Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 53: Nguyện đổ phục thâu



“Nhiều quá sao? Vậy thì mười con, không thể ít hơn nữa.” Lưu Vân ‘tốt bụng’ nói.

“Ngươi…được…được lắm!” Tiêu Dao hung hăng lườm hắn một cái, phất tay áo, chớp mắt liền biến mất vào rừng cây.

“Không biết Ngự công tử là có ý gì? Xin cứ nói thẳng. Dù thế nào cũng sẽ không phải vì chơi vui thôi.” Địch Trần nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân, lạnh nhạt hỏi.

Lưu Vân bí hiểm nhìn lại gã, đùa: “Nếu ta thật sự là vì chơi vui thì sao?”

“Ngươi thật không coi ai ra gì rồi!” Túc Nguyệt mày kiếm dựng lên, rút kiếm hướng Lưu Vân đâm tới. Nhìn khuôn mặt tươi cười thiếu đánh kia, gã thật sự có ham muốn đập cho tơi tả. Địch Trần ngăn cản cả buổi, rốt cục không cản nổi.

Lưu Vân thoắt ẩn thoắt hiện, hai người rất nhanh nhảy ra ngoài đình, trong nháy mắt đánh nhau hơn mười chiêu.

Túc Nguyệt dốc lực, khiến Lưu Vân không thể không công nhận danh xưng Thiên hạ nhất tuyệt. Chỗ mũi kiếm lướt qua thoáng chốc trở nên hỗn loạn một mảnh, cành lá rơi rụng cộng thêm đất đá mù trời. Lưu Vân bỗng nhiên cảm giác như vừa có lốc xoáy cuốn qua. Chẳng trách những bang phái bị diệt môn ngày trước, bị xóa sổ liền không để lại tàn tích gì, hóa ra đều do sức công phá mãnh liệt này.

Dù vậy, kiếm Lưu Vân vẫn không ra khỏi vỏ, chỉ thủ thế, không tấn công. Túc Nguyệt tốc độ rất nhanh, Lưu Vân liền nhanh hơn hắn. Nếu ngày ngày đều tiếp tục như vậy, khinh công của hắn e là lại tiến thêm một tầng. Lưu Vân có chút hoảng hốt nghĩ.

“Phệ Huyết” trong tay Túc Nguyệt một chiêu lại một chiêu ngày càng tàn nhẫn, một chiêu nhanh một chiêu mạnh, Lưu Vân né tránh ngày càng chật vật. Có mấy lần suýt ngã, bị thương rồi lại bị thương, nhưng đều là ngoài da, ngược lại hoa cỏ cây cối xung quanh chớp mắt đã biến thành phế tích.

Diệt Diệu cùng Địch Trần ở trong đình xem trận đấu, liếc mắc nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ. Lưu Vân nhìn như đang chật vật né tránh, nhưng lúc nguy hiểm lại nhanh hơn gã một bước. Làm cho lòng người kinh sợ nhất là, Thối Tuyết còn chưa ra khỏi vỏ! Danh hào Ngự nhị trang chủ bọn họ không phải chưa từng nghe qua.

Nếu là bốn người bọn họ cùng tiến lên, không chừng sẽ đánh thắng được hắn. Nếu bàn về đơn đả độc đấu, sợ rằng cũng chỉ có Cung chủ mới có thể thắng thôi…

Trong lòng ba người đồng thời lóe lên ý nghĩ: Hắn thật sự là Ngự Lưu Vân ngày đó bị Thiên Tuyệt vây công đánh ngã xuống sơn nhai sao?

‘Phệ Huyết’ ra khỏi vỏ tất thấy máu, lâu không uống máu mũi kiếm dĩ nhiên bắt đầu kêu gào, Túc Nguyệt sát ý dần mạnh lên, trong mắt như có một tầng *** lực đỏ sẫm…

“Đợi đã!” Lưu Vân thả người nhảy một bước, né tránh thanh kiếm bất ngờ áp sát phần cổ, đúng lúc rút Thối Tuyết ra, thoát khỏi một đòn trí mạng.

“Hừ, rốt cục cũng đánh trả rồi!” Túc Nguyệt híp đôi mắt đỏ, chỉ thấy Lưu Vân mỉm cười, thủ oản xoay chuyển, trở tay đem Thối Tuyết thu hồi về bên hông.

“Không, ‘chiến lợi phẩm’ của ta đã tới.” Quay đầu lại, vừa vặn Tiêu Diêu Thần sử sắc mặc không tốt cầm về mười con chim bồ câu.

“Theo tại hạ thấy, chúng ta vẫn là đừng đánh, miễn cho Cung chủ nhà các ngươi không cao hứng.”

“Hừ, quỷ nhát gan, ngươi sợ à!”

Diệt Diệu thần sắc biến rồi lại biến, nói: “Túc Nguyệt! Không được vô lễ với Ngự công tử.”

Lưu Vân mỉm cười: “Chi bằng, chúng ta cũng đánh cược đi.”

“Đánh cược gì?”

“Cược ‘tàn nhẫn’.”

“Cược như thế nào? Túc Nguyệt đem Phệ Huyết giữ ở sau lưng, cũng không vào vỏ.

“Ta biết kiếm của các hạ không thấy máu không vào vỏ, không bằng ủy khuất một chút, để lại máu vài con chim bồ câu là được.” Lưu Vần thầm nghĩ, bồ câu ơi bồ câu, muốn trách thì trách các ngươi mệnh không tốt thôi… Các ngươi đổ máu dù sao cũng đỡ hơn là ta…

“Chúng ta mỗi người năm con, dùng phương pháp ‘tàn nhẫn’ nhất đối phó mấy con bồ câu này, cá cược như vậy, được chứ?”

