Lưu Vân còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy y, y tôn quý mà ngang ngược như vậy.
Y ngồi giữa nơi yên hoa ngư long hỗn tạp, khiêu mi.
Tóc đen như mực từ hai bên thái dương cao cao buộc lên, lại từ đầu đỉnh tử kim quan tản ra, ánh sáng bên trong hai mắt sâu sắc mà mạnh mẽ, môi mỏng tựa tiếu phi tiếu, khiến người ta không dời mắt nổi.....
Mà bây giờ....
Tóc đen như mực nặng nề rũ xuống người, đôi mắt linh hoạt thê lương chưa từng thấy, cả người chật vật, thân thể đơn bạc lung lay sắp đổ.
Cuồng phong gào thét, mặt trời đỏ như máu khuất sau tầng tầng mây đen, sáng tối chập chờn. Tiếng thác đổ ầm ầm vang vọng, không biết là nước mưa hay nước mắt, một hàng dọc theo tóc đen chảy xuôi trên gò má.
Huyền Dục có chút hoảng hốt, như hài tử chết đuối túm chặt cọng rơm cứu mạng, chưa từ bỏ ý định vẫn ôm lấy một tia ước ao, hét lên: “Vân... Đừng đùa... Ngươi khinh công không phải rất tốt sao?” Võ công của hắn cao như vậy... Sao có thể có chuyện.... Sao có thể bị thương.... Sao có thể... Chết?!
Lưu Vân biết y sẽ không bỏ cuộc, hít một ngụm khí, hét lên: “Ta sẽ không sao! Ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không chết! Ngươi... Khụ khụ... Đi trước đi!”
“Tại sao?!” Hàm răng đều run lên, cổ họng bị nghẹn cứng, trong mắt hỏa thiêu hỏa liệu, nhưng lại liều mạng giữ lấy cái gì đó sắp sửa tuôn trào…
Thật vất vả.... Thật vất vả... Đi tới nước này.... Bỗng nhiên lại cho y biết hết thảy đều là ảo giác?!
Lưu Vân yên lặng một hồi lâu, gom chút sức lực cuối cùng, hô: “Đừng quên ngươi là ai! Ngươi... Còn có rất nhiều thứ chưa làm xong! Còn có... Đừng đối nghịch với Hàn....”
Huyền Dục một trận tâm thần dao động, hai mắt tựa như muốn chảy ra máu, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Vân, phảng phất một giây sau liền sẽ biến mất ở nơi thác nước.
Bên tai vang vọng, chợt nhớ tới lúc nằm ở trên lưng hắn, cảm giác ấm áp khiến người an tâm....
“…Nhưng mà, sao có thể chết ở đây như vậy? Ha ha… Còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, vẫn chưa thắng được Huyền Kính, vẫn chưa đăng cơ xưng đế Đại Huyền vương triều, vẫn chưa… Vẫn chưa có được ngươi… Ha ha… Như vậy mà chết, quá mức không cam lòng…”
Y nói với hắn. Hắn vẫn nhớ....
Không cam lòng sao.... So với trơ mắt nhìn ngươi đi xa, càng làm ta không cam lòng....
“Nhớ kỹ, đừng quay đầu lại, ta ở ngay phía sau ngươi.... Còn có, ta... thích ngươi.”
“Ta sẽ không sao! Ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không chết!”
“Đừng quên ngươi là ai! Ngươi... Còn có rất nhiều thứ chưa làm xong!”
Ta không quên! Ngươi cũng không được quên! Đây là ngươi đáp ứng ta! Ngươi đáp ứng ta....
Rống lên, lực kiệt đến mức nói không ra tiếng.
Y nhìn thấy Lưu Vân miệng hơi mở ra đóng lại, tiếng nước rầm rầm vang vọng, cái gì cũng nghe không rõ.
Y nhìn thấy thác nước lạnh lẽo đổ xuống người hắn, khuôn mặt hắn trắng bệt nhưng vẫn mang ý cười.
Y nhìn thấy hắn.... Càng ngày càng mơ hồ...
Đột nhiên cắn răng một cái, không quay đầu lại, chạy về phía xa.
Tà dương rơi xuống, xuyên qua sương mù khúc xạ thành một đoạn sáng tối không rõ, ánh sáng lạnh lẽo.
