Trong bóng đêm, dường như có một thanh âm thanh nhã ôn hòa gọi tên hắn…
“Lưu Vân... Lưu Vân...”
“Ai.... Tiêu, là ngươi sao...” Lưu Vân đưa tay ra, muốn chạm vào y, nhưng người nọ tựa như sương khói, thoáng chốc không còn hình bóng.
Đảo mắt, chữ hỷ đỏ thắm che kín trước mắt, bên trong là sắc đỏ chói mắt, có hai người đang bái thiên địa.
“Đó là.... Mộ Dung Thanh...”
“Vân nhị ca...”
“Muội sắp thành hôn sao? Chúc mừng…. Không biết chú rể là…”
“Ha ha, chính là Lưu Tiêu đại ca, ngươi không biết sao?”
“Cái gì ——?!”
Ta không cho phép!
Lưu Vân bỗng nhiên tỉnh giấc, mới phát hiện chính mình đang ngủ ở trên giường khách ***. Hai tay nắm thật chặt chăn, mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lớn.
….Sao lại có loại giấc mơ này…. Không phải là sự thật chứ….
Quá kinh khủng mà….
Cửa phòng “cót két” một tiếng, mở ra, là Liễm Hàn đi vào. “Ngươi tỉnh rồi.”
“Ác mộng?” Liễm Hàn hừ nhẹ, “Ta nghĩ là mộng đẹp chứ, mới nãy còn liên tục kêu tên hắn…”
“A? Cái này....” Không thể nào...
“Hôm đó đi qua Ngự Phong sơn trang, ngươi nửa đêm lén lút ra ngoài, là đi tìm hắn hả?”
“….” Lưu Vân không cần nhìn y cũng biết vẻ mặt y lúc này lạnh như băng. Có điều, theo tính tình của người này, nhịn đến bây giờ mới nói, kể cũng lạ…
“Hàn… Ngươi còn chưa gặp Lưu Tiêu mà, dù sao, hắn cũng coi như là đại ca ngươi…” Lưu Vân cẩn thận quan sát vẻ mặt y, cũng may là không có sát khí, bằng không hắn vẫn là không biết nên giúp ai…
Liễm Hàn bỗng nhiên có chút buồn bực: “…Ngươi cảm thấy hắn cần đệ đệ hay là ta cần huynh trưởng?”
“Đều cần. Hàn, ngươi cùng ta đi…”
Liễm Hàn đột nhiên rút tay ra, nói: “Được rồi! Ta sớm biết ngươi yêu thích hắn… Nếu không vì cái này, ta đã sớm giết hắn rồi! Ta với hắn nước giếng không phạm nước sông, ngươi không cần nhắc lại chuyện này!” Ngoại trừ Lưu Vân, y không muốn, cũng không thể tin tưởng bất cứ người nào. Cả cha mẹ, sư phụ đều vứt bỏ y, loại máu mủ ruột rà “từ trên trời rơi xuống” này đã là gì?
“Được, được, được. Không nhắc nữa không nhắc nữa…” Lưu Vân trong lòng than nhẹ, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực….
Lại thêm mấy ngày, cuối cùng đã tới thiện quận. Không hổ là quận Giang Nam, quả nhiên phong quang vô hạn, phi thường náo nhiệt.
Không giống không khí trang nghiêm nơi phương Bắc, Giang Nam cả một vùng đều vô cùng đẹp đẽ. Khắp nơi có thể thấy được nhiều cửa hiệu muôn màu muôn vẻ, nhiều tiểu viện, lầu các sang trọng. Người trong quận rất đông, càng không thua Lạc thành, Huyền Diệu. Chỉ có điều, đằng sau vẻ ngăn nắp đẹp đẽ đó, người ăn xin dọc đường, dân chạy nạn cũng nhiều vô số kể.
Huyền Dục nhíu mày nói: “Xem ra, ngày càng nhiều dân tị nạn tràn vào thiện quận rồi…”
“Cha… chúng ta khi nào mới có thể trở về nhà đây…” Tiêu Tương liếc mắt nhìn đường phố phồn hoa, không khỏi cảm thấy bi quan.
