Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 1 - Chương 28: Tâm động



Liên tiếp mấy ngày sau, trong cung không hề có động tĩnh gì, tựa như hai tuần mã sư họ đã bị lãng quên, trái lại nam tử tự xưng Huyền Hữu kia hầu như tối nào cũng tìm tới Lưu Vân tái mã, có thắng có thua, cân sức ngang tài.

Có một lần đúng lúc bị Liễm Hàn bắt gặp, Lưu Vân giới thiệu tính danh hai người với nhau, sau đó hai người rất ăn ý mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì. Lưu Vân chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí chợt giảm vài độ, cuối cùng Liễm Hàn chẳng nói một lời, xoay người đi. Huyền Hữu có phần đắc ý nhìn bóng lưng Liễm Hàn, cười xán lạn.

Bất quá hôm sau Huyền Hữu không đến nữa.

Sáng sớm, gió nhẹ khẽ lay lá rụng, nắng mai xuyên qua kẽ lá rắc xuống ánh sáng nhu hòa thưa thớt.

Namtử cao gầy một thân trang phục đen thẫm nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống, đi về phía căn nhà nhỏ.

Trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, không một bóng người, trên bàn bày vài món ăn, một bầu rượu trắng, thức ăn khá hơn lúc trước rất nhiều, còn bốc khói nóng hôi hổi, lộ vẻ vừa được đưa tới không lâu, còn chưa động qua, có thị lang đại nhân phân phó thật khác biệt.

Liễm Hàn lướt qua vài lần, từ trong ngực áo lấy ra một viên linh lung châu màu tím nhạt, trong suốt lóng lánh, trơn nhẵn ngưng nhuận, y đặt châu trong lòng bàn tay, khẽ phất qua thức ăn và rượu, thấy linh lung châu vẫn phiếm màu tím nhạt lấp lánh, y mới thu châu, bưng mâm ra ngoài.

Vòng ra phía sau mã tràng, tầm nhìn tức khắc khoáng đạt. Đồng cỏ bao la, cây cỏ xanh biếc hơi ố vàng, trong chuồng ngựa cách đó không xa, mấy chú ngựa con gầy yếu đang ăn cỏ, mấy con khác cao to lười biếng đứng bên máng nước, thích dạo chơi thì dạo chơi, nước uống nước thì uống nước. Tiếng nước róc rách truyền đến, Liễm Hàn theo tiếng nhìn lại, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng một nam tử. Liễm Hàn đoán chắc là Vân Tiêu, vững vàng bưng mâm, ba bước cũng chỉ còn hai đi qua.

Nước chảy từ suối, sóng gợn lấp lánh, làn nước biêng biếc, linh động mà sạch sẽ, từ bờ vào giữa sâu dần, chỗ nước cạn gần bờ trong suốt thấy đáy, đầu nguồn uốn lượn không thấy, nghe tiếng vang ào ào yếu ớt, đại khái cách đó không xa có một thác nước nhỏ.

Liễm Hàn nhẹ nhàng đến gần, hình bóng cũng càng rõ ràng, đến khi hoàn toàn thấy rõ, y bỗng trừng lớn phượng mâu, đột nhiên như bị đóng đinh lại, động cũng không động. Thẳng tắp giương mắt nhìn thân hình thon dài không mảnh vải che thân đầy bọt nước trước mắt. Mái tóc đen như mực tùy ý tản ra bốn phía, chìm nổi trên mặt nước, tựa như làn khói xanh bàn lượn lờ quanh thân thể gần như hoàn mỹ kia, mái tóc đen tôn làn da mạch sắc càng khiến nó lộ vẻ trắng ngần, bọt nước lấp lánh lạ kì không ngừng rơi xuống tán loạn, tứ chi thon dài trong nước tùy ý mở rộng, trương dương tùy tâm sở dục bất kham.

Liễm Hàn hơi khép môi, hầu kết nhẹ nhàng rung động, hồi lâu, bỗng nghe thanh âm Lưu Vân biếng nhác lại mang chút hài hước truyền đến: “Còn đứng đó nữa, đồ ăn nguội hết. Ta nói sư đệ a, sao trước kia không phát hiện, ngươi còn có thói quen rình coi người khác tắm rửa, hửm?”

“Nói vớ nói vẩn!” Liễm Hàn vừa tỉnh mộng, cuống quít vô thức che giấu, chẳng biết khi nào Lưu Vân đã xoay người lại, hứng thú nhìn mình, mới phát giác tai mình không biết sao chợt nóng lên.

“Nga?” Lưu Vân mắt đầy ý cười nhìn Liễm Hàn, “Ào” một cái đứng lên, đôi vai thật rộng, cơ bụng *** tráng, thẳng đến thắt lưng dẻo dai triển lộ khỏi mặt nước, bọt nước trong suốt văng khắp nơi, gợn sóng bập bềnh, xuyên qua nắng mai ấm áp, khúc xạ ra sắc màu rực rỡ, tôn lên nụ cười tà tứ của Lưu Vân, kết hợp lực cùng mĩ, phong tình nói không nên lời.

