Lưu Vân ánh mắt rơi vào đôi môi câu dẫn của y, cười khẽ tiến tới, xúc cảm mềm mại mang theo hương rượu nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi lưu luyến trầm mê. Nhẹ nhàng đem đầu lưỡi lướt qua đôi môi đó, khơi dậy hỏa diễm tê dại.
Mộ Dung trong lòng rung động.
Trong chuyện phong nguyệt, y dù sao cũng đầy kinh nghiệm, quàng tay lên cổ Lưu Vân, khiêu khích mút đôi môi hắn, lưỡi linh hoạt tham nhập, ôn nhuận lướt qua hàm răng trắng.
Ánh mắt mơ màng lộ ra *** nồng đậm, ngón tay thon dài của Mộ Dung xâm nhập vào bên trong lý y Lưu Vân, lần theo xương quai xanh duyên dáng, lại cắn cắn vành tai hắn. Bên tai là tiếng nói trầm thấp khàn khàn hết sức mị hoặc: “Lần này nhất định ta thắng…”
Lưu Vân thiêu mi cười khẽ: “Lần trước ngươi cũng nói vậy, kết quả lần nào cũng…ưm —— ”
Lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lấy, Mộ Dung bất ngờ đem hắn áp xuống cành cây, vững vàng chế trụ hai tay hắn. Ngón tay nhẹ nhàng đem vạt áo kéo xuống tận hông, từ xương quai xanh cho tới tiểu phúc đều lộ ra rõ ràng, ánh trăng nhu hòa trong nháy mắt trở nên mờ mịt.
Trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa nóng rực, khi ý thức của Mộ Dung trở lại, đã thấy y đang lưu luyến trước ngực hắn qua lại liếm cắn.
Mong muốn đã lâu, cảm giác quả nhiên không sai, mát rượi lại ấm áp. Mộ Dung hơi híp mắt phượng, cười xấu xa dùng sức cắn một ngụm.
“Ưm…” Thật ngứa…
Lưu Vân cười cười liếc mắt nhìn Mộ Dung, phượng ba lưu chuyển, chợt kéo y vào lòng, quần áo y vốn cũng không chỉnh tề, liền rơi xuống sạch sẽ.
Mộ Dung giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã bị hung hăng chế trụ.
Hỗn đản! Thiếu chút nữa là thắng rồi…
Cảm giác nơi nào đó của mình đang nóng rực, Mộ Dung bực bội nghĩ. Bất quá rất nhanh đã bị lửa nóng triền miên của nụ hôn hút đi năng lực suy nghĩ.
Phải thừa nhận, kỹ thuật của người này thực sự tốt… Rất… tiêu hồn…
Càng bực bội chính là, chính mình đến bây giờ vẫn vậy, sơ sẩy là lại bị nắm mũi dắt đi… (=)))))))))))))))))))))))
Thanh âm cũng vậy, tại thời điểm như thế này, luôn luôn rất thấp trầm… rất mờ mịt…
Tuy rằng rất không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận, thực sự rất… gợi cảm…
Nhiệt độ trên đôi môi ẩm ướt bắt đầu lan ra toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy chiếc lưỡi nóng hổi chạm vào bên trong hai đùi không biết tách ra từ khi nào, chỗ cực kì mẫn cảm vừa nóng vừa ngứa khó nhịn được, Mộ Dung không khỏi thân thể vô lực, suýt nữa thì bật ra tiếng rên rỉ.
“A… Đừng liếm chỗ đó…Ưm…”
Lưu Vân tà mị cười, “Vậy ở đây được không?” Há miệng ngậm lấy nơi đang ngẩng đầu của y, khiến y chịu không nổi chính là, cư nhiên hắn lại cố ý dùng răng nhẹ nhàng kích thích…
Khó chịu… Chết tiệt, lại thực thoải mái… Càng muốn nhiều hơn nữa…
Ngón tay trắng nõn luồng vào mái tóc mượt của Lưu Vân, kéo đầu hắn sát vào phân thân chính mình, răng môi cọ sát va chạm tạo ra khoái cảm mạnh mẽ. Lưu Vân kêu lên một tiếng, bạch trọc từ khóe miệng chảy xuống, vô cùng xấu hổ cùng *** mỹ.
