Phong Quá Thiên Phàm

Chương 8



Editor: Tử Điệp

Beta – reader: Tử Điệp

Lam Vũ nhìn bọn hắn nói chuyện, sau lại thấy thần sắc Quý Phong không có điểm gì khác lạ, chỉ là hắn không tin, Quý Phong lại dám coi thường cổ của người Miêu bọn họ, bèn xuất ra một cây sáo nhỏ, tiếng sáo tựa như có một loại sức mạnh, khiến người ta mơ mơ màng màng, không thể mở mắt nổi.

Tiếng sáo đột nhiên phát ra, khiến bọn Sở Sở Tử Phàm đang đứng bên kia nhất thời không chịu nổi, cước bộ hỗn loạn như sắp ngã đến nơi. Sở Sở Tử Phàm liền phất tay áo định bắn ra độc châm thì thủ hạ bên cạnh Lam Vũ nhanh chóng để vào miệng y một viên dược hoàn, chỉ trong chốc lát Sở Sở Tử Phàm liền khôi phục thần trí, đám người A Tả A Hữu cũng tương tự thế.

Lại thấy Quý Phong, tuy vẫn đứng nguyên như trước, nhưng trong mắt sương mù che phủ. Sở Sở Tử Phàm thấy thế, vui không kìm nổi, chỉ cần Quý Phong gục xuống, y nhất định sẽ là người đầu tiên bước lên đạp hắn mấy cái, sau đó đâm thêm vài kiếm, rồi từ từ tra tấn.

Thật ra Quý Phong đối với loại âm thanh này căn bản là không có cảm giác. Hắn có nội lực hùng hậu chống đỡ, cái này với hắn mà nói quả thực không đáng nhắc tới, so với năm trước hắn cùng Sơ Tuyết tỷ thí, thì tiếng sáo ấy chỉ có thể coi là tiểu vu.

Nhưng hắn lại muốn tiếp cận Sở Sở Tử Phàm, để y tự nguyện giữ hắn bên người, thì hiện tại giả vờ bị thương chính là biện pháp tốt nhất. Quý Phong thấy tinh quang trong mắt Sở Sở Tử Phàm, như đang đợi bản thân mình ngã xuống, lại càng thêm chắc chắc về cách làm này, Sở Sở Tử Phàm nhất định sẽ mắc mưu.

Một khắc lại trôi qua, Quý Phong rốt cuộc cũng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, thế nhưng ai cũng không dám tiến gần một bước, chỉ e trong đó có trá.

“Quý Phong, quả nhiên danh bất hư truyền, trúng tiếng sáo của ta còn có thể kiên trì lâu đến vậy, thì hắn là người đầu tiên. Bội phục, tuổi trẻ như vậy, lại có bản lĩnh như thế, nếu giết đi thì thật đáng tiếc.” Lam Vũ đem sáo trúc thu lại bên hông, lấy đao trong tay thuộc hạ, tiến lên phía trước.

Sở Sở Tử Phàm ngăn giữa hắn cùng Quý Phong: “Không cần các ngươi hạ thủ, hắn là của ta, ta muốn tự mình ra tay.”

Mọi người nhận ra sát khí nơi y, quanh thân đều là lệ khí, khiến mọi người ở đấy đều thấy chấn động. A Tả A Hữu buồn bực, giáo chủ chẳng lẽ bởi chuyện bí tịch mới cùng Quý Phong ghi hận đến thế sao?

Vừa rất giống lại vừa không, tựa như lúc này đây còn ngoan độc hơn so với mọi khi.

“Sở giáo chủ nếu đã muốn giết hắn, vậy xin mời, dù sao chỉ cần hắn chết, ai giết cũng không quan trọng, chỉ tiếc cho một thiên tài a!” Nói xong mặt cũng lộ ra biểu tình thương xót.

Sở Sở Tử Phàm nhìn Quý Phong trên đất, gương mặt ấy lại càng khiến y nghĩ tới một đêm hôm đó. Một Quý Phong đã hóa thành dã thú, cùng chính y ở dưới thân hắn nhận hết mọi vũ nhục, giết hắn như thế này thực quá tiện nghi rồi.

