Edit: Manh & MDL
Chu Yên dẫn chó đi dạo trên bờ cát, lắng nghe tiếng gió va vào biển, đón buổi sớm mai khoan khoái.
Chú chó là do Tư Văn mang về, nhưng lại chỉ quấn quýt bên Chu Yên, mới đầu cô còn thấy bực, cứ càu nhàu là hắn bày trò “bôi” thêm việc cho mình, thế mà chỉ vài ngày sau đã tự giác dắt chó đi chơi.
Con gái thích Tư Văn hơn.
Chu Yên ngồi khoanh chân tại chỗ, cũng đưa mắt nhìn theo.
Cô thả xích, để chó chạy rông. Chạy được một quãng, chú ta ngoái lại, thấy Chu Yên vẫn còn đó thì đạp lên cát rồi ngồi xuống, mắt hướng ra biển.
Tư Văn ôm lưng cô: “Tuy không thể báo đáp ơn dưỡng dục của bố mẹ, nhưng anh không hối hận vì lựa chọn của mình. Anh chỉ mong thấy được hình bóng cha mẹ qua con mình, để anh được chuộc tội.”
Tư Văn tách đùi cô ra, nụ hôn cũng theo đó dời xuống, rồi hắn vừa đi vừa xé áo cô. Hắn vẫn vậy, vẫn cái vẻ hung tàn và cái thói giành quyền chủ động mỗi khi bực bội ấy.
Mặt biển phẳng lặng sâu hun hút. Những chú chim biển vài ngày trước còn ló dạng nay đã mất hút, có lẽ là vì cô bất ngờ ghé qua.
Chu Yên bỗng thấy thích thú trước thái độ nghiêm túc của Tư Văn. Cô luồn tay ôm hắn: “Em chê anh mà còn chịu chết chung với anh? Này nhé, dù chúng ta không lên cái trực thăng đó thì nó cũng chỉ vật ngụy trang, anh và thuộc hạ còn có đường thoát khác, nhưng anh không nói nên em chẳng hay biết gì. Anh bảo đi đâu là em theo đấy, không thắc mắc một câu. Em đã làm đến mức đó mà anh còn không hài lòng ở đâu nữa? Chỉ vì một từ ‘lão già’ mà anh định cáu với em à?”Chu Yên ngồi khoanh chân tại chỗ, cũng đưa mắt nhìn theo.
Con chó già nằm sấp trên sân thượng cùng lũ chó con, có vẻ đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.
Mặt biển phẳng lặng sâu hun hút. Những chú chim biển vài ngày trước còn ló dạng nay đã mất hút, có lẽ là vì cô bất ngờ ghé qua.
Chu Yên nói với hắn: “Mẹ em làm đào, từng bị giang mai và nghiện cả ma túy, vậy nên Tư Nguyên vừa chào đời mới mắc cả hai bệnh. Em sống ở nhà bố mẹ nuôi vài năm, họ cho em ăn, cho em mặc, nhưng phải nhớ lấy từng khoản để sau này làm việc còn trả hết lại cho họ. Chẳng phải vấn đề gì to tát vì em cũng không định ăn bám họ.”
Sống cuộc đời không biết ngày mai ra sao đã lâu, Chu Yên thấy như hiện tại cũng khá tốt.
Có một lần, con bé mếu máo chạy tới méc Chu Yên: “Mẹ ơi, ba bắt nạt con.”
Tư Văn chấp nhận sự thỏa hiệp của cô: “Không phải ‘bố’ à?”
Chu Yên hỏi con gái: “Con hỏi ba chuyện gì?”
Năm năm tháng tháng như một, thật tuyệt biết bao.
Tư Văn đứng dậy, song bị Chu Yên níu về: “Ôm em đi.”
Lúc Tư Văn về không thấy Chu Yên đâu, gọi điện mới biết cô để máy ở nhà. Hắn cầm điện thoại của cô lên, nhìn một vòng không thấy chó thì đoán cả chủ và chó đã ra ngoài.
Chu Yên trừng Tư Văn: “Anh đi ra ngoài cho em!”
Tầm mắt quay lại trên màn hình điện thoại, vừa thấy bốn chữ “Lão già khốn kiếp”, mặt hắn tức khắc đen như đít nồi. Vốn dĩ hắn đang định ra ngoài tìm cô, lúc này thì thôi luôn ý định đó, bỏ lên tầng nghỉ ngơi.