Mộ Dung cắn răng, bỗng nhiên cầm lấy phân thân của Lưu Vân, dùng hết thủ đoạn của chính mình khiêu khích, âm mưu vãn hồi bại thế.
Lưu Vân hít một hơi, cật lực đè ép dục vọng điên cuồng, cúi người bên tai y thổi khí, mị hoặc cười: “Ta muốn ngươi, Linh…”
“Oanh” một tiếng, đại não trong nháy mắt trống rỗng, cả người khô nóng, Mộ Dung đột nhiên cảm thấy hạ thân phi thường đáng thẹn lại rục rịch đứng dậy…
Mơ hồ cảm thấy dường như hai chân bị tách ra, khóa ngồi trên người Lưu Vân, đến khi hắn bỗng nhiên tiến nhập, đau đớn cùng khoái cảm khó nói nên lời kéo thần trí Mộ Dung trở lại.
“A… ngươi…đáng ghét!” Mười ngón tay giữ chặt hai vai Lưu Vân, đôi mắt đẹp mơ màng trừng hắn, nghĩ đến chính mình đang ở trong thân thể khiến người vừa yêu vừa hận trước mắt, nhịn không được một trận run rẩy, tựa như thống khổ, lại tựa như ngọt ngào…
“Hửm? Còn có khí lực mắng người sao?” Lưu Vân cật lực khống chế hô hấp hỗn loạn, thiêu mi cười tà, đỡ lấy hông y, mạnh mẽ rút ra, lại dùng sức đâm vào, một lần lại một lần càng ra sức đâm sâu, tuy rằng hoan ái mấy lần, hậu đình vẫn như cũ khít chặt nóng bỏng như lúc đầu, khiến Lưu Vân hầu như không khống chế được mà điên cuồng ma sát. Từ lâu đối với thể đối phương vô cùng quen thuộc, hạ thân chặt chẽ kết hợp nóng bỏng như thiêu đốt. Mộ Dung từ gầm nhẹ cùng chửi mắng dần dần biến thành rên rỉ liêu nhân…
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hai thân ảnh liều chết triền miên cùng bóng cây hòa cùng một chỗ, phân không ra ngươi ta…
Cao trào qua đi, Lưu Vân ôm y ngâm mình ở trong đầm tắm rửa.
Mộ Dung tựa vào người Lưu Vân, khuôn mặt tuấn mỹ vì tình triều mà ửng hồng, không để ý cả hai đang ở dưới đầm, đôi mắt đẹp vừa chuyển, liền ôm lấy cổ Lưu Vân, tại bên tai liếm cắn, cười gọi: “Lưu Vân…Vân…”
Tiếng “Vân” thiếu chút nữa khiến hắn không kiềm chế được, Lưu Vân bất đắc dĩ cười, nghe được y gọi một tiếng thân thiết như vậy thật không dễ dàng. Đầu ngón tay như có như không lướt qua đùi, dừng lại ở cúc huyệt, muốn tiến lại không tiến, mở miệng cắn vành tai của Mộ Dung, cười khẽ: “Chỗ này thật vừa chặt lại vừa nóng nha…”
Tên hỗn đản này!
Mộ Dung trong nháy mắt đỏ bừng mặt, cho tới giờ đều là y đùa giỡn người khác, ở cùng người này nơi nào cũng bị hắn đùa giỡn?!
Hạ thân bị trêu chọc khẽ khàng run rẩy, Mộ Dung khép hờ đôi mắt đẹp, đột nhiên xuất thủ, chế trụ hai tay lúc này không hề phòng bị của Lưu Vân, gắt gao giữ chặt trên đỉnh đầu.
Lưu Vân nhất thời cảm thấy cổ tay giống như bị khóa lại, một chút cũng giãy không ra.
“Ha ha,” Mộ Dung cúi người gần sát Lưu Vân, cười nói: “Thối Tuyết không ở đây, luận thủ lực, ngươi không phải là đối thủ của bản công tử…”
“Đúng vậy, không nghĩ tới thủ lực của ngươi xuất sắc như vậy, bất quá…”
Mộ Dung chợt thấy thắt lưng đau nhói, vô ý buông tay, lập tức Lưu Vân tránh được, thoáng chốc hai người đổi chỗ.
