“Ngươi không ra đúng không? Ngươi không đi, ta đi.” Thấy y hùng hổ lao ra ngoài cửa, Quý Phong vẫn như trước chậm rãi phẩm trà, trong lòng đã có ý tưởng.
Sở Sở Tử Phàm đi vào gian phòng Quý Phong, gian phòng tuy kém hơn mình một chút, nhưng không có Quý Phong dây dưa, y đương nhiên thấy phi thường vui sướng, cơm chiều cũng không thèm ăn, lập tức liền đi ngủ, A Hữu đứng canh ngoài cửa, mà Quý Phong ăn cơm xong cũng không có đuổi theo Sở Sở Tử Phàm, chỉ bước vào căn phòng mới được đổi kia, đóng cửa, tắt đèn.
Về phần có ngủ được hay không, chỉ có đương sự biết.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã thấy Sở Sở Tử Phàm mở cửa, A Hữu vẫn đứng bên ngoài, không nhúc nhích.
“A Hữu, đem nước rửa mặt đến đây.”
A Hữu tuân mệnh xuống lầu, trong lòng nói thầm, từ bao giờ giáo chủ lại có thói quen dậy sớm như vậy chứ, không phải rất thích ngủ sao? Hơn nữa nếu theo bộ dáng của giáo chủ ngày hôm qua, thì rõ ràng phải ngủ đến mặt trời lên cao mới đúng, nghĩ lại cũng phải, sáng nay phải về tổng đàn, giáo chủ nôn nóng, nên dậy sớm hơn bình thường đi.
Đem nước đến, xoay người định nói thêm điều gì, lại đột nhiên kêu to: “Giáo chủ, mắt người sao lại có quầng thâm như vậy chứ?”
Sở Sở Tử Phàm lấy gương qua, vừa nhìn vào cũng thấy hốt hoảng, mình không có khả năng trúng độc, vậy sau mắt lại thâm như vậy chứ?
“Giáo chủ, hôm qua người ngủ không ngon giấc sao?”
“Nói bậy, tối qua ta ngủ rất ngon.” Ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng đương nhiên cũng hiểu, nhất định là do tối qua lăn qua lộn lại không ngủ được, nên hôm nay mắt mới thâm thế kia, bất quá có chết y cũng không thừa nhận, bởi vì bên cạnh thiếu một người, do đó không thể đi vào giấc ngủ.
Thiếu tính kế, thiếu một người, thiếu rất nhiều ấm áp, lại khiến mình cả đêm không ngủ, Quý Phong chết tiệt, đều là do ngươi hại, Sở Sở Tử Phàm đem gương hung hăng quẳng trên mặt đất, khoát nước rửa sơ mặt, trừng mắt liếc nhìn A Hữu đang đứng kế bên, rồi đi ra ngoài.
A Hữu đứng bên muốn cười lại không dám, bị Sở Sở Tử Phàm trừng mắt, sợ đến cúi người, không dám tỏ vẻ gì, giáo chủ ngoan độc thế nào bản thân hắn thừa hiểu, hiện tại tuổi cũng lớn rồi, chịu không nổi độc dược đâu.
Sở Sở Tử Phàm một cước đá văng cửa phòng Quý Phong, vốn tưởng hắn nhất định đang say ngủ, cho nên muốn thừa dịp không có đề phòng, liền cho hắn mấy bạt tai, thế nhưng cửa phòng vừa mở, Quý Phong đã ngồi trên bàn đối diện, kỳ quái nhìn y.
Sở Sở Tử Phàm xấu hổ đứng bên ngoài, ngẫm lại thấy không đúng, rõ ràng người khởi binh vấn tội là mình, còn cái kẻ trước mắt lại chính là hung thủ khiến mình cả đêm ngủ không ngon giấc, liền lập tức đổi thành bộ dáng hung thần ác sát, đang định nói, thì Quý Phong đã mở miệng trước.
“Thật không nghĩ ngươi lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy, ta nhớ ngươi cả đêm đến ngủ cũng không được…” Nửa câu sau rất nhỏ, tựa như tiếng thì thầm.
Tối qua Quý Phong không có đi tìm Sở Sở Tử Phàm, chỉ làm muốn thử xem bản thân rốt cuộc để ý đến người kia nhiều đến mức nào, căn bản không nghĩ tới cả lên giường cũng không muốn, chỉ ngồi bên cạnh bàn, nhìn hướng phòng Sở Sở Tử Phàm, ngồi cả đêm, suốt buổi tối, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh lúc người kia âm ngoan, tính kế, thông minh, đắc ý, đủ loại, nhưng vô luận là bộ dáng ra sao, hắn đều thích.
“Ta còn chưa trách ngươi, ngươi lại trách ta trước, ngươi muốn cái gì đây? Ta thật muốn xem thử xem.” Sở Sở Tử Phàm chầm chậm bước đến, khiêu khích nâng mi, nhìn Quý Phong.