Ban đầu cô cũng không định có con, những lời nói với hắn trước đó cũng chưa hẳn là thật lòng, nhưng sau khi nghe Tư Văn nói muốn nhìn thấy hình bóng bố mẹ qua con mình thì cô cũng suy nghĩ lại.
Mãi hai tiếng sau Chu Yên mới về, từ xa, cô đã thấy Tư Văn ngồi trên xích đu tầng hai, hắn mặc quần ống bó, mũi chân trần chúc xuống, ánh nắng thơ thẩn khắc họa đường nét mắt cá xuống bàn chân làm cô nghẹt thở.
Tư Văn không dễ bị lừa như thế: “‘Lão già’ là ý gì?”
Thế nào là yêu?
Cô thả xích, để chó chạy rông. Chạy được một quãng, chú ta ngoái lại, thấy Chu Yên vẫn còn đó thì đạp lên cát rồi ngồi xuống, mắt hướng ra biển.
Là khi đôi phương ngồi đó, lặng im thôi, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã làm đã muốn quấn quýt thân mật.
Tư Văn xoa nhẹ lòng bàn tay cô để vỗ về: “Anh thậm chí còn không thể đến dự lễ tang họ, bởi khi ấy anh đang làm nhiệm vụ.”
Tầm mắt quay lại trên màn hình điện thoại, vừa thấy bốn chữ “Lão già khốn kiếp”, mặt hắn tức khắc đen như đít nồi. Vốn dĩ hắn đang định ra ngoài tìm cô, lúc này thì thôi luôn ý định đó, bỏ lên tầng nghỉ ngơi.
Tình cảm không mang theo ham muốn nhục dục, thì khó lòng gọi là tình yêu.
Tư Văn ôm lấy bờ vai cô, hắn nào khác gì đâu?
Chu Yên nới lỏng dây xích: “Về với bố mi đi kìa.”
Cô lại cảm thấy, hắn chưa bao giờ thay đổi, hắn sẽ mãi mãi là Tư Văn.
Tư Văn biết Chu Yên mạnh mẽ nhường nào, mặc dù cô không lấy làm xấu hổ khi kể những điều ấy, nhưng cô sẽ không dễ dàng giãi bày. Tựa như hắn, cô không hề thấy đời mình bi thảm, và tuyệt đối không bao giờ mong đợi sự thương hại. Cô chỉ muốn nghe chuyện của hắn mà thôi.
Chú chó phấn khởi chạy lên tầng, chồm lên người Tư Văn, vừa vẫy đuôi vừa liếm mặt hắn. Tư Văn tỉnh dậy vì bị quấy, tóm cổ kéo chú ta ra, nhíu mày nhìn Chu Yên.
Lòng Chu Yên quặn thắt, Tư Văn đã trải qua những gì mà có thể kể giọng binh thản đến thế?
Tư Văn bế Chu Yên lên quầy bar, toan lấy cá tuyết thì bị cô níu cổ: “Anh kể hết cho Tư Nguyên rồi à?”
Chu Yên đứng dưới tầng ngẩng đầu đối mắt với hắn.
“Nhưng họ vẫn không để em vào đại học. Họ sợ em đi rồi sẽ không về nữa.”
Tư Văn nói: “Lên đây.”
Tư Văn dìu cô nằm xuống: “Không có gì.”
Thế nào là yêu?
Chu Yên đáp: “Anh xuống đây.”
Tư Văn nói: “Chờ hai năm nữa.”
Chu Yên ngồi khoanh chân tại chỗ, cũng đưa mắt nhìn theo.
Tư Văn xoay người đi mất.
Qua hai năm, cả hai bỏ thuốc rồi, Tư Văn đưa báo cáo sức khỏe cho Chu Yên xem.
Chu Yên cười, vẫn đứng im tại chỗ.
“Trong máy của em ấy.”
Tư Văn cắn môi cô: “Trong lòng anh chỉ có em, không được à?”
Chừng ba giây sau, Tư Văn nhảy từ ban công xuống cối xay gió, đáp xuống ghế rồi chạm đất, bước đến trước mặt Chu Yên.
