổi người Đan Mạch. Một ngày sau khi tác phẩm được hoàn thành, đứa bé đã qua đời vì hội chứng cai methamphetamine. Vì có nguồn gốc đặc biệt như vậy nên tại Bắc Âu, bức tranh đã được đấu giá lên tới một mức kỷ lục, cuối cùng nó được tặng lại cho chủ nhân của buổi đấu giá từ thiện với điều kiện toàn bộ tiền quyên góp phải được trao cho Tổ chức trẻ sơ sinh mắc hội chứng cai.”
Hẳn nhiên, Chu Yên thấy khó chịu lắm, c
Tư Văn hơi khép mắt, mặt mày thờ ơ. Cô thư kí và các nhà tạo mẫu chỉ dám cúi gằm, sợ chẳng may sa vào những cử chỉ cám dỗ dù chỉ là vô thức của hắn, đến lúc đó, chào đón họ sẽ không chỉ là địa ngục bất tận.
Trước kia đưa cô lên làm má mì bất thành, nay hắn đổi sang thao túng hoàn cảnh của cô ở Kẹo từ xa.Cô thư kí đưa thư mời cho người gác cổng, anh ta nhận bằng hai tay, dùng máy chuyên dụng quét mã vạch. Cánh cổng mở ra, Tư Văn bước vào, thư kí theo sát đằng sau.Nói đoạn, cô ấy bổ sung: “Ban đầu món cuối là…”
Con người ấy mà, được voi thì sẽ đòi tiên, chẳng một ai là ngoại lệ.
Tư Văn lái xe đến ngôi nhà thực thụ của hắn tại Kỳ Châu, một căn biệt thự nằm ở phía Tây thành phố.
Ban đầu là gì không quan trọng, Tư Văn chỉ cần biết bây giờ món cuối chính là bức tranh kia. Hắn ngắt lời: “Khách quý đến được bao nhiêu người rồi?”
Nghe nói vì nể Phùng Trọng Lương nên chủ nhân của bức tranh mới tặng nó lại cho ban tổ chức, do đó ông ta sẽ tham dự buổi tiệc tối nay với tư cách là khách mời danh dự. Cô thư kí liếc qua màn hình: “Tất cả đều đã có mặt ạ.”
Hẳn nhiên, Chu Yên thấy khó chịu lắm, có điều cô đã khác xưa rồi. Trước đây nếu Tư Văn làm cô bực, cô sẽ cúi đầu vì địa vị, vì khí thế, và vì sự hào phóng của hắn, còn nay mà không vui, cô sẽ trở mặt ngay tức thì.
Thư kí nhìn màn hình laptop: “Trước mắt đã có hơn hai trăm hội viên. Trong danh sách có ba trăm sáu mươi người, nhưng sẽ có bốn mươi hai người vắng mặt ạ.”Tư Văn thích đáp án ấy.
hông thể không phục.
Máy bay phản lực tư nhân của Tư Văn bay thẳng đến sơn trang Thất Thước. Thời gian eo hẹp gần như không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, phải cấp tốc di chuyển để tránh bị muộn. Giả mà rỗi rãi hơn thì hắn đã chờ tới nơi mới thay quần áo, tiện thể nhận phòng tại chuỗi khách sạn Phùng Trọng Lương đang ở.Cổng chính mở ra, hắn bước vào phòng giữ quần áo để phối đồ. Ban đầu là gì không quan trọng, Tư Văn chỉ cần biết bây giờ món cuối chính là bức tranh kia. Hắn ngắt lời: “Khách quý đến được bao nhiêu người rồi?”Nghĩ đến đây, Chu Yên lại chuẩn bị sập cửa.Đây là lần đầu tiên hắn công khai tham dự một buổi đấu giá từ thiện, mà còn là ở ngay tại tỉnh lỵ, hắn nhất định phải chơi một trận ra trò.
Cô mơ màng đi mở cửa, đứng ngoài là một anh nhân viên chuyển phát nhanh.
