Edit: Manh
Trên xô-pha, Tư Văn trông không có vẻ gì là bận tâm, nhưng thực tế sống lưng hắn đã lạnh toát.
Hắn đã từng làm tình với Chu Yên trước sự chứng kiến của người khác, việc đó có thể mang lại niềm hưng phấn cho hắn. Nhưng lần này thì khác. Chu Tư Nguyên còn quá nhỏ, hắn không xuống tay nổi.
Nghe Chu Tư Nguyên hỏi vậy, mặt Chu Yên đen như đít nồi, bụng nghĩ, chẳng biết Tư Văn có bị thần kinh hay không mà chẳng làm được chuyện nào tử tế!
Chu Tư Nguyên vẫn muốn làm cho ra nhẽ, thế là bèn đế thêm: “Em thấy anh ấy hôn cổ chị.”
Chu Yên đành thả em trai ra, xoa mặt cậu: “Anh ấy là bạn trai chị.”
Chu Tư Nguyên vỡ lẽ, song hãy còn lấn cấn: “Anh ấy dữ quá.” Cậu vẫn nhớ lần Tư Văn bảo Chu Yên biến khỏi xe.
Chu Yên ngẫm lại chuyện đó, giải thích: “Hôm ấy bọn chị cãi nhau.”
Cô nói thế cũng chẳng sai, đúng là hôm đó có cãi vã thật, tuy rằng chỉ là sự giận dỗi đến từ một phía. Tư Văn thường hay nổi giận với cô vì những chuyện không thể hiểu nổi.
Chu Tư Nguyên gật gù, ghé bên tai cô thầm thì: “Em vào phòng đây, nếu anh ấy lại làm dữ thì chị cứ kêu lên, em sẽ ra liền.”
Chu Yên cười trừ, đã đến nông nỗi phải nhờ em trai bảo vệ rồi.
Chu Tư Nguyên về phòng, đóng cửa lại. Chu Yên đứng dậy, bỗng bị tuột huyết áp. Cơn váng vất bủa vây, cô lảo đảo lùi về đến khi vấp phải xô-pha, ngã ngửa ra sau. Tư Văn nghiêng người ôm cô vào lòng, cô tựa vào hắn, co chân về ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tư Văn liếc những vết hôn mình để lại trên cổ cô, sau đó nhìn sang nơi khác.
Bắt gặp cảnh đó, Chu Yên nổi giận đùng đùng: “Anh bảo tôi qua kia mà sao anh còn đến đây? Chờ một tí thì chết hay gì? Trong đầu anh chỉ biết mỗi chuyện chịch choạc thôi à? Vào nhà rồi thì phải nhìn trước ngó sau xem có người khác không chứ?”
Tư Văn không nói lời nào. Đây là ngón hắn rành nhất.
Mà Chu Yên giờ đã khác xưa. Gần đây cô không còn bấm bụng chịu đựng nữa mà bộc lộ mình trọn vẹn trước mặt Tư Văn, nếu hắn tỏ ra ngang ngược thì cô sẽ mềm mỏng, nếu hắn nhún nhường thì cô sẽ được đà lên mặt.
Cô bực bội hỏi: “Tìm tôi thì gọi một cú là được, anh có nhất thiết phải qua đây không?”
Tư Văn đáp tỉnh bơ: “Cô sợ cái gì, chẳng phải tôi là bạn trai cô sao, bạn trai cô hôn cô mà còn phải hẹn giờ nữa à?”
Chu Yên choáng vì sự vô liêm sỉ của hắn: Đờ mờ! Cô chán không buồn phản ứng, đi mở cửa: “Anh biến đi cho tôi!”
Tư Văn đứng dậy, lấy áo khoác rồi ra khỏi nhà, vừa bước qua cửa thì xoay người lại. Chu Yên lập tức thấy có điềm chẳng lành, lúc định thần lại, Tư Văn đã kéo cô ra ngoài, đóng cửa đè cô lên đó. Hắn nâng chân, cạ vào nơi bí ẩn của Chu Yên: “Cô nói xem tôi là gì của cô?”
Hơi thở đàn ông phả vào mặt cô, dưới thân thì bị cọ xát, cơ thể say mê Tư Văn lại thất thủ, mở cửa đón nhận hắn.
Tư Văn ngậm lấy môi dưới của Chu Yên: “Nói, tôi là gì của cô?”
Cả người Chu Yên bắt đầu nóng lên, hai mắt cô mơ màng, quên sạch những lời gay gắt mới nãy, thành thật đáp: “Bạn trai.”
Tay Tư Văn lần xuống, nâng đùi Chu Yên lên, ép cô sát vào mình: “Bạn trai muốn hôn cô có phải lựa thời điểm không?”
“Không.”
“Bây giờ bạn trai muốn cô hôn mình.”
Chu Yên hôn phớt lên mũi hắn.
Tư Văn không hài lòng: “Nhầm rồi.”
Chu Yên càu nhàu: “Anh ôm tôi cao quá, tôi với không tới miệng anh.”