Chờ con lớn rồi, cô sẽ kể nó nghe tất tần tật chuyện bố mẹ thời trẻ, và nói cho nó rằng, có thể họ không phải là bậc cha mẹ hoàn hảo, nhưng họ yêu nó rất nhiều, họ sẽ bầu bạn với nó, cho nó cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhưng bản thân Tư Văn lại không thích phô trương cái nội dung đó, cả Chu Yên cũng vậy.
Chu Yên đắc chí: “Cuối cùng vẫn phải xuống thôi.”
Và rồi cô yên tâm thiếp đi dưới ánh trăng soi, ngay trên bờ cát, giữa tiếng sóng ngàn.
Tư Văn nắm cằm cô: “‘Tên già khốn kiếp’ là sao?”
Chu Yên thì thấy mình không thể nhịn nhục thêm nữa, bắt đầu phản kháng.
Chu Yên gạt tay hắn ra, vờ ngây ngô: “Không biết.”
Tư Văn: “Trong máy anh chỉ có số em thôi.”
Hắn thật sự rất ghê gớm đấy.
“Trong máy của em ấy.”
Chu Yên cãi: “Trong máy của em thì em phải biết à? Điện thoại của anh nhiều liên lạc thế, anh có biết hết tất cả không?”
Chu Yên cãi: “Trong máy của em thì em phải biết à? Điện thoại của anh nhiều liên lạc thế, anh có biết hết tất cả không?”
“Anh không đáng thương.”
Chu Yên thoáng giật mình, vương tay sờ mặt hắn: “Anh để bụng chuyện hơn em mười tuổi vậy sao?”
“Trong máy anh chỉ có số em thôi.”
“Khi ấy em mới mười sáu, cả ngay bế Tư Nguyên đi làm việc tối ngày, cò kè với ông chủ mãi để được nhận, để trông trưởng thành hơn, em còn lượm một đôi giày cao gót từ bãi rác. Thỏi son đầu tiên trong đời em là đồ người khác vứt ở nhà vệ sinh công cộng.”
“Em đang thấy hơi đói, còn cá tuyết không? Tự dưng em thèm quá. Mà em vẫn chưa được thử đồ lặn, sáng mai mình ra biển nhé? Em thuộc hết những điểm cần lưu ý anh dạy lần trước rồi. Xa bờ chừng năm trăm mét là có thể thấy cá tuyết phải không? Em nhớ anh từng bảo thế.” Chu Yên liến thoắng hòng đánh trống lảng.
Chu Yên muốn hỏi hắn có đau không, song hình như cô đã từng hỏi vậy một lần.
Chu Yên gạt tay hắn ra, giả ngốc: “Không biết.”
Tư Văn không dễ bị lừa như thế: “‘Lão già’ là ý gì?”
Bây giờ bọn họ đã ở ẩn, có đầy đủ điều kiện cũng như thời gian để nuôi dạy một đứa trẻ.
Chu Yên chịu thua, cô biết Tư Văn để bụng đến từ “lão già” hơn là “khốn kiếp”, bèn giải thích: “Sếp không biết à, đấy gọi là biệt danh đấy. Có cả ‘bạn già’ rồi ‘anh già’ nữa, anh không thấy thêm chữ ‘già’ vào sẽ nâng tầm quan trọng của đối phương sao?”
Chu Yên còn tưởng chuyện gì to tát lắm: “Con gái thì sao đâu.”
Tư Văn không chấp nhận lời giải thích vô căn cứ của cô: “Em chê anh.”
Hắn cực đoan thế đấy, riêng khoảng này thì chẳng ai bì được hắn.
Chu Yên bỗng thấy thích thú trước thái độ nghiêm túc của Tư Văn. Cô luồn tay ôm hắn: “Em chê anh mà còn chịu chết chung với anh? Này nhé, dù chúng ta không lên cái trực thăng đó thì nó cũng chỉ vật ngụy trang, anh và thuộc hạ còn có đường thoát khác, nhưng anh không nói nên em chẳng hay biết gì. Anh bảo đi đâu là em theo đấy, không thắc mắc một câu. Em đã làm đến mức đó mà anh còn không hài lòng ở đâu nữa? Chỉ vì một từ ‘lão già’ mà anh định cáu với em à?”
