Edit | Beta: Manh & MDL
Sự việc đi đến hồi ngã ngũ, thầy trưởng khoa, cô chủ nhiệm, và cả vị phụ huynh vừa la um rằng chồng mình sắp tới đây, ai nấy đều im thin thít.
Cảnh sát xuất hiện muộn màng, vừa khéo bắt kịp phần kết.
Lúc Chu Yên chạy đến phòng bao, mụ Hồng quắc mắt gườm cô, rồi quay đi cười tươi rói với khách: “Những em xinh tươi nhất Kẹo đều đã ở đây rồi, các anh muốn em nào ạ?”
Sau đó, hắn nhìn vết bạt tai kinh khủng trên mặt cô, dè dặt đưa tay đến, còn chưa chạm vào đã co ngón tay lại, cái dáng vẻ sợ làm cô đau trông như thật.
Hút hết điếu thuốc, Chu Yên cần phải đi: “Vậy thì anh hỏi nhầm người rồi.”
Vi Lễ An thấy Chu Yên thì nhướng mày, quay sang hỏi: “Là cô à?”
“Hút bao năm rồi?” Một giọng nói cất lên từ đằng sau.
Ai đó ở đằng sau bảo: “Má mì còn ở đây à? Sao? Chị cũng tiếp khách hả?”
Chu Yên thản nhiên nhìn lại anh ta: “Chào đồng chí cảnh sát.”
Chưa nói tới việc hôm nay Tư Văn sẽ về, chỉ riêng ánh mắt gã mập kia nhìn Chu Yên cũng đã đủ để khiến người ta hoảng hốt.
***
Vi Lễ An lia mắt sang tay trưởng khoa: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
***
Cô thôi không nhìn nữa, vô thức rờ rẫm túi, không lần thấy gói thuốc đâu thì chuyển sang sờ khóe miệng.
Lúc này trưởng khoa hối hận xanh ruột. Chuyện mà truyền ra thì thể nào cũng gây ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, ông ta bèn quanh co: “Không vấn đề gì không vấn đề gì, con trẻ xô xát, phụ huynh xót con nên tranh chấp đôi câu ấy mà.”
Gã mập giễu: “Đã làm đĩ mà còn lập đền thờ nữa à?”
Vi Lễ An chẳng ngó ngàng gì đến dáng vẻ khúm núm của ông ta, thay vào đó bảo Chu Yên: “Cô nói đi.”
Chu Yên thản nhiên nhìn lại anh ta: “Chào đồng chí cảnh sát.”
Chu Yên đáp thẳng thừng: “Em tôi bị đánh, nên tôi đánh trả.”
Nào biết trong hai mươi người, Chu Yên vẫn bị chọn trúng.
Vi Lễ An tưởng mình nghe được chuyện đùa: “Cô vừa nói gì?”
Cô mở vòi sen, ngửa đầu mặc cho nước tuôn xối xả, tiếng nước vỗ lên mặt vang chẳng kém gì tiếng tát. Chợt, cô nhớ đến cảnh Tư Văn đánh cô lần đầu, bằng cách vả thẳng vào miệng.
Tim mụ Hồng đánh cái thịch, vội vàng lùa nhóm đào vào chỗ: “Mau mau mau, uống với các sếp đi.”
Lúc ra đến cửa, mụ liếc thoáng qua Chu Yên, trông cô có vẻ rất bình tĩnh. Trước đây mỗi lần Chu Yên bình tĩnh như vậy thì đều mang đến rắc rối cho mụ ta. Điều này khiến mụ càng thêm lo lắng.
Chu Yên không lặp lại.
Nhờ “phước” của Tư Văn, hễ ở một mình là cô sẽ vừa đi vừa cởi quần áo, chưa tới cửa phòng tắm đã trần như nhộng.
Vi Lễ An hỏi Tam Tử đứng đằng sau: “Cậu có nghe thấy cô ấy nói gì không?”
Chu Yên cứ việc mình mình đi, gần ra tới cửa, gã mập đứng lên, đập bể chai bia: “Đếch đứa nào nghe thấy lời ông à? Gọi cô đấy! Lại đây cho ông!”
Chu Yên không lặp lại.
Tam Tử gật đầu: “Cổ bảo mình đánh học sinh anh ạ.”