Đường Vũ Trúc an ủi: “Đừng lo lắng, ta tin sẽ nhanh thôi.”
Lưu Vân nói: “Chúng ta trước tiên tìm khách *** ở lại, lại bàn bạc kỹ càng đi.”
Trưa hôm đó, Thuận Lai khách ***.
Lưu Vân buồn bực ngán ngẩm ngồi cạnh bàn, tiểu nhị vui vẻ chạy tới, ra vẻ thần bí nói: “Gia, ngài là lần đầu tiên đến thiện quận, đúng không?”
Lưu Vân nhíu mày cười nói: “Sao ngươi biết?”
“Hắc hắc, gia nếu như biết thiện quận song bảo, nhất định sẽ không ngồi nhàm chán ở đây.”
“Hả? Thiện quận song bảo? Đúng là chưa từng nghe nói tới. Nói ta biết một chút.”
“Đệ nhất bảo, hắc hắc, chính là mỹ nhân, Giang Nam nhiều mỹ nhân, thiện quận chúng ta dĩ nhiên là kiệt xuất, trong đó, “Lạc Hoa uyển” nổi danh đến mức không người nào không biết, chà chà, mỹ nhân ở đó, bảo đảm ngài nhìn xong đến tên mình cũng quên mất…”
“Lạc Hoa uyển? Thanh lâu sao?” Mỹ nhân? Dám ở trước mặt mấy người bọn hắn mà xưng là mỹ nhân, thiên hạ này sợ cũng không có mấy người.
“Thanh lâu? Đương nhiên không phải! Ngài đừng nhầm lẫn! Người nơi đó bán nghệ không bán thân, dĩ nhiên nếu có bạc, tự nguyện ngủ cùng cũng có. Có điều, chỉ bằng dáng dấp khí độ của gia, cho dù không có bạc, cũng sẽ có rất nhiều mỹ nhân tự nguyện, hắc hắc.”
“Ha ha, thật biết nói chuyện. Có điều, gặp phải cường thưởng thì sao?
“Ha ha, vậy thì không thể không nói đến đệ nhị bảo —— Vô Song bảo!”
Lưu Vân mắt phượng híp lại: “Vô, song, bảo?”
“Đúng vậy, không biết gia đã nghe qua chưa, Vô Song bảo này chính là hậu đài của Lạc Hoa uyển. Mấy tháng nay, Vô Song bảo trừng gian diệt ác, còn giúp bách tính giục quan phủ phát thóc cứu trợ, Trác bảo chủ thật sự là một người tốt!”
“Trác bảo chủ này… Ngươi gặp chưa?”
“Chưa, nhân gia là đại hiệp, không phải dân thường chúng ta muốn gặp là gặp.”
“Thì ra là vậy…” Nói như vậy, rốt cục có người như vậy hay không, cũng còn khó nói…
“Đúng rồi, gia không tới xem Lạc Hoa lễ ở Lạc Hoa uyển sao? Tất cả mỹ nhân đều sẽ xuất hiện, cầm kì thi họa, ca vũ bỉ mỹ. Người thắng sẽ có danh xưng ‘diễm quan’, phần thưởng lớn lắm. Hai ngày nay ở đây, chuyện này là trọng đại nhất.”
Lưu Vân khẽ mỉm cười, còn có thi hoa hậu sao, nếu mang Hàn đi, e là những người khác khỏi cần thi nữa, ha ha…
Từ trong ngực lấy ra mấy lạng bạc vụn, nói: “Được rồi, cái này cho ngươi, đi uống một ngụm trà đi.”
“Đa tạ công tử!”
