Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 1 - Chương 42: Rời đi



“Bị ngươi cột chặt huyết mạch không thông, tê dại là tất nhiên thôi.” Thệ Thần băng bó kĩ lưỡng vết thương, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn.

“Cảm tạ, thoải mái hơn rồi. Không ngờ ngươi còn có biệt tài này.” Lưu Vân thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cử động cánh tay, cảm giác tê dại dần dần giảm bớt.

Thệ Thần mỉm cười, ngồi trở lại ghế hỏi: “Tối hôm qua có thu thập được gì không?”

Lưu Vân thu lại ý cười, gật đầu: “Tối hôm qua ta cùng Hữu ở ngoại ô gặp phải một nhóm sát thủ của Thiên Tuyệt, đầu lĩnh gọi là cái gì “Tiêu thần sử”, sau đó, ta dùng kế đánh hôn mê một người trong số đó, hoán đổi quần áo với hắn, gỡ nhân bì diện cụ hắn mang, theo bọn chúng trà trộn vào Kính vương phủ.

Thệ Thần mỉm cười: “Thật không hổ là Ngự Lưu Vân, chỉ mới dùng bao nhiêu hiểu biết cùng dũng cảm đã khiến bọn chúng không theo kịp rồi. Bất quá, Huyền Hữu công tử chẳng lẽ…”

“Thệ, ngươi đoán không sai, thân phận thực sự của Huyền Hữu..” Lưu Vân nheo mắt phượng, nhớ tới lúc đó y nhìn mình bằng vẻ mặt phức tạp, nhịn không được buồn cười.

“Hắn khí độ bất phàm, không giống người quyền quý bình thường, ăn mặc lại càng đẹp đẽ quý giá, Huyền Hữu…” Thệ Thần ánh mắt sáng lên, “Huyền! Thái tử Huyền Dục!”

“Không sai, hắn thật ra là một người thú vị.” Lưu Vân khẽ cười, nói.

Thệ Thần hạ mi mắt, thản nhiên: “Sau đó thế nào?”

Lưu Vân vài câu kể lại đại ý, sau đó từ trong ngực lấy ra lá thư đưa cho y. Nhìn chén ngọc trong sáng trơn nhẵn, chờ Thệ Thần đọc xong, hỏi: “Thế nào?”

“E rằng là thật.” Buông giấy viết thư, Thệ Thần sắc mặt ngưng trọng đứng dậy.

Lưu Vân có chút do dự, mở miệng: “Nam hài năm xưa, ta nghĩ ta đại khái biết được, thực ra là hắn…”

“Ta nghĩ ta cũng biết một ít.” Thệ Thần mỉm cười cắt ngang, “Người ngày ấy cùng ngươi tiến cung, hắc y nhân đêm đó, cũng là Thiên Tuyệt cung chủ, có phải không?… Ngươi làm sao vậy?” Thấy Lưu Vân bỗng nhiên vì kinh ngạc mà chuyển sang mạnh mẽ nắm lấy hai vai y, Thệ Thần giật mình.

“Ta đang tìm con mắt thứ ba của ngươi.” Cư nhiên cái gì cũng biết, thật quá thần thông đi…

“Ha ha, ta không có con mắt thứ ba, bất quá, ngươi cũng quá xem thường mạng lưới tình báo của “ám đội” đi.” Thệ Thần bật cười.

Lưu Vân trừng mắt, “Đùa ta sao, nguyên lai ngươi biết tất cả, hại ta suy nghĩ đã lâu cũng không biết nói thế nào với ngươi.” Liếc mắt khinh bỉ, trong ngực lại nhẹ đi không ít. Cùng y nói chuyện không cần cố kỵ, đó là nguyên nhân hình thành thói quen của Lưu Vân, hễ gặp chuyện trước tiên lại tìm y bàn bạc.

Thệ Thần nói: “Ta cũng chưa thể hoàn toàn khẳng định, nếu không có phong thư này. Chỉ là bí mật kia đến tột cùng là cái gì? Lưu Vân, ngươi có manh mối gì không?”

“Nguy rồi, suýt chút nữa quên. Thệ, ngươi có biết đại thọ hoàng đế tại Mộc Cận Sơn săn bắn còn bao lâu nữa?”

“Còn mười ngày, sao vậy?”

“Mười ngày…” Lưu Vân mắt phượng vừa chuyển, lại hỏi “Từ Huyền Diệu đến Ngự Phong Sơn Trang, đi về mất bao nhiêu thời gian?”

“Một chuyến nhanh nhất cũng khoảng tám ngày. Ngươi phải về sơn trang? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ bên trong sơn trang?”