Sở Sở Tử Phàm thề muốn cho Quý Phong sống không được chết không xong, chẳng qua hiện tại y muốn cho hắn một cái giáo huấn nho nhỏ, tỷ như, trên người hắn cắt đi vài miếng thịt, cho hắn biết sự lợi hại của mình.

“A Hữu, đem kiếm tới đây.” A Hữu đưa kiếm đến, Sở Sở Tử Phàm nhận lấy, đột nhiên trong ngực phát ra hơi ấm, kiếm còn chưa tiếp được, đã rơi trên đất, cùng sàn nhà cứng nhắc chạm nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

“Giáo chủ, ngươi làm sao vậy?” A Tả thấy Sở Sở Tử Phàm ôm lấy ngực, liền bước lên phía trước hỏi.

Sở Sở Tử Phàm xuất từ trong ngực ra một khối ngọc bội. Dưới ánh trăng tỏ ra bạch quanh lành lạnh, khi kẻ khác thấy đều cho rằng nó băng lãnh như tuyết ngày đông, thế nhưng chỉ có Sở Sở Tử Phàm nắm trong tay mới biết khối ngọc này đang tỏa ra nhiệt độ như thân thể con người.

“Không có việc gì.” Sở Sở Tử Phàm lòng lấy làm kinh ngạc, khối ngọc này tựa như có linh tính, biết được y đang nghĩ gì. Bất quá cũng không sao, chỉ là một khối ngọc chết, chuyện y muốn làm, người sống cũng ngăn không được, nói chi đến một khối ngọc vô tri.

Đúng lúc này, một đạo bạch ảnh lướt qua. Mọi người còn chưa kịp thấy rõ, đã bị một đám mây mù vây khốn, lúc nhìn lại, thì đã không còn bóng trắng kia, mà Quý Phong cũng mất.

Sở Sở Tử Phàm lòng lại càng bực tức, vùng chân mày nhăn lại càng sâu.

Đáng chết, Quý Phong, chân trời góc biển, không chết không ngừng.

Lúc Sở Sở Tử Phàm trở lại chỗ ở, trên bàn đã đầy ắp thư tín to nhỏ. Tất cả đều là từ mấy ngày nay cả nước đưa tới, chờ y giải quyết.

Bạc vũ thu hàn, tà chiếu lộng tình, xuân ý không khoát¹, tối nay là là một đêm trăng sáng, ánh trăng chiếu đến nhân gian làm cho người ta có loại cảm giác nhu hòa. Từ sau đêm đó, Sở Sở Tử Phàm liền gọi A Tả A Hữu cùng ở trong thư phòng canh gác. Y vẫn chưa khôi phục được nguyên thần, trước khi tìm ra phương pháp giết chết Quý Phong, thì đây là bảo hộ tốt nhất với y.

Lúc ấy, ánh trăng chiếu trên người y, từ trước đến nay y vốn vô tình lãnh khốc, lúc này đây lại mang một cảm giác ấm áp, nhu mỹ không nói nên lời, điều này làm cho A Tả A Hữu nhìn thấy cũng có chút ngây người. Bọn hắn chưa từng thấy một Sở Sở Tử Phàm như thế, tựa như không phải phàm nhân, mà là tiên tử ngộ nhập nhân gian.

Chỉ tiếc lại là xà hạt tiên tử².

Bọn hắn biết giáo chủ vốn rất dễ nhìn, nhưng chưa từng thấy qua nét hòa nhã nơi y, hoặc là lúc y không tức giận, tất nhiên cũng chưa từng thấy qua một Sở Sở Tử Phàm an tĩnh. Đến tận hôm nay mới biết cái gì gọi là phong thần như ngọc, thân hình gầy yếu kia lại càng khiến người khác động lòng.

Viêm Kỳ vốn không biết chết là loại cảm giác thế nào, vì từ trước đến nay hắn vẫn luôn hảo hảo mà sống, chưa từng gặp qua sóng to hay gió lớn. Nhưng mới đây lại hắn nhận ra mình thiếu chút nữa đã chết, ngay khi thấy Quý Phong nằm trên mặt đất, hắn còn tưởng tim mình đã ngừng đập, chỉ tự nói, Quý Phong tuyết đối không thể có chuyện, cho dù có ngã xuống ở nơi nào, cũng nhất định bình yên vô sự.