Vô Song bảo này… Lại còn có thể can thiệp đến quan phủ…
Rốt cục là bằng đường nào?… Liền từ Lạc Hoa uyển mà hạ thủ vậy…
Chẳng biết từ lúc nào, dư quang quét tới một bóng người cao ráo. Chính là Huyền Dục. Chỉ thấy y một bộ nguyệt sắc trường sam, bên hông rơi mấy sợi tơ, tóc đen cột lên, vài sợi buông xuống hai bên trán, vẻ mặt mang theo ý cười, trông cực kì tuấn lãng. Rất ít người vừa hợp với màu đen, vừa hợp với màu trắng, người trước mắt này rõ ràng là một trong số đó.
“Vân huynh đối với Lạc Hoa uyển này có hứng thú sao?”
“Không sai, ta đang muốn đi xem thử, Huyền huynh muốn cùng đi không?” Tìm người cùng đi tới đó, nghĩ tới nghĩ lui, Huyền Dục tên này là thích hợp nhất.
“Được.” Huyền Dục khẽ mỉm cười, chợt cúi người, kề sát bên tai Lưu Vân, thấp giọng nói, “Ta còn nghe nói huyện lệnh lão gia thiện quận này là khách quen chỗ ấy, đêm nay chắc cũng sẽ đi…”
“Vậy sao…” Đôi môi mỏng vô tình hữu ý lướt qua vành tai hắn, Lưu Vân vẻ mặt hơi biến đổi, cười: “Vậy càng nên đến đó một chuyến.”
Trời chạng vạng, tịch dương dần rơi xuống, chỉ còn tầng tầng ánh sáng bao phủ chân trời. Gió lành không ngừng thổi, thế nhưng trước cửa Lạc Hoa uyển, người đi người đến cứ lũ lượt không dứt.
Trước đại môn, một chiếc kiệu hoa lệ dừng lại. Người trong thiện quận đều biết, cỗ kiệu này là của thiện quận huyện lệnh Địch Mạc Kiệt đại nhân. Lát sau, từ trong kiệu bước ra là một trung niên nam tử ăn mặc sang trọng, thân hình cao lớn. Vừa hạ kiệu, một gã sai vặt đã chạy đến, dẫn người nọ vào trong phòng.
Cách đó không xa là hai nam tử dáng người thon dài. Một người một thân nguyệt sắc, trong tay cầm toàn hoa phiến. Một người một thân thanh sắc, thắt lưng đeo ngọc bội tử sắc. Ăn mặc không gọi là vô cùng sang trọng, nhưng dung mạo cùng khí độ hai người, người thường không thể so sánh được.
Lưu Vân nói: “Người kia chính là Địch Mạc Kiệt? Ha ha, thật xa xỉ nha, làm huyện lệnh đều có tiền như vậy sao?
“Phải rồi.” Huyền Dục khẽ mỉm cười, “Chúng ta vào thôi.”
Không xem không biết, vừa xem đã giật mình. Bên trong thật không phải là to lớn bình thường.
Giữa gian phòng là một sân khấu lớn, xung quanh là rất nhiều bàn tròn làm bằng gỗ quý. Trên lầu, tầng tầng lớp lớp hành lang uốn khúc. Lưu Vân quan sát nửa ngày, tặc lưỡi, sớm biết có cái Lạc Hoa uyển này, liền mời kiến trúc sư này về giúp hắn xây Túy Ngọa Hồng Trần các rồi.
Càng nhiều khách nhân, đại sảnh càng ồn ào.
Hai người nghe được có người bên trong nói:
“Không biết nơi này so với Túy Ngọa Hồng Trần các ở Huyền Diệu thế nào?
“Ha ha, đó chính là nơi người có tiền mới tới, chỉ cần ngươi có tiền, muốn gì cũng được. Lạc Hoa uyển không phải vậy, ngươi có tiền, còn phải hợp mắt người ta mới được…”
“‘Diễm quan’ hôm nay không biết so với ‘Tứ đại mỹ nhân’ thế nào đây?
“Hắc, sao có thể so sánh được? Hoàn toàn không cùng đẳng cấp nha…”
“Ầy, xem khẩu khí của ngươi, ngươi gặp bao nhiêu người rồi?”