Quý Phong đột nhiên đứng dậy, bắt lấy cánh tay Sở Sở Tử Phàm, lực đạo lớn đến mức Sở Sở Tử Phàm khẽ nhíu mày, không nói một câu, Quý Phong thấy thế, giảm đi lực đạo, nhưng vẫn không buông tay.
Sau đó đem y ôm vào lòng, giữ chặt lấy, không để y lộn xộn, lòng Quý Phong một đêm hỗn loạn, lúc này mới bình tĩnh đi đôi chút.
Sở Sở Tử Phàm bị hắn giam trong ngực, phát ra thanh âm ồ ồ, nghe không rõ muốn nói cái gì, bất quá ai cũng biết, đấy nhất định không phải lời gì hay ho.
Từ bả vai truyền đến một trận đau nhức, nhưng Quý Phong vẫn không buông tay, ngược lại chỉ đem người kia ôm thật chặt, hôn thật sâu lên đôi môi mỏng lạnh băng.
Sở Sở Tử Phàm trong lòng hắn đầu tiên là thấy sửng sốt, sau đó liền kịch liệt phản kháng, Quý Phong buông Sở Sở Tử Phàm ra, lấy tay lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, rồi nhổ thanh chủy thủy đang cắm trên vai, bất đắc dĩ nhìn Sở Sở Tử Phàm, nói: “Ngươi đối đãi với ta như vậy, Sở Sở Tử Phàm, ngươi muốn ta phải làm sao đây?”
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn làm như vậy, ta nhất định giết ngươi.”
Nói đoạn, liền vội vàng đi ra, có cảm giác như đang chạy trối chết.
Quý Phong đem chủy thủy đặt trong bao quần áo, lấy một khối vải, băng bó miệng vết thương, vết thương cũng không sâu lắm, nhưng rất đau, Quý Phong từng trải qua vô số cuộc chiến, vết thương nghiêm trọng hơn cũng đã đếm không hết, thế nhưng cho dù nghiêm trọng đến thế nào, hắn cũng chưa từng lo lắng, nhưng vết thương này, lại khiến hắn lo nghĩ rất nhiều, tâm vô cùng đau, từ khi mẫu thân mất đến nay, hắn chưa bao giờ… chưa bao giờ biết cái gì là đau đớn.
Sở Sở Tử Phàm y là người đầu tiên trong mấy năm nay khiến hắn đau đớn.
Là người khiến hắn vừa yêu vừa không cách nào thương tổn.
Quý Phong trong lòng lại càng muốn chiếm lấy y, cả đời này hắn vốn định cô độc đi tiếp, vất vả lắm mới thấy một người có thể khiến mình động tâm, nên dĩ nhiên hắn sẽ không từ bỏ.
Biển người mờ mịt, gặp được một người vốn không dễ dàng, yêu thương một người lại càng thêm khó, vừa muốn cùng người kia bạch đầu giai lão, lại muốn cùng người kia địa lão thiên hoang, điều hắn muốn thật sự nhiều lắm, trước đây hắn vẫn nghĩ ngoài võ công ra mọi thứ đều lãnh đạm, lại không nghĩ đến, hóa ra khi đó tuổi trẻ nhất thời, không gặp được người mình yêu, mới can đảm nói ra lời này.
Thế nhưng, đường không bằng phẳng, chông gai cản lối, muốn bắt được trái tim Sở Sở Tử Phàm, thật sự cần cố gắng thật lớn, nhưng hắn không nản, hắn tin, chỉ cần cố gắng yêu thương, thì một ngày nào đó người kia sẽ thấy, sẽ biết, trên thế gian này không có người nào yêu y hơn hắn.
Chỉ có hắn.
Lúc ăn cơm, Sở Sở Tử Phàm cố ý tránh Quý Phong thật xa, y sợ hắn lại làm ra chuyện gì, lúc trước, không cần biết Sở Sở Tử Phàm có để tâm hay không hắn vẫn cứ ngồi bên cạnh, thế nhưng hôm nay có chút kỳ quái, hắn chỉ ngồi bên kia ăn cơm, cái gì cũng không làm.
Sở Sở Tử Phàm nghĩ hắn bị mình đâm một kiếm nên giờ cũng đúng mực hơn một chút, trong lòng liền thấy an tâm, nhưng vì ngủ không ngon, miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ ăn một ít, Quý Phong nhìn y một cái, rồi lại tiếp tục ăn cơm.
“Giáo chủ, thuyền chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Sở Sở Tử Phàm thấy mọi người cũng đã ăn xong, chỉ còn mỗi Quý Phong, liền mặc kệ hắn, nói: “Lên thuyền.”
Quý Phong nghe thế, lập tức buông đũa, đứng dậy theo mọi người rời đi.