Lưu Vân gật đầu, “Ta đoán, ở đó có manh mối. Đó là đầu mối duy nhất, phải tìm bằng được.” Dứt lời liền đứng dậy, lại bị Thệ Thần ngăn lại.

“Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần nóng lòng như vậy.”

“Ngươi có tư cách nói ta sao?” Lưu Vân nheo nheo mắt, chỉ chỉ vai hắn, chỗ vết thương đã được băng bó, “Ngươi cũng một đêm không ngủ rồi.”

Lưu Vân đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, nói: “Ta thức đêm quen rồi, tin ta đi, còn nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Ta không muốn nhìn Lưu Tiêu một đôi mắt thỏ, lại thấy ngươi biến thành gấu mèo đâu.”

Thệ Thần nhìn Lưu Vân rời đi, ánh mắt thật lâu chưa từng ly khai bóng lưng cao ngất của hắn.

Thu đã rời đi từ bao giờ, trời đông dần dần chuyển sang giá rét, gió lạnh cắt da, mạnh mẽ gào thét, lá phong đỏ như lửa dần dần tàn úa, rơi rụng đầy đất.

Lưu Vân đứng trước một trang viên tĩnh mịch, *** tế khắc lên tấm biển trên cửa là hai chữ “Phong Uyển” viết theo lối chữ Khải ()

() Chữ Khải: một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn (Nguồn: QT)

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, một tiểu đồng khuôn mặt thanh tú ló đầu ra.

“Công tử đến đây có chuyện gì?” Tiểu Thu chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ không ai sánh kịp trước mặt. Quả thực cùng công tử gia tương đương, không, nói không chừng so với gia còn nhỉnh hơn một chút…

Lưu Vân khẽ cười, “Tại hạ Vân Tiêu, Mộ Dung công tử có ở đây không?”

Tiểu Thu sửng sốt, phục hồi *** thần, cung kính nói: “Hóa ra là Vân công tử, gia vừa trở về, Vân công tử, thỉnh.”

Lưu Vân đi thẳng vào trong, chỉ thấy hai bên đường cây phong, ngô đồng xung quanh, đình viện *** tế, mái đình cong cong, lầu các thanh u, dòng suối uốn quanh, thật sự yên bình ưu nhã, lại mang theo một chút phong tình.

“Tiểu Thu, ngươi vừa nói gia các ngươi mới vừa về?”

“Dạ, gia có vẻ rất mệt mỏi, hình như ngã bệnh, nhưng lại không chịu thỉnh đại phu. Công tử khuyên nhủ gia được không? Gia bình thường hay nhắc tới công tử, nhất định là rất quan tâm ngài, có khi sẽ nghe lời ngài nói.”

“Hở? Thật không…?” Lưu Vân chớp mắt, trái tim dường như có gì đó khẽ lướt qua.

Đi qua lưỡng đạo thềm ngọc cùng hành lang gấp khúc, cuối cùng cũng đến một hồ nước xanh biếc gợn sóng lăn tăn, bích quang liễm diễm, mặc dù hoa sen đã tàn, lá sen vẫn còn trên mặt nước, giữa hồ có một tòa u đình bát giác, sa mỏng vờn quanh, theo gió lay động, mơ hồ có thể thấy được bạch sam quấn quanh người nam tử vóc dáng cao gầy.

“Không phải ta đã nói sao, người nào cũng không gặp.” Bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp biếng nhác của người nào đó.

“Nhưng…” Tiểu Thu vừa muốn bẩm báo, lại bị Lưu Vân ngăn lại.

Hắn vén rèm đi vào, chỉ thấy Mộ Dung quay lưng về phía hắn, tựa nằm trên bạch hổ cừu trên lưu ly tháp thượng, toàn thân quấn hồ cừu tuyết trắng, chỉ chừa ra mái tóc đen phiêu tán trên gối đầu. Trong đình có một cái noãn lô, hơi nóng bốc lên hừng hực. Lưu Vân khẽ giật mình, y từ khi nào lại sợ lạnh như vậy?

“Tiểu Thu, gia bình thường quá dung túng ngươi đúng không? Không nghe ta nói sao?” Thanh âm bực bội mang theo một chút khàn khàn.

“Vậy sao? Vậy ta đi đây.” Lưu Vân nhướng mày, ra vẻ sắp rời đi.