“Hừ, không phải lão tử khoác lác, ‘Tứ đại mỹ nhân’, có Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thanh, Thiên Tuyệt cung chủ, Hàm vương Liễm Hàn, còn có Vân Hi các các chủ Ngự Lưu Vân, ngoại trừ Thiên Tuyệt cung chủ, ta đều gặp rồi…”
“Được rồi, ngươi nói xạo quá đi, bọn họ…”
….
….
Lưu Vân hớp một ngụm trà, sặc đến trong khí quản, ho khan một hồi.
Ai da… Tứ đại mỹ nhân…. Hắn từ khi nào mà kiến thức nông cạn đến mức này…
Xem ra Hàm vương chính là Thiên Tuyệt cung chủ chuyện này người ngoài còn không biết, có điều… Hắn từ khi nào cũng thành một trong Tứ đại mỹ nhân vậy?! Sớm biết khuôn mặt này phiền toái như vậy, lúc trước nên đem nó hủy đi…
“Chà chà, ‘Tứ đại mỹ nhân’ nha…” Huyền Dục ám muội cười khẽ.
Xung quanh thực sự rất ồn ào, nếu không lớn tiếng nói chuyện thì phải kề sát bên tai nói. Y cúi đầu gần như dán vào tai Lưu Vân, cười: “Vân huynh thực sự hoàn toàn xứng đáng, ha ha.”
Lưu Vân nhíu mày nói: “Ta thấy, hẳn là ngũ đại mỹ nhân mới đúng.”
“Hả?”
Lưu Vân tà tà cười khẽ, nâng cằm Huyền Dục, mắt phượng hơi cong, nhìn khuôn mặt mê người gần trong gang tấc nói: “Huyền huynh sinh ra tuấn tú như vậy, có thể nào ít đi ngươi sao?”
Huyền Dục hơi sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười mê người, choàng qua cổ Lưu Vân, môi dán lên môi hắn.
Thế giới đang ầm ĩ dường như im bặt, tựa hồ chỉ có hai người bọn họ. Thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của nhau đang tăng tốc đập nhanh.
Lưu Vân khe khẽ đẩy đôi môi nam tử đang cắn chặt môi hắn không buông, nhíu mày nói: “Huyền huynh lên cơn sốt sao?” Trong mắt dường như không có chút rung động nào, cứ như người mới vừa rồi bị cưỡng hôn không phải là hắn.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy thanh tỉnh, lại cảm thấy tựa như hồ đồ mất rồi. Không thể rõ ràng được… Cái tên này đang làm cái gì…
Chỉ có thể cố gắng trấn định che giấu hoảng loạn trong lòng.
Huyền Dục con ngươi hơi nheo lại, thỏa mãn liếm liếm môi: “Hương vị quả nhiên không tệ.”
Đã nghĩ qua vẻ mặt hắn sẽ như thế nào, mê muội? Tức giận? Căm ghét? Vui mừng? Kinh ngạc? Nhưng không ngờ, người kia vẻ mặt nào cũng không phải, ngoại trừ lãnh đạm vẫn là lãnh đạm…
Bàn tay sau lưng nắm chặt toàn hoa phiến, ngón út không khống chế được khẽ khàng run rẩy.
Mặc y khiêu khích thế nào, cũng không cạy mở được môi răng hắn. Nhưng chỉ là cảm giác mềm mại ngọt ngào trên môi, cũng khiến y không kìm được say mê. Chưa bao giờ gặp được người cho y cảm giác này, nháy mắt, trong đầu chỉ còn lại đôi môi người nọ, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa, nhưng ngay khi chìm đắm tại thời khắc tốt đẹp nhất trong mộng ảo, thì lại bị đẩy ra. Nhìn vào cặp mắt phượng hẹp dài hờ hững, quả thật tâm tình đang từ trên mây rơi thẳng xuống địa ngục.
Không ai chịu đem chân tâm ra, làm sao có thể chạm đến chân tâm?