Về sau, Tư Văn đưa cô đi tháo vòng tránh thai. Mùa hè năm đó, Chu Yên mang thai.
Tư Văn: “…”
Chu Yên cười, vẫn đứng im tại chỗ.
Người có lý vốn là hắn, Chu Yên chỉ bâng quơ mấy câu đã lật ngược tình thế. Cô rất khôn ngoan, đòi được lý lẽ cho bản thân xong thì lập tức xuống nước: “Nếu anh thật sự không thích thì để em đổi, đổi thành ‘ông xã’ nhé.”
Tư Văn: “Con bé cứ hỏi đi hỏi lại anh một câu.”
Chu Yên mềm nhũn cả người: “Được.”
Tư Văn cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô: “Chu Yên.”
Chu Yên lau nước mắt cho nó: “Đương nhiên là ba thích con rồi.”
Tư Văn chấp nhận sự thỏa hiệp của cô: “Không phải ‘bố’ à?”
Thấy Chu Yên lơ là, Tư Văn cắn lên bụng cô một cái, phạt cho cô phải thốt lên: “Đau.”
Chu Yên lủi khỏi vòng tay hắn: “Anh vừa vừa phai phải thôi.”
Ngay khi cô bé vừa đếm ngược đến “một”, cô thả tay Tư Văn ra, nói hai chữ.
Tư Văn cười khẽ, giữ chặt eo cô phòng khi cô bực mình chạy mất, thủ thỉ: “Sau này không được chê anh già nữa.”
Chập tối ấy, hai người họ ôm nhau ngắm mặt trời lặn, mãi đến khi thái dương khuất bóng vẫn không nỡ rời đi. Sắc trời dần tối xuống, Tư Văn bảo Chu Yên: “Vẫn còn cá tuyết ướp đấy.”
Chu Yên thoáng giật mình, vươn tay sờ mặt hắn: “Anh để bụng chuyện hơn em mười tuổi vậy sao?”
Dù vậy Tư Văn vẫn không nương tay, hắn rành rẽ mọi tư thế mà Chu Yên thích, dễ dàng khiến cô phải đầu hàng trong ngây ngất.
Tư Văn không đáp. Hắn sợ mình sẽ đi trước cô, đến lúc đó, cô phải sống thế nào đây?
Tư Văn không nghe lọt lời giải thích vô căn cứ của cô: “Em chê anh.”
Chừng như nghe được tiếng lòng hắn, Chu Yên nói: “Đợi khi nào anh già yếu bất động thì bảo em, em sẽ lấy thuốc chuột đã chuẩn bị sẵn ra uống, nằm cạnh nắm tay anh, ra đi với nụ cười thanh thản.”
Quá trình thay đổi đau đớn và dai dẳng biết bao, nhưng họ đã nhạy bén nhìn thấu và chấp nhận bản thân. Sau đó, họ thỏa hiệp vì đối phương, tác thành cho chính mình.
Lúc Tư Văn về không thấy Chu Yên đâu, gọi điện mới biết cô để máy ở nhà. Hắn cầm điện thoại của cô lên, nhìn một vòng không thấy chó thì đoán chủ và chó đã ra ngoài.
Tư Văn đau lòng, còn cô lại cười, một nụ cười thật nghiêm túc.
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu Tư Văn bất mãn điều gì.
Chập tối, hai người họ ôm nhau ngắm mặt trời lặn, mãi đến khi thái dương khuất bóng vẫn không nỡ rời đi. Sắc trời dần tối xuống, Tư Văn bảo Chu Yên: “Vẫn còn cá tuyết ướp đấy.”
Chu Yên gật đầu: “Em muốn ăn.”
Những tưởng mối quan hệ của họ không thể tiến triển hơn nữa, cuối cùng mọi chuyện lại vượt tầm kiểm soát.
Tư Văn đứng dậy, song bị Chu Yên níu về: “Ôm em đi.”
Là khi đôi phương ngồi đó, lặng im thôi, nhưng chỉ một cái liếc mắt là bạn đã muốn quấn quýt thân mật.
Chu Yên: “Hửm?”
“Em tự đi đi.”
Chu Yên không nhúc nhích nửa bước.
Chu Yên ngồi thẳng dậy, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Tư Văn đi được ba mét thì quay lại, bế bổng cô lên. Chu Yên ôm cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn.