“Ấu trĩ! Ngự Lưu Vân, ngươi không phải là kiến thức nông cạn đến mức Ám dạ tứ sử tàn nhẫn đến thế nào cũng chưa từng nghe qua?!”

Lưu Vân khẽ cười: “Đồng ý thì bắt đầu thôi.”

Lời còn chưa dứt, Túc Nguyệt tiến đến chỗ Tiêu Dao, trong nháy mắt cắt đứt dây thừng cột chân chim bồ câu, chốc lát mười con xám trắng lẫn lộn vỗ cánh bay đi, dường như biết mình đang ngàn cân treo sợi tóc, liền liều mạng tứ tán nhưng vẫn trốn không thoát phong mang của Phệ Huyết. Thoáng chốc, hàn quang lóe lên, một con chim bồ câu xám kiến huyết phong hầu, rơi xuống đất.

Lại thấy huyết quang lóe lên, một con chim bồ câu trắng khác bị chém đứt cánh, máu tươi tung tóe, hai con đầy máu cánh đứt lìa hai bên, thậm chí còn có thể thấy được gân cốt còn chưa chết hẳn, khe khẽ giật giật… Ba con… Năm con…

Một lúc sau, xác chim bồ câu chồng chất trong vũng máu, Túc Nguyệt nheo mắt, đôi mắt đỏ sậm ngày càng hưng phấn. Cười lạnh một tiếng, vung kiếm từng đường từng đường chém nát da thịt lẫn xương cốt, nội tạng. Máu đỏ chảy đầy đất, huyết nhục mơ hồ…

Túc Nguyệt đắc ý nhìn kiệt tác của mình, huyết quang trong đáy mắt dần dần rút đi, lau sạch máu trên thân kiếm, thu kiếm vào vỏ, quay đầu lại trào phúng nhìn Lưu Vân. Đã thấy hắn nhàn nhã đứng ở một bên, dưới chân là một đống xương cốt bị hun đen, cùng một ít lông chim nằm lẫn trong đống lá dính đầy máu, mấy khối tiêu thạch còn xèo xèo bốc hơi nóng.

Túc Nguyệt trong lòng hơi sợ hãi, làm thế nào mà cả xác cũng mất? Lẽ nào bị hắn đốt thành tro rồi?

“…Những con chim kia đâu?”

“Nướng ăn rồi.”

......

......

Nướng ăn... Ăn...

.....

Chỗ chết người nhất chính là, Lưu Vân còn chưa đã thèm, liếm môi một cái.

Túc Nguyệt liếc mắt nhìn đống chim bồ câu vô cùng thê thảm của mình, chợt thấy dạ dày một trận nôn nao…

Dĩ nhiên, kỳ thực Túc Nguyệt cũng không biết, gã cả nghĩ quá rồi. Lưu Vân vất vả lắm mới ăn được món ăn dân dã, dĩ nhiên ăn càng nhiều càng vui mừng…

Diệt Diệu ba người ở một bên buồn cười, Túc Nguyệt đứng ở trước mặt Lưu Vân, nghiến răng không nói lời nào, bởi gã phát hiện lúc này bất luận mình nói cái gì, cũng đều ngu xuẩn.

Gã liếc xéo Lưu Vân, hất hất cằm, ra hiệu hắn có thể nói điều kiện rồi.

Người này dù ở thế hạ phong, vẫn cứ kiêu căng như cũ. Điểm ấy thật giống với y, không hổ là thủ hạ của y. Lưu Vân khẽ mỉm cười: “Điều này… đối với ngươi, e là có chút khó khăn…”

Túc Nguyệt tức giận trợn mắt: “Ít nói nhảm!”

Lưu Vân nghiêm mặt nói: “Ta muốn ngươi sau này trừ phi có sự đồng ý của ta, không phải bất đắc dĩ thì không được tùy tiện xuất kiếm.”

Bốn người xôn xao.

Cái tên này chính là một tên phá hoại! Huống chi hắn kích động so với “Phệ Huyết” kiếm càng kinh khủng hơn! Hủy 『 Vân Hi các 』của hắn là chuyện nhỏ, sau đó lại phiền phức, liên lụy Hàn mới là chuyện lớn. Muốn sống yên ổn, danh hào Thiên Tuyệt cung nhất định phải trở thành lịch sử…

Hàn giao bọn họ cho hắn quản giáo, đương nhiên không thể tiếp tục làm sát thủ. 『 Vân Hi các 』nho nhỏ này của hắn cũng không thể biến thành lò sát sinh, mặt khác ba tên này đầu óc rất giảo hoạt, chỉ cần không có mệnh lệnh của Hàn, cam đoan sẽ không làm bừa. Có điều, muốn cho mấy tên gia hỏa kiêu căng tự mãn này phục tùng, phải tốn một ít công sức…

Nghe vậy, Túc Nguyệt bất mãn một trận, nhưng vẫn không thể không cắn răng phát thệ. Lưu Vân tuy rằng tin tưởng, lại không yên tâm thân thủ so với não còn nhanh hơn của gã, dùng thiên tằm ngân ti đem thân kiếm cùng vỏ kiếm cột chặt, không tới thời khắc nguy nan dùng hết toàn lực làm đứt thiên tằm ngân ti thì không dùng được “Phệ Huyết”. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

“Như vậy, Tinh sử các hạ...”

Địch Trần khoát khoát tay, miệng cong lên một nụ cười hiếm thấy, nói: “Chúng ta nguyện ý nghe công tử dặn dò.”

Thông minh. Lưu Vân thoả mãn nở nụ cười: “Tốt lắm, hiện tại có thể thương lượng dàn xếp một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.