Vi Lễ An chìa bao thuốc tới: “Bình thường cô hay hút gì?”
Chu Yên dửng dưng như không, bốn năm hành nghề, chuyện này đã quá phổ biến, cô còn từng gặp những trường hợp buồn nôn hơn nữa kìa. Cô bước đến, tiện tay cầm danh sách rượu khi đi ngang qua bàn, cuối cùng ngồi xuống cạnh gã mập, máy móc hỏi: “Sếp muốn uống rượu gì ạ? Rượu ngoại, Martell hay là Hennessy?”
Vi Lễ An nâng mắt nhìn trưởng khoa: “Ông chắc chắn là không có chuyện gì chứ?”
Tay trưởng khoa đổ mồ hôi lạnh. Lúc báo cảnh sát, ông ta không hề biết Chu Tư Nguyên đã bị đánh, cái lý duy nhất bọn họ có lúc này là cái cô họ Chu kia đã động tay động chân với học sinh, nhưng hình như cô ta có quen biết với cảnh sát…
Vi Lễ An ngó hai người phụ nữ hồn vía trên mây và cậu học sinh tiểu học mặt mũi sưng húp đang khóc sướt mướt trong góc, xem chừng có chuyện gì thật thì cũng đã kết thúc.
Ông ta lập tức suy bụng tiểu nhân ra bụng người, lên tiếng giải thích: “Chỉ là hiểu lầm thôi, đã hòa giải cả rồi. Đồng chí còn lạ gì nữa? Ở trường mấy đứa nhỏ xích mích gây gổ như cơm bữa, khó mà tránh được. Mà hôm nay các em cãi nhau ỏm tỏi thế chứ sang hôm sau là lại tay trong tay ghé quán ăn vặt ngay thôi. Chuyện thường ngày ấy mà.Vi Lễ An thấy Chu Yên thì nhướng mày, quay sang hỏi: “Là cô à?”Chẳng ai dám đòi bồi thường hay giải quyết, dù là phía nhà trường hay gia đình của ba đứa trẻ bị đánh. Có tiền có quyền đến mấy thì cũng phải chùn chân trước những người không màng sống chết.“
“Em đây có thể ngồi uống rượu cùng mình, nhưng không qua đêm đâu anh nhé.” Mụ ta cười, ỏn ẻn ở đuôi câu.
Vi Lễ An nâng mắt nhìn trưởng khoa: “Ông chắc chắn là không có chuyện gì chứ?”
Ông ta gật đầu như giã tỏi.
Vi Lễ An ngó hai người phụ nữ hồn vía trên mây và cậu học sinh tiểu học mặt mũi sưng húp đang khóc sướt mướt trong góc, xem chừng có chuyện gì thật thì cũng đã kết thúc.
Nghĩ thông suốt rồi, ngay đến hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Anh ta phẩy tay với đám Tam Tử: “Đi thôi.”
Anh ta phẩy tay với đám Tam Tử: “Đi thôi.”
Trưởng khoa tiễn họ ra ngoài: “Làm phiền các đồng chí quá.”
Chu Yên cũng không nán lại lâu. Trước lúc đi, cô nhắc nhở giáo viên chủ nhiệm: “Tôi sẽ hỏi về tình hình học tập của Chu Tư Nguyên hằng ngày.”
Đôi tay chống trên bàn của cô chủ nhiệm trở trắng, sau khi Chu Yên đi rồi, cô ta khuỵu xuống ghế.
Lúc này trưởng khoa hối hận xanh ruột. Chuyện mà truyền ra thì thể nào cũng gây ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, ông ta bèn quanh co: “Không vấn đề gì không vấn đề gì, con trẻ xô xát, phụ huynh xót con nên tranh chấp đôi câu ấy mà.”
Thấy tình hình như vậy, vị phụ huynh cũng cắp đuôi dắt con đi thẳng.
Tam Tử gật đầu: “Cổ bảo mình đánh học sinh anh ạ.”
Chẳng ai dám đòi bồi thường hay giải quyết, dù là phía nhà trường hay gia đình của ba đứa trẻ bị đánh. Có tiền có quyền đến mấy thì cũng phải chùn chân trước những người không màng sống chết.
Vi Lễ An hỏi Tam Tử đứng đằng sau: “Cậu có nghe thấy cô ấy nói gì không?”