Liễm Hàn ngẩn ngơ, một cảm giác nóng rực kỳ dị dâng thẳng lên trên, chợt ý thức được tình huống trước mắt, không đợi Lưu Vân đi tới trước, Xoay người cái “Phặc”, cực lực khắc chế dục vọng xông lên ôm lấy hắn. Trong bụng rủa thầm: “Ngu xuẩn!” Cũng chả biết là mắng mình hay là Lưu Vân.

“Ngươi… Sao lại cởi y phục?!” Liễm Hàn đè thấp giọng vẫn có phần run rẩy, tiết lộ y chật vật. Ngu xuẩn! Còn không mau mặc y phục!

“Sao lại cởi y phục?” Lưu Vân nhướn nhướn mi, nói, “Vớ vẩn, đương nhiên là tắm rửa, lẽ nào trời lạnh ra bơi lội a.” Chẳng lẽ người ở đây tắm không cởi quần áo? Không phải chứ…

“Ta nói sư đệ a, ngươi đừng có khẩn trương thành như vậy chứ.” Lưu Vân khẽ cười nói. Cái ta có ngươi cũng có, hơn nữa, cũng không phải chưa thấy qua, “Ngươi chẳng phải khiết phích yêu? Lâu như vậy không sơ tẩy, chi bằng cùng nhau đi? Ta không ngại đâu.” Ha ha, xem tuyệt thế mĩ nam thoát y, hắn đương nhiên không ngại.

“Ta ngại!” Liễm Hàn cơ hồ là nghiến răng nói ra. Tên điên này!

Liễm Hàn nhíu chặt mày, tuyệt không quay đầu lại, đi như bay.

Vui đùa quá đáng rồi? Lưu Vân nhìn phương hướng Liễm Hàn rời đi, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Nếu không không nhìn lầm, tảng băng kia cư nhiên có lúc đỏ mặt, ha ha, thú vị, thú vị. Hắn càng ngày càng cảm thấy khai thác biểu cảm không muốn ai biết của tên kia là chuyện cực kỳ thú vị. A, thiếu chút nữa quên, người ở đây nhìn thấy thân thể người khác là phải “Chịu trách nhiệm”. Lưu Vân bỗng thay đổi suy nghĩ, mình biết rõ, sao còn đi lấy chuyện này trêu y? Lần này thảm rồi, hắn… Phát hiện suy nghĩ này trong đầu, Lưu Vân sửng sốt, từ khi nào, mình trở nên để ý y như thế….

Vội vàng mặc y phục, Lưu Vân chào hỏi Tiểu Ban cách đó không xa, xoay người lên ngựa, vẫy vẫy đầu, bắt đầu ra sức chạy như điên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — hắn xong rồi…

Con gió thu se lạnh hiu hiu thổi, nắng chiều về tây, chiếu lên mái hiên góc cạnh của Phi Dực điện xa xa, lóe một tầng viền vàng.

Bên mã tràng, dưới bóng cây, một hắc y nam tử lẳng lặng ngồi ngay ngắn, nhắm mắt ngưng thần, khuôn mặt tuấn mỹ khắc lên thần tình đạm mạc, phảng phất hết thảy quanh mình đều không liên quan.

Tiếng vó ngựa “Lộc cộc” từ xa đến gần, hàng mi dày của nam tử run rẩy, dù chưa mở nhãn, nhưng vẫn bảo trì tính cảnh giác cao độ, nhận thấy được hơi thở quen thuộc của người tới, thân thể mới theo thói quen mà thả lỏng. Liễm Hàn bỗng nhiên rùng mình, từ khi nào trở thành thói quen?

Đang lúc thất thần, Liễm Hàn chợt cảm thấy một làn hơi thở nóng ẩm phả ra trên mặt mình, vụt mở đôi mắt sáng, gương mặt bình thường phóng đại thình lình xuất hiện trước mắt, vẫn đeo nụ cười tà mình hết sức quen thuộc.

“Ngươi làm cái gì?” Liễm Hàn quay mặt đi, ra vẻ lãnh đạm nói. Loại khoảng cách ám muội này sẽ làm y nhớ tới hồi sáng…. Một màn khiến thân thể mình nổi lên phản ứng kỳ quái — toàn thân nóng bức như tắm trong lửa, tựa như ngày ấy….

“Ha ha, tính cảnh giác của sư đệ sao lại thấp rồi?” Lưu Vân cười hì hì, đứng dậy đi về phía Tiểu Ban bị phơi ở một bên. Thu hồi một chiếc làn gỗ chạm trổ *** xảo đựng thức ăn, thấy Liễm Hàn bỗng nhiên rũ mắt, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

“Nhạ, ăn cơm trước đã.” Lưu Vân tự tung tự tác ngồi xuống bên cạnh, mở nắp, bưng ra mấy món ăn *** xảo, một bầu rượu nhỏ, hai chiếc chén sứ trắng, đặt ở chỗ trống trước mặt hai người.