Tư Văn: “Là con gái.”
Trước kia cô chẳng bao giờ làm thế, mà hắn cũng chẳng cho cô có cơ hội. Những tưởng mối quan hệ của họ không thể tiến triển hơn nữa, cuối cùng mọi chuyện lại vượt tầm kiểm soát.
Về sau, Tư Văn và Chu Yên thật sự chỉ có chuyện phong nguyệt.
Chu Yên chịu thua, cô biết Tư Văn để bụng đến từ “lão già” hơn “khốn kiếp”, bèn giải thích: “Sếp không biết à, đấy gọi là biệt danh đấy. Có cả ‘bạn già’ rồi ‘anh già’ nữa, anh không thấy thêm chữ ‘già’ vào sẽ nâng tầm quan trọng của đối phương sao?”
Tư Văn bắt đầu cảm thấy mình quá tàn nhẫn với cô và cho cô được quá ít.
Cuối cùng rút ra kết luận là không được để Chu Yên sinh.
Chu Yên thì thấy mình không thể nhịn nhục thêm nữa, bắt đầu phản kháng.
Tư Văn: “…”
Quá trình thay đổi đau đớn và dai dẳng biết bao, nhưng họ đã nhạy bén nhìn thấu và chấp nhận bản thân. Sau đó, họ thỏa hiệp vì đối phương, tác thành cho chính mình.
Tình cảm không mang theo ham muốn thể xác, thì khó lòng gọi là tình yêu.
Một Chu Yên từng náo loạn trường học, châm chọc Hà Sơn Hoành, uy hiếp mụ Hồng bắt đầu bộc lộ con người thật cho Tư Văn thấy.
Chu Yên đứng cạnh ổ chó, ngẩng đầu hỏi Tư Văn: “Em tháo vòng được chưa?”
Chỉ tưởng tượng thôi Chu Yên đã không khỏi mỉm cười, cô rất trông chờ ngày mình được làm mẹ.
Mà Tư Văn cũng thôi giữ im lặng, chỉ làm mà không nói. Dần dà, hắn học được cách nói chuyện tử tế với cô, cố giữ cho mình không cao giọng, hắn trở nên dịu dàng hơn, thay vì thích gì làm nấy, hắn bắt đầu đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.
Cô tựa vào lồng ngực hắn: “Em hơi buồn ngủ.”
Tư Văn bế Chu Yên lên quầy bar, toan lấy cá tuyết thì bị cô níu cổ: “Anh kể hết cho Tư Nguyên rồi à?”
Chu Yên đắc chí: “Cuối cùng vẫn phải xuống thôi.”
“Anh vốn không định nói, nhưng không nói thì em sẽ luôn trăn trở.”
Chu Yên nới lỏng dây xích: “Về với bố mi đi kìa.”
Vành mắt Chu Yên đỏ hoe, cô khụt khịt mũi: “Em sợ làm thằng bé buồn.”
Người có lý vốn là hắn, thế mà Chu Yên chỉ bâng quơ mấy câu đã lật ngược tình thế.
Chu Yên bỗng thấy thích thú trước thái độ nghiêm túc của Tư Văn. Cô luồn tay ôm hắn: “Em chê anh mà còn chịu chết chung với anh? Này nhé, dù chúng ta không lên cái trực thăng đó thì nó cũng chỉ vật ngụy trang, anh và thuộc hạ còn có đường thoát khác, nhưng anh không nói nên em chẳng hay biết gì. Anh bảo đi đâu là em theo đấy, không thắc mắc một câu. Em đã làm đến mức đó mà anh còn không hài lòng ở đâu nữa? Chỉ vì một từ ‘lão già’ mà anh định cáu với em à?”
Tư Văn hôn lên mắt cô: “Thằng bé kiên cường lắm.”
Tư Văn dẫn cô đi nửa vòng thế giới, coi như làm công tác chuẩn bị cho đứa bé.
Chu Yên thả hắn ra, vỗ vỗ vị trí kế bên. Tư Văn hiểu ý, nhảy lên ngồi cạnh cô.
Dưới ánh trăng, hai cơ thể dính đầy cát quấn chặt lấy nhau, đẩy đưa bằng một tiết tấu gần như là điên cuồng. Từ bãi cát ra đến bờ biển, họ tìm thấy ở nhau niềm vui thú bất tận.