Đối mặt với một người thấy chết cũng không sờn, bọn họ không có phần thắng. Bọn họ đều không muốn chết.
Bầu không khí trong phòng bao nóng lên, những cô đào còn lại tán gẫu đến là vui vẻ với các sếp, nhưng mụ Hồng lại không dám ra ngoài, mụ ta cảm thấy để Chu Yên ở đây chẳng khác nào bỏ lại một quả bom hẹn giờ.
Tam Tử gật đầu: “Cổ bảo mình đánh học sinh anh ạ.”Sau đó, hắn nhìn vết bạt tai kinh khủng trên mặt cô, dè dặt đưa tay đến, còn chưa chạm vào đã co ngón tay lại, cái dáng vẻ sợ làm cô đau trông như thật.***
Từ trường học bước ra, Chu Yên đứng ở ven đường, ngước mắt trông lên, thấy mặt trời chói chang sao mà đáng ghét quá đỗi.
Bẵng đi một thời gian, sau vụ rùm beng ở trường học, quả nhiên không còn ai dám bắt nạt Chu Tư Nguyên nữa.
Chu Yên biết ý xoay người ra ngoài, gã mập không chịu, gọi với cô lại: “Này này, sao lại đi? Anh đã nói là anh chọn em rồi, em không nghe thấy hả?”
Cô thôi không nhìn nữa, vô thức rờ rẫm túi, không lần thấy gói thuốc đâu thì chuyển sang sờ khóe miệng.
Chẳng ai dám đòi bồi thường hay giải quyết, dù là phía nhà trường hay gia đình của ba đứa trẻ bị đánh. Có tiền có quyền đến mấy thì cũng phải chùn chân trước những người không màng sống chết.
Mãi mới có dịp tên ác ma ấy đi vắng, mất giá đến độ hoang tưởng rồi hay sao mà còn nhớ tới hắn?
“Hút bao năm rồi?” Một giọng nói cất lên từ đằng sau.
Chu Yên xoay người, trông thấy Vi Lễ An thì chỉ chào có lệ: “Đồng chí cảnh sát.”
Vi Lễ An cười, ném bật lửa cho cô. Chu Yên châm thuốc rồi trả lại bật lửa, song anh ta không nhận: “Cô cầm đi.”
Chu Yên rút một điếu, không đáp mà hỏi: “Có lửa không?”
Vi Lễ An chìa bao thuốc tới: “Bình thường cô hay hút gì?”
Chu Yên rút một điếu, không đáp mà hỏi: “Có lửa không?”
Cục diện lâm vào thế giằng co, cuối cùng người giải vây cho họ là cô đào bị đau bụng.
Vi Lễ An cười, ném bật lửa cho cô. Chu Yên châm thuốc rồi trả lại bật lửa, song anh ta không nhận: “Cô cầm đi.”
Vi Lễ An chẳng ngó ngàng gì đến dáng vẻ khúm núm của ông ta, thay vào đó bảo Chu Yên: “Cô nói đi.”
Mụ Hồng nhắm mắt, quay đầu nhìn về phía Chu Yên: “Cô lại đây.”
Cô giữ không được mà trả cũng không xong, không biết nên xử lý món đồ thế nào.
Chu Yên cũng không nán lại lâu. Trước lúc đi, cô nhắc nhở giáo viên chủ nhiệm: “Tôi sẽ hỏi về tình hình học tập của Chu Tư Nguyên hằng ngày.”
Mụ Hồng cười cười, nói đôi ba câu xã giao rồi rời gót.
Mụ Hồng ngoảnh đầu, đúng là sợ gì gặp nấy.
Đương lúc cô phân vân, Vi Lễ An hỏi: “Tôi có thể hỏi chút chuyện về Tưởng Tiểu Chiêu không?”
Chu Yên nghe vậy, liệng luôn bật lửa vào thùng rác: “Những gì nên nói tôi đã nói cả rồi.”
Cô lúc lắc đầu, rũ Tư Văn ra khỏi óc.
Vi Lễ An đính chính: “Vụ án của Tưởng Tiểu Chiêu kết thúc rồi, giờ tôi hỏi vì cá nhân tôi thấy tò mò thôi.”
***
Hút hết điếu thuốc, Chu Yên cần phải đi: “Vậy thì anh hỏi nhầm người rồi.”