Lưu Vân tựa lên cọc gỗ cầu dây, há miệng thở dốc. Mơ hồ cảm thấy đất bằng đang chấn động, là bước chân của một nhóm rất nhiều người. Hắn cười khổ một tiếng, chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Cho tới giờ, hắn làm việc có lúc nào mà không đắn đo suy nghĩ? Ai biết được, ở thế giới này sống không tới một năm, lại thành ra như vậy... Kích động....
Ha ha, cũng được, cứ dựa theo ý nguyện nơi đáy lòng mà hành động, hà tất quan tâm nhiều như vậy?
Thật vất vả ông trời mới cho hắn thêm một cuộc đời, lại sợ đầu sợ đuôi, há lại là phong cách của Ngự Lưu Vân hắn?
Hắn vẫn cho đó là mị dược, hắn biết Huyền Dục cũng không rõ. Nhưng sáng nay dược tính tan rã, cả người vậy mà giống như bị phân thây, đau đớn thống khổ không chịu nổi. Không dễ dàng kìm nén đến lúc này, đừng nói tới chuyện làm sao cũng không qua được cầu kia. Hắn biết Huyền Dục nhất định sẽ không đi, mọi người cùng nhau chờ chết, chẳng bằng đánh cược một keo!
Người tới chắc là tới giết Huyền Dục, giết hắn thì không chắc, cùng lắm đem hắn bắt lại, dùng để uy hiếp. Dựa vào bản lĩnh bản thân, chờ độc tính tan đi, há có thể giam giữ được hắn?
Lưu Vân hơi ngửa đầu, nhìn mây mù bao phủ bầu trời, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nhắm mắt lại, tâm cũng dần yên tĩnh.
“Lưu Vân.”
Nghe có người đang gọi chính mình, Lưu Vân khẽ hé mắt.
Gió lạnh thổi qua, ở giữa mênh mông mây mù, hình như có người đi tới. Ánh nắng chói chang rắc lên người y một thân trắng bạc. Một mắt hoa đào tự tiếu phi tiếu, lúc này lại mang theo lấp loé lưu quang khó nói.
“Linh...”
Trong nháy mắt kinh hỉ, Lưu Vân chợt trợn to hai mắt, lại đột nhiên sửng sốt. Y sao lại ở đây?
“Lưu Vân, ngươi trúng độc?” Mộ Dung Linh hơi kinh ngạc, có chút giận dữ.
Hơi cúi người, tay ấm áp khẽ vuốt ve hai gò má lạnh băng của Lưu Vân, tóc dài buông rũ, khẽ vuốt qua Lưu Vân trên trán, đầu ngón tay hơi run rẩy.
“Lưu Vân.... Ngươi vốn không nên đến... Nếu ngươi mặc kệ Huyền Dục, ngươi vốn sẽ không chật vật như vậy...”
Lưu Vân choáng váng, nhất thời không phản ứng được. Chợt nhớ lại, vào lúc ấy, y nói....
“Ta ở đây... Vì còn vướng bận ngươi...”
“Bây giờ... Hay là vẫn tới kịp... Ngươi nên biết, mục tiêu của bọn họ là thái tử...”
Lẽ nào y....
Lưu Vân một mặt không thể tin nhìn Mộ Dung Linh, y bộ dạng phục tùng cúi đầu, không hề giải thích, cũng không phản bác.
Một lúc lâu, lâu đến mức Lưu Vân mất hết kiên trì, mới nghe y trầm thấp mở miệng, “.... Đúng, tới bắt Huyền Dục, là giao dịch cuối cùng của ta, với Huyền Kính...”
“... Ngươi muốn trao đổi cái gì với hắn?” Lưu Vân nghe được thanh âm chính mình cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe được, vô cùng nhẫn nhịn run rẩy tự giễu, “Ta không phải đem ngọc bài đó đưa cho ngươi sao?!”
“... Phải.. Nhưng còn có một thứ quan trọng hơn, trên tay hắn... Nhẫn Bích Ngưng Huyết Ngọc trên tay hắn... Cần phải có nhẫn này, mới có thể điều động hết thảy thế lực Mộ Dung gia, mà phụ thân lại đem nó tặng cho Huyền Kính, mà Huyền Kính chỉ muốn đoạt được hoàng vị… Chỉ có giao dịch với hắn, hắn mới đáp ứng đem nó trả lại cho ta.”