Chu Yên không vui, cô nghĩ mình sinh được.
Chu Yên nói với hắn: “Mẹ em làm đào, từng bị giang mai và nghiện ma túy, vậy nên Tư Nguyên vừa chào đời mới mắc cả hai bệnh. Em sống ở nhà bố mẹ nuôi vài năm, họ cho em ăn mặc, song muốn em phải nhớ kĩ từng khoản để sau này làm việc còn trả lại hết cho họ. Em vốn không định ăn bám nên chẳng thấy có gì to tát, nhưng họ vẫn chịu cho em vào đại học. Họ sợ em đi rồi sẽ không về nữa.”
Tối đến, Chu Yên dỗ con gái ngủ xong vẫn không thấy Tư Văn đâu thì bèn ra ngoài tìm. Lúc đi qua chỗ đá ngầm gần cổng, đột nhiên có một bàn tay vươn ra chộp cô lại đè xuống. Chu Yên ngẩng đầu, trông thấy cặp mắt tức tối kia thì khí thế ban chiều cũng xìu đi mất.
Tư Văn kéo tay cô: “Đó là trước kia thôi, sau này gặp em, nếm trải cái hay của việc sống rồi thì anh không muốn chết nữa.”
Đến khi con gái lớn hơn một chút, suốt ngày lẽo đẽo theo Tư Văn, còn Tư Văn thì suốt ngày làm con bé khóc, cô mới ngộ ra vấn đề nằm ở đâu.
“Khi ấy em mới mười sáu, cứ bế Tư Nguyên theo làm việc tối ngày, cò kè với ông chủ mãi mới được nhận, để trông trưởng thành hơn, em còn đi đôi giày cao gót lượm từ bãi rác. Thỏi son đầu tiên em dùng là đồ người khác vứt ở nhà vệ sinh công cộng.”
“Suốt hai năm đó, em làm cùng lúc nhiều việc khác nhau, nhưng vẫn không đủ để cho Tư Nguyên khám bệnh. Tiền đổ cả vào việc khám nên bọn em không có cả cơm ăn. Em chỉ có thể trốn sau cửa những quán ăn, chờ người phục vụ đổ hết thức ăn thừa thì nhặt vào một hợp cơm, mang về cho Tư Nguyên ăn.”
“Em đang thấy hơi đói, còn cá tuyết không? Tự dưng em thèm quá. Mà em vẫn chưa được thử đồ lặn, sáng mai mình ra biển nhé? Em thuộc hết những điểm cần lưu ý anh dạy lần trước rồi. Xa bờ chừng năm trăm mét là có thể thấy cá tuyết phải không? Em nhớ là anh bảo thế.” Chu Yên liến thoắng đổi chủ đề.
“Về sau, em bị mụ Hồng lừa vào con đường mẹ từng lỡ bước. Em thừa biết nghề này có nghĩa là gì, nhưng khi ấy thiếu kiến thức, tư duy còn kém nên vẫn bằng lòng tin những người xấu vẫn sẽ có mặt tốt. Cuối cùng thì em tự vả, bị vả cho tỉnh hẳn ra. Người xấu có mặt tốt hay không thì chẳng ai biết được.”
“Đó là lúc em gặp được anh. Anh biết em sợ anh cỡ nào đúng không, nhưng em không dám đi, em đi rồi thì Tư Nguyên phải làm sao? Dần dà, em không biết mình ở cạnh anh vì anh cho em tiền hay vì em trở nên phụ thuộc vào anh. Để giữ cho mình tỉnh táo, em đã tự dối lòng rằng tất cả đều là giả.”
“Sau đó, em lại tự vả một lần nữa.”
Bấy giờ Tư Văn mới hỏi: “Em đói không?”
Nghe thì thô tục nhưng lại chính xác không gì bằng.
Chu Yên nhích lại gần Tư Văn, tựa lên vai hắn: “Còn anh thì sao? Có muốn thẳng thắn với em một chút không?”
Tư Văn biết Chu Yên mạnh mẽ nhường nào, mặc dù cô không lấy làm xấu hổ khi kể những điều ấy, nhưng cô sẽ không dễ dàng giãi bày. Tựa như hắn, cô không hề thấy đời mình bi thảm, và tuyệt đối không bao giờ mong đợi sự thương hại. Cô chỉ muốn nghe chuyện của hắn mà thôi.