Liễm Hàn quét mắt qua, lại lấy linh lung châu trong ngực ra thử lần nữa, thấy linh lung châu như trước tản ra ánh sáng màu tím nhạt, mới thôi.

“Hạt châu? Thử độc hả?” Lưu Vân liếc viên linh lung châu trong suốt lóng lánh, bụng âm thầm kêu hỏng bét, y có viên châu này gì làm gì không nói sớm? Chuyện hôm đó lừa y nói trúng độc há chẳng phải bị y lật tẩy rồi? Nhưng theo tính tình của y, sao lại vẫn nhịn tới bây giờ? Quái lạ, quái lạ…

“Ân.” Liễm Hàn nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, thuận tay chuyển nó cho Lưu Vân, thản nhiên nói, “Cái này gọi là linh lung châu, bình thường màu tím nhạt, gặp độc chuyển thành màu tím đen.”

Lưu Vân cầm trong tay ngắm nghía, chỉ cảm thấy thân châu trơn nhẵn vô cùng, khéo léo nhẹ nhàng, hai ngón đã cầm được. Thí độc châu sao? Lưu Vân giương mắt, quan sát biểu cảm Liễm Hàn, nói: “Nếu đã vậy, độc khí cũng có thể thử được chứ.”

Liễm Hàn nhìn Lưu Vân nói: “Ngày đó không nghĩ tới, cũng không còn kịp rồi. Sau đó, độc khí đã biến mất.”

Ồ, nói vậy, không bị phát giác à? Lưu Vân khẽ thở ra một hơi, ngẫm lại thời gian, hôm nay vừa vặn là ngày thứ bảy.

“Tên kia…” Liễm Hàn liếc nhanh qua chén sứ trắng rót đầy rượu, đẩy qua một bên, sau nửa ngày mới nói, “Chính là người đêm nào cũng tới tìm ngươi, ngươi có biết y là người thế nào?”

Lưu Vân uống chén tiếp theo, tương đối bất ngờ nhìn Liễm Hàn, nói: “Y tự xưng Huyền Hữu.” Nhớ tới cảnh ngày đầu tiên y tìm mình đua ngựa, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Là người thú vị.”

Liễm Hàn nghe vậy ngẩn ra, mày kiếm khẽ chau, liếc Lưu Vân mặt đầy ý cười, hừ một tiếng thật mạnh, như chợt nhớ tới cái gì, nói: “Y là–”

Lưu Vân gật gật đầu, chú ý tới y chưa từng động một ngụm rượu, giật mình cười nói: “Ta quên mất, sư đệ không biết uống rượu.” Lại hé miệng uống một hơi, rượu này thanh đạm vô vị, thời cổ chế rượu vốn nồng độ cồn không cao, loại rượu bình thường này càng giống như nước lọc, nghĩ Liễm Hàn uống một chút chắc cũng không say, Lưu Vân thích giỡn, nâng chén cúc tới bên miệng y, cười nói: “Một mình uống thật quá vô vị, sư đệ cũng uống một chút đi, rượu này rất thanh đạm, uống chút cũng không sao.”

Liễm Hàn đang muốn lắc đầu, lại nghe Lưu Vân cố ý vô tình nói: “Thôi quên đi, lần trước đua ngựa thua, ta nói mời Huyền Hữu uống rượu, thiếu chút nữa quên, nên lưu lại thôi.”

Liễm Hàn trong lòng giận dữ, cười lạnh nói: “Ai nói ta không biết uống?” Đoạt lấy chén uống một hơi cạn sạch, lại liên tiếp rót mấy chén. Chốc lát, vầng trán sáng bóng của Liễm Hàn rớm giọt giọt mồ hôi, dĩ nhiên say không ít, hai gò má tuấn lãnh từng đám mây đỏ bay lên, tựa như màu rượu vang đỏ trong suốt thuần khiết đẹp đẽ, *** mâu thanh lãnh dần nhiễm làn sương mờ, góc cạnh rõ ràng nhu hòa hơn, lại thêm vô hạn phong hoa, tuyệt diễm không thể bỏ qua.

“Này, ngươi…” Lưu Vân nhìn Liễm Hàn không khỏi ngây người trong nháy mắt, thấy *** mục mê ly của y nhìn mình, trong mắt lưu chuyển ánh nhìn nói không hết kể không rõ, tâm khẽ động, có chút xấu hổ xoay mặt đi, bỗng cảm thấy đầu vai trầm xuống, thấy Liễm Hàn đã say ngả lên vai mình. Khí tức ấm áp mang theo hô hấp thân mật truyền tới da thịt, vẻ ngủ say không phòng bị sát trong lòng, Lưu Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt tựa hồ quên hô hấp thế nào. Nhưng cố tình người trong lòng chẳng chút tự giác, còn không an phận cọ tới cọ lui trên vai Lưu Vân, bạc thần không nhuốm mà đỏ nhẹ nhàng nỉ non gì đó….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.