Tư Văn bèn ôm cô lùi về hai bước, tựa lên lan can cầu thang, sau đó thoáng ngửa đầu, bờ môi hai người dán vào nhau. Hôn đến khi Chu Yên tê miệng, Tư Văn mới chịu thả cô ra, hài lòng rời đi. Cô trừng mắt nhìn theo bóng hắn khuất dạng.
Cửa phòng đối diện bỗng hé mở, chị hàng xóm bê bát canh trứng nóng hổi cho Chu Yên: “Cho Tư Nguyên nhà em này. Tiêm xong thằng bé chưa ăn phải không?”
Chu Yên đứng thẳng dậy, nhận bát: “Em cảm ơn chị.”
Chị xua tay: “Khách sáo với chị thế làm gì.”
Lúc Chu Yên quay vào nhà, chị hàng xóm gọi cô lại: “Bé à, trông có vẻ không đáng tin lắm đâu.”
Chị không chỉ mặt gọi tên, nhưng Chu Yên vẫn biết chị đang nói về ai, có lẽ chị đã thấy tất cả qua mắt mèo.
Cô cười nhạt: “Em cũng không đáng tin mà.”
Chị hàng xóm đã luống tuổi, dễ bận lòng nên nhiều chuyện nói một câu, song thấy Chu Yên có suy nghĩ của riêng mình, chị bèn thôi, cười bảo: “Em vào đi. Để lâu lát lạnh mất ngon đấy.”
***
Đội Hình sự 1.
Vi Lễ An đã sa sút suốt mấy ngày nay, Trịnh Trí thấy anh ta như vậy thì nóng ruột lắm. Mấy lần Tam Tử định vào báo cáo công việc, Trịnh Trí đều chặn cậu ở ngoài, không để đến tai Vi Lễ An, chủ yếu là không muốn làm Vi Lễ An thêm căng thẳng.
Sau khi báo cáo, Tam Tử ngó vào phòng làm việc: “Bao giờ mới bình thường lại không biết?”
Trịnh Trí cũng không rõ đội trưởng nhà mình bị làm sao, kể từ lúc bắt đầu điều tra Tư Văn, Vi Lễ An chưa bao giờ bình tĩnh, anh ta cũng không dám hỏi nhiều: “Chắc sẽ sớm thôi? Hồi trước cậu ta có trải nghiệm tồi tệ trong Cục Phòng chống ma túy, không phải cũng vượt qua rồi thây?”
Tam Tử thở dài, cùng một vài đồng nghiệp ở cơ quan ra ngoài làm nhiệm vụ.
Trịnh Trí pha trà, bưng đến trước mặt Vi Lễ An: “Nãy Tam Tử bảo Cục trưởng Phùng đến đấy. Sếp đến Kỳ Châu từ hôm qua, đi thăm Cục Phòng chống ma túy trước, sáng nay thì mở họp ở cơ quan. Chuyện mình điều tra Tư Văn nhất định không ém được đâu. Cậu có kế hoạch gì không?”
Lúc Vi Lễ An tự ý điều tra về vụ Phạm Sưởng cũng đã nghĩ đến kết quả này, anh ta cảm thấy mình có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Anh ta ngước mắt: “Chúng ta qua đó đi. Đừng chờ cục trưởng phải đến gặp.”
Vừa nói dứt câu, một giọng thấm thía đập vào tai họ: “Cậu vẫn còn biết đường tìm tôi à!”
Vi Lễ An và Trịnh Trí ngoái lại, thấy người đến là Phùng Trọng Lương, cả hai đứng nghiêm chào: “Cục trưởng Phùng.”
Phùng Trọng Lương cởi mũ, bực bội đi hai vòng tại chỗ, sau đó quay lại mắng té tát: “Các cậu chán sống rồi à? Ai cho phép các cậu điều tra Tư Văn! Phải báo cáo rồi chờ lệnh chứ! Làm bao năm rồi mà vẫn không thuộc quy định à!?”
Trịnh Trí mở miệng định gánh trách nghiệm, nhưng anh ta không gan bằng Vi Lễ An, chỉ do dự đúng hai giây, đã bị Vi Lễ An giành trước: “Là lỗi của tôi! Vì sợ bỏ lỡ cơ hội tốt nên tôi đã ra lệnh cho Trịnh Trí theo tôi đến khu công nghiệp dược phẩm.”
“Không phải! Là tôi muốn điều tra! Tôi đã điều tra về anh họ của Phạm Sưởng khi chưa được Đội trưởng Vi cho phép.” Trịnh Trí không muốn để Vi Lễ An nhận tội thay.
Phùng Trọng Lương tức không để đâu cho hết: “Hai cậu còn diễn vở anh em chí cốt với tôi nữa à?”
Vi Lễ An bước về trước, thưa: “Là lỗi của tôi! Xin cục trưởng phạt tôi ạ!”
Nhìn vẻ quyết tâm của anh ta, Phùng Trọng Lương thở dài ngao ngán: “Trước tiên nói cho tôi biết mấy ngày nay các cậu đã điều tra được những gì.”
Vi Lễ An báo cáo tiến độ theo đúng sự thật, đoạn nói: “Chỉ có vậy thôi ạ.”