Chu Yên mơ thấy lúc đến Đan Mạch, cô chơi trò hỏi nhanh đáp lẹ trên phố cùng một cô bé người Âu, cô bé kia muốn kiếm chút tiền đi du lịch nên đã hỏi cô: “Hãy mô tả người chị yêu nhất bằng đúng một từ.”
Tư Văn bèn kể ngắn gọn: “Anh học xong đại học năm mười sáu tuổi, trở thành một người lính, sau lần đầu tham gia hoạt động quân sự thì được chọn làm cảnh sát ngầm phòng chống ma túy. Nằm vùng được vài năm thì bỗng bị bỏ rơi, nán lại sào huyệt của bọn buôn ma túy một thời gian rồi về gây dựng Dược phẩm Đông Thăng.”
Chu Yên hỏi: “Anh vốn định chết trong trận sống mái ở am Quảng Nam đúng không?”
Tư Văn kéo tay cô: “Đó là trước kia thôi, sau này gặp em, nếm trải cái hay của việc sống rồi thì anh không muốn chết nữa.”
Chu Yên thả hắn ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Tư Văn hiểu ý, nhảy lên ngồi.
Chu Yên dụi tai vào vai hắn: “Bố mẹ anh thì sao?”
“Anh chết được hai năm thì cả hai đều tự sát.”
Tư Văn là mẫu người nói ít làm nhiều, hắn không cần một câu chuyện hào nhoáng để được người đời biết đến. Thế nên nếu có từ nào vừa ngắn gọn dễ hiểu vừa mô tả chính xác cuộc đời của hắn, thì đó hẳn sẽ là “ghê gớm”.
Cô bé chỉ cho ba giây nhưng Chu Yên lại có quá nhiều từ muốn nói, cô hơi cuống lên, tay giữ rịt lấy Tư Văn, trong đầu chọn tới chọn lui, không muốn bỏ sót bất kỳ một từ nào.
Chu Yên ngồi thẳng dậy, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Tư Văn xoa nhẹ lòng bàn tay cô để vỗ về: “Anh thậm chí còn không thể đến dự lễ tang họ, bởi khi ấy anh đang làm nhiệm vụ.”
Cuộc đời Tư Văn đủ để viết nên những áng văn bi tráng nhất với những câu từ hoa mỹ nhất, mà kể cả khi áng văn ấy không đủ mỹ miều, hay thậm chí là đọc nghe trúc trắc, thì nội dung của nó vẫn sẽ khiến người ta phải tấm tắc gật gù.
Chừng ba giây sau, Tư Văn nhảy từ ban công xuống cối xay gió, đáp xuống ghế rồi chạm đất, bước đến trước mặt Chu Yên.
Lòng Chu Yên quặn thắt, Tư Văn đã trải qua những gì mà có thể kể giọng bình thản đến thế?
Chú chó tung tăng chạy lên tầng, chồm lên người Tư Văn, vừa vẫy đuôi vừa liếm mặt hắn. Tư Văn tỉnh dậy vì bị quấy, tóm cổ kéo chú ta ra, nhíu mày nhìn Chu Yên.
Tư Văn nói tiếp: “Nhà nước đã chăm lo cho họ rất tốt, gần như chuyện gì cũng nghĩ cho họ, đến độ chỉ cần gọi là sẵn sàng có mặt, nhưng họ không thích làm phiền người khác. Vì không thể chấp nhận sự ra đi của anh nên họ đã cùng đi theo.”
Chu Yên ôm hắn, cả người phát run.
Tư Văn ôm lưng cô: “Tuy không thể báo đáp ơn dưỡng dục của bố mẹ, nhưng anh không hối hận vì lựa chọn của mình. Anh chỉ mong thấy được hình bóng hai người qua con mình, để anh có thể chuộc tội.”
Chu Yên gật đầu: “Em muốn ăn.”
Đó là lần đầu tiên Chu Yên nghe thấy Tư Văn nói ra hai chữ “chuộc tội”, hắn nói thế khi nhắc đến bố mẹ mình.
Đây là người đàn ông cô yêu.