“Bất quá, thủ lực so với lực chân dù sao vẫn còn kém một chút đi? Hắc hắc.” Lưu Vân đầu gối mạnh mẽ chen vào hai chân y, nương theo nước suối mát kịch liệt ma sát, dục vọng nóng rực lần thứ hai nổi dậy, nhiệt độ ôn hòa của nước suối lập tức biến thành trở ngại, càng làm cho hắn thêm ngứa ngáy khó nhịn.
Lưu Vân bỗng nhiên dừng động tác lại, khóe miệng tà tà câu dẫn, hứng thú nhìn y, nói:
“Nếu muốn thì tự mình đến.”
“Ngươi…” Mộ Dung vừa thẹn vừa giận, bất đắc dĩ chống đỡ không được mê hoặc, rốt cục chính mình bại trận, nâng chân lên, chủ động quấn lấy thắt lưng Lưu Vân, nơi tư mật mẫn cảm toàn bộ không che chắn mở rộng trước ánh nhìn nóng bỏng của Lưu Vân, tay kéo đầu hắn sát lại, điên cuồng hôn môi.
Lưu Vân không chịu được kích thích như vậy, lập tức đem y đặt lên bờ mãnh liệt ra vào, một lần lại thêm một lần…
Kịch liệt quấn quýt tạo ra vô số bọt nước trong suốt, đem hai người đặt vào một tầng dày sương mù, u cốc vắng vẻ chỉ còn lại thanh âm côn trùng kêu vang hòa cùng tiếng rên rỉ gợi tình…
(còn tiếp)
Bất tri bất giác, trăng đã lên cao.
Đi qua tầng tầng cây cối, cuối con đường tĩnh mịch là một tòa trúc lâu xanh biếc đứng dưới ánh trăng. Ôm trọn lâu là một hành lang uốn khúc, một chiếc cầu thang xoắn ốc phía trước lâu, từ đó nhìn lên, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống lầu các, xuyên qua song thưa rơi vào gian phòng trúc.
Trên tháp thượng bằng trúc trải chăn đệm trắng là một nam tử đang ngủ say. Cánh tay cùng đôi chân thon gầy lộ ra ngoài chăn vẫn còn trông rõ hồng ngân lúc hoan ái, tóc đen như mực xõa ra trên gối.
Mộ Dung ngủ say, dung nhan không còn thái độ phong lưu tùy tiện, lại lộ ra vẻ anh khí tuấn nhã hiếm thấy.
Lông mi dài cong khẽ rung động, thân thể theo thói quen trở mình, nhưng lại không cảm thấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc.
Y ngồi dậy, xoa xoa thắt lưng đau nhức, trong lòng đem người nọ mắng chửi hơn một nghìn lần.
Nhịn không được khinh thủ khinh cước đi đến cạnh cửa, nhìn ra hồ nước dập dềnh phía xa. Quả nhiên, có một bóng người nằm ngửa trên bè trúc giữa hồ, nhìn từ xa xa, bè trúc bị bóng đêm che khuất, người nọ trông như đang nằm trên mặt nước.
Mộ Dung hạ mi mắt, nhìn vào màn đêm dưới ánh trăng bàng bạc, yên lặng thở dài.
Giữa hồ, Lưu Vân nhìn ngọc bội trong tay, ánh trăng chiếu xuống làm ngọc bội tỏa ra ánh sáng lờ mờ thần bí.
Phút chốc, phượng mâu đen như mực ẩn hiện một chút tịch mịch.
Giữa đêm tối sao thưa, dường như trước mắt hiện lên vài khuôn mặt khác nhau. Trong mông lung, hắn tựa hồ thấy Lưu Tiêu thanh nhã chắp tay mà đứng, tựa hồ thấy khuôn mặt lãnh tuấn của Liễm Hàn, tựa hồ thấy khóe mắt tựa tiếu phi tiếu của Huyền Hữu, tựa hồ thấy Thệ Thần nâng cốc, nhẹ nhàng hướng hắn mỉm cười…
Lưu Vân khóe miệng mỉm cười, tay bất giác đưa lên, như đang cầm chén rượu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cạn.”
Ảo giác mờ nhạt tiêu tán, cuối cùng cái gì cũng không có.
Tiếu ý dần dần biến mất, Lưu Vân chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả quay về hắc ám hư vô, phảng phất nghe thấy một tiếng thở dài như có như không.