Hết lần này tới lần khác hắn tự nhắc, rằng không chừng là Quý Phong có tính toán khác, cho nên vẫn luôn ẩn thân không hành động, thế nhưng khi thấy Sở Sở Tử Phàm cầm kiếm trong tay rồi lại xuất ra ngọc bội, hắn là nhịn không được, dù có là mưu kế, hắn cũng nhịn không được rồi.

Lúc hắn xuất thủ mang Quý Phong đi, nếu không phải bọn chúng buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ đến mạng mình cũng mất, hắn vốn không sợ chết, hắn chỉ sợ không còn gặp lại Quý Phong.

Viêm Kỳ đem Quý Phong thả lên giường. Đối với ngọc bội trên tay Sở Sở Tử Phàm hắn có rất nhiều điều muốn hỏi,  thế nhưng lời vừa đến miệng thì chỉ nhẹ nhàng mà nói một câu: “Quý Phong, ngươi thấy ổn không?”

Không hỏi tại sao, chỉ đơn thuần quan tâm.

“Đa tạ sư huynh cứu giúp, ta rất khỏe.” Quý Phong mở to mắt, trong lòng hắn hiểu rõ, Viêm Kỳ biết hắn chỉ đang giả vờ hôn mê, nên khi Viêm Kỳ hỏi như vậy, hắn cũng không thấy kỳ quái.

Viêm Kỳ ngồi bên giường nhìn hắn một lát, Quý Phong cũng không nói nguyên nhân, chỉ ngồi dậy. Viêm Kỳ trong lòng muốn Quý Phong chính miệng nói, nhưng cũng biết là khó có khả năng đó, bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài vừa nổi trận mưa phùn, không gian còn mang ba phần xuân sắc, hai phần bụi đất, một phần như nước chảy đi, còn lại đều là thương tâm khổ sở của Viêm Kỳ.

“Vì sao?” Cuối cùng vẫn là nhịn không được.

Quý Phong cũng không lập tức hồi đáp: “Ta muốn ở bên Sở Sở Tử Phàm, nên làm như vậy.”

“Ngươi muốn ở bên cạnh hắn, là vì ngọc bội sao?” Quý Phong gật đầu, quả thực cũng có chút liên quan.

Viêm Kỳ trong lòng vui sướng, có lẽ cũng không hoàn toàn như mình nghĩ, lại hỏi: “Khi nãy, cũng là vì ngọc bội?”

Quý Phong không hề nghĩ ngợi, liền nói: “Đấy chẳng qua là một phần nhỏ, ta muốn ở bên cạnh hắn, muốn bảo hộ hắn.”

Nghe đến đáp án này, Viêm Kỳ thấy như đất trời xoay chuyển, hít thở không thông, gian nan thốt lên ba chữ: “Vì cớ gì?”

Còn hỏi vì sao ư? Tự bản thân mình không phải đã biết sao, nhìn ánh mắt Quý Phong khi nãy, bản thân còn hỏi tại sao? Chẳng lẽ tự chà đạp mình còn chưa đủ sao?

“Vì sao ư? Không vì cái gì hết, ta chỉ là không muốn hắn bị tổn thương.” Quý Phong nghĩ vậy, liền nói.

Viêm Kỳ trừng to mắt nhìn hắn, lảo đảo lui về sau ba bước, Quý Phong cho dù có nhận biết Bạch Thủy giáo giáo chủ, bất quả chỉ vài ngày, thế nhưng Quý Phong lại thích y sao?

Còn hắn, hắn ở bên người Quý Phong nhiều năm như vậy, y vì cái gì một chút yêu thương cũng không cho hắn?

Quý Phong, Quý Phong, ngươi thật quá nhẫn tâm.

———————————————————————————————

1: trích từ “Thạch Châu Mạn”, tác giả Hạ Chú thời Bắc Tống, đại khái ý là: một cơn mưa phùn thu đi hàn khí, tà dương đẹp đẽ chiếu qua, nhìn xa xa sắc xuân bao la cũng sắp đến gần.

2: xà hạt tiên tử: bộ dạng như tiên tử lại có dòng dạ như rắn rết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.