Mộ Dung Linh nghe vậy cả kinh, lập tức xoay người, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn tú hàm chứa trêu đùa gần ngay trước mắt. Còn tưởng rằng hắn… Không hiểu sao, lại có cảm giác vô cùng hoan hỉ, như tìm được cái gì đó từng mất đi…

“Ngươi đã trở về?!” Mộ Dung Linh từ trong chăn chui ra, bỗng nhiên khẽ rùng mình một cái, gió đông lạnh lẽo làm y đột nhiên run lên.

“Ách xì —— ”

Chẳng biết từ bao giờ, ngoài đình rả rích mưa, màn mưa nối liền không dứt trên mặt hồ, trời đột nhiên nổi gió, làm khuôn mặt y lại càng tái nhợt.

Lưu Vân không kịp suy nghĩ gì, xông về phía trước ôm lấy y. Đến khi định thần, cả hai đều ngẩn người. Cười gượng hai tiếng, đưa y đến giường, dùng hồ cừu trùm lại kĩ lưỡng. Cũng không biết là bởi vì vô lực, mà y lại không hề giãy dụa như thường lệ. Quần áo đơn bạc lộ ra nhiệt độ cơ thể cao bất thường, thậm chí còn có xu hướng tăng lên. Người nọ đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, quả thực khiến hắn bất ngờ.

“Tối hôm qua làm cái gì? Sao lại cảm thành như vậy? Cũng không mời đại phu.” Lưu Vân hơi nhíu mày. “Sợ lạnh, sao lại không ở trong phòng?”

“Hừ, nếu không phải vì tìm các hạ, bản công tử sao lại nhiễm phong hàn?” Mộ Dung rầu rĩ nói. Hơn nữa, chỉ có ở đây, mới có thể thấy được bầu trời… Khuôn mặt y chôn trong chăn, không thấy được biểu tình.

Lưu Vân trong lòng khẽ động, không khỏi khẽ cười: “Ngươi vẫn đi theo ta sao? Ta vậy mà không phát hiện được. Bất quá, được công tử ưu ái, tại hạ thực sự “thụ sủng nhược kinh””. Quả nhiên, người này… Không phải là ở bên ngoài canh phòng suốt một đêm?

“…Nói sao đi nữa, ngươi cũng là vì ta mới đến Huyền Diệu, nếu Vân công tử bị chém thành tám khối, ta sẽ thấy áy náy. Còn nữa, bản công tử muốn truy ra tung tích người nào, chẳng lẽ không phải dễ như một bữa sáng?”

Hừ, xem ai nói thật dễ nghe!

Mộ Dung ngẩng đầu, sắc mặt trắng xanh vốn có dần dần có một chút khí sắc, hiên mi khinh thiêu, đôi mắt hoa đào tà nghễ nhìn Lưu Vân khiêu khích, mâu quang lại quét về trước ngực Lưu Vân chỗ “trúng châm”,”Còn nữa, Vân huynh khinh công giỏi bao nhiêu, thế mà một cái độc châm nho nhỏ cũng cản không được.”

“Ha ha, ta cũng không giống người nào đó, biết rõ có độc cũng không tránh. Ta sao lại ngu ngốc như vậy, ngươi nhìn ta giống người bị trúng độc sao?” Lưu Vân tà tà cười. Còn có khí lực trêu chọc hắn, hẳn là không sao rồi.

“Ngươi không trúng châm?” Mộ Dung ngạc nhiên ngẩng đầu, cừu bị theo vai rơi xuống. Hắn rõ ràng thấy…

Lưu Vân chỉnh lại hồ cừu, kể lại sơ lược, không đề cập đến lá thư, tránh cho y không chịu nổi. Sau đó đem ngọc bài giao cho y, “Di thể của phụ thân ngươi hẳn là bị hỏa táng, tìm không được.” Mộ Dung Linh thế nhưng lại không vui mừng như dự liệu, chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ngọc bội màu đỏ, một lúc lâu không nói lời nào.

Lưu Vân cũng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn khuôn mặt tuấn tú của y, trong đầu tựa hồ hiện lên cái gì đó, nhưng rốt cục cũng không rõ là gì.

“Ta phải đi, nghỉ ngơi cho tốt vào.” Không thể lưu lại đây thêm nữa. Lưu Vân trong lòng có một tia bất đắc dĩ, rốt cục cũng phải rời đi.

Mộ Dung sửng sốt, vô ý thức nắm chặt tay áo hắn, “Ngươi đi đâu vậy?”

Lưu Vân cười xấu xa, nâng cằm y trêu chọc, “Thế nào, luyến tiếc sao?” Dứt lời chợt hối hận, xấu hổ thu tay lại. Mà thôi, xem như lần cuối cùng đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.