“Tại sao lúc trước ngươi không nói?” Nghe nói vậy, Lưu Vân đã đoán được mấy phần, hơi mở mắt, trong lòng có cái gì đó đang sụp đổ....
“.... Ta...” Mộ Dung Linh cắn chặt môi dưới, tựa như đang đấu tranh cái gì.
“Đó là bởi vì hắn không dám nói!”
Âm thanh đột nhiên truyền tới, hai người đều cả kinh. Quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào, một đám lục y nhân bất ngờ cùng nhau bao vây vách núi!
Người cầm đầu, áo bào huyền hắc xa hoa, khí phách bất phàm, chính là Huyền Kính!
Lưu Vân con ngươi đột nhiên co rút, mắt phượng híp lại, che giấu hết thảy tâm tình, mắt phượng đen như mực trong nháy mắt khôi phục trầm tĩnh.
“Tại sao không dám nói?” Thanh âm trầm ổn, khiến người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Huyền Kính có chút tán thưởng nhìn hắn, nói: “Lúc hắn để ngươi trộm khối ngọc bài này, bản vương sớm đã đem ngọc bài trả lại cho hắn rồi.”
Huyền Dục cười nói: “Có thể ngươi lúc đó cũng không biết, ngươi vẫn là lừa hắn.”
“....” Lưu Vân không nhìn Mộ Dung Linh, chỉ nhìn chằm chằm Huyền Dục, “... Sau đó thì sao?”
“Bản vương suy đoán, hắn đại khái muốn dùng việc này dời đi tầm mắt bản vương, thuận tiện cho chính mình trộm nhẫn ngọc của ta thôi... Đúng không? Mộ Dung chất nhi ngoan của ta?”
Lưu Vân lúc này mới giương mắt nhìn y một cái, trong con ngươi lạnh nhạt không mang theo một tia cảm tình, không có phẫn nộ, cũng không chất vấn. Chỉ là nhàn nhạt hờ hững: “Vì sao không nói cho ta chuyện nhẫn ngọc?”
“Lưu Vân.... Ta...” Mộ Dung Linh nhìn hắn, đột nhiên tay nắm lại thành quyền.
“Ha ha, ” Huyền Kính lắc đầu nói, “Linh Nhi đều không tin bất luận người nào, Ngự Các chủ võ nghệ cao cường, vạn nhất trộm được nhẫn lại để bản thân sử dụng.... Ha ha, đó là Linh Nhi lo lắng thôi...”
“.... Lúc ta đem ngọc bài cho ngươi, vì cái gì không nói cho ta chân tướng?”
“.....”
Chẳng trách khi đó, y không hề như dự liệu vui sướng.... Khó trách y sẽ nói câu nói kia....
Lưu Vân lại nói: “... Ngày đó ngươi bị sốt, cũng không phải ở bên ngoài trông giúp ta một đêm, chỉ sợ là tùy thời đến Kính vương phủ trộm nhẫn thôi.”
“.... Ta....”
“Ha, thì ra là như vậy. Ta biết rồi.” Lưu Vân không chờ y trả lời, ngoài dự liệu bình tĩnh, thậm chí còn gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu. Chỉ là lại không liếc y một cái.
Trong nháy mắt, Mộ Dung Linh chợt thấy tay chân lạnh lẽo, dường như rơi vào hầm băng.
“Như vậy, mọi nghi vấn đều có đáp án rồi, Ngự Các chủ, ngươi chết cũng nên nhắm mắt thôi...” Huyền Kính khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo.
Lời còn chưa dứt, lục y nhân tức khắc vây quanh.
“Khoan!” Mộ Dung Linh hét lớn, che trước người Lưu Vân, hướng Huyền Kính căm tức nói, “Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không đả thương hắn!”
Lưu Vân sững sờ, nhưng cũng không hề mở miệng, chỉ lẳng lặng liếc y một cái.
“Hừ, bản vương hiện tại lại thay đổi chủ ý rồi.”
“Ngươi!” Mộ Dung Linh giận dữ. Y vốn định coi như vạn bất đắc dĩ Lưu Vân bị bắt về, chính mình chí ít có thể bảo