Chu Yên lấy làm lạ, ở chung cư của Tư Văn, cửa nào cũng có tới có sáu bảy viên bảo vệ tác phong nhanh nhạy cẩn mật đứng gác, đến một con ruồi cũng khó lòng bay lọt; bưu kiện gửi đến đều được để vào tủ chuyên dụng bên ngoài, nếu là bưu kiện vận chuyển theo yêu cầu thì bảo vệ sẽ lái ô tô điện giao tới hòm thư riêng của mỗi hộ ở tầng trệt các tòa.Trang phục cho hôm nay là một bộ com-lê màu bạc thuộc hàng may đo cao cấp, gồm bốn phần: sơ-mi trắng với cà vạt màu đá azurite; áo gi-lê một hàng bốn cúc; áo khoác vạt chéo, ve áo có hoa văn rồng đen được thêu thủ công kiểu Tô Châu; ngoài khoác măng tô cổ tàu dài chạm gối.
Anh ta cầm một chiếc hộp, định đưa cho cô: “Cô Rose phải không ạ?”
Chu Yên tỉnh cả người. Vòng qua mớ hỗn độn dưới sàn, cô ngồi xuống xô-pha mở hộp, bên trong là một chiếc điện thoại.
Chìa khóa tạo nên vẻ quyền uy không hoàn toàn nằm ở cá nhân, nhưng nếu bộ đồ này vận lên người ai khác thì chắc chắn sẽ không ra được phong thái như của Tư Văn.
Chu Yên vô thức đáp: “Nhầm người rồi.” D
Người gác cổng tiến đến, dẫn đường cho Tư Văn: “Thưa ngài, xin vui lòng cho tôi xem thư mời ạ.”Chính thế. KLà hắn.hông thể không phục.
Vậy ra là đồ Tư Văn gửi. Chẳng trách anh chàng kia vào được đến đây.
Sơn trang Thất Thước.
Món thứ hai, rồi món thứ ba… cho đến món cuối cùng, đều được Tư Văn vung tiền mua hết. Dần dà nửa sảnh khách khứa sinh lòng kính nể, thậm chí mỗi lần hắn ra giá, họ còn thấy hồi hộp hơn cả khi tự mình tham gia.
Thấy Tư Văn gật đầu, cô ấy bèn giơ bảng.Chìa khóa tạo nên vẻ quyền uy không hoàn toàn nằm ở cá nhân, nhưng nếu bộ đồ này vận lên người ai khác thì chắc chắn sẽ không ra được phong thái như của Tư Văn.Tư Văn hơi khép mắt, mặt mày thờ ơ. Cô thư kíCổng chính mở ra, hắn bước vào phòng giữ quần áo để phối đồ. Đây là lần đầu tiên hắn công khai tham dự một buổi đấu giá từ thiện, mà còn là ở ngay tại tỉnh lỵ, hắn nhất định phải chơi một trận ra trò. và các nhà tạo mẫu chỉ dám cúi gằm, sợ chẳng may sa vào những cử chỉ cám dỗ dù chỉ là vô thức của hắn, đến lúc đó, chào đón họ sẽ không chỉ là địa ngục bất tận.
hơn hai trăm hội viên. Trong danh sách có ba trăm sáu mươi người, nhưng sẽ có bốn mươi hai người vắng mặt ạ.”
Có quý bà hàng trước rủ rỉ với người ngồi kế bên: “Ai vậy?”Sau khi Tư Văn đã ăn bận chỉn chu, thư kí kiểm tra lại lần cuối thì phát hiện cổ hắn có vết bầm. Cô cúi đầu, tim đập như trống khua lồng ngực song vẫn bình tĩnh nhắc: “Thưa ngài, cần xử lý vùng cổ chút ạ.”
Tư Văn quay lại nhìn vào gương, vết ấy là do bị Chu Yên cắn. Phập một cú còn ác hơn cả hắn, đúng chẳng khác nào loài chó.
Tư Văn xuống xe, giẫm lên thảm cỏ: “Có tất cả bao nhiêu người?”Thư kí phải bảo đảm Tư Văn lên máy bay đúng giờ, vì đường bay mà Cục Kiểm soát không lưu cấp cho họ chỉ được dùng trong một thời hạn nhất định mà thôi.
Cô ấy hỏi lại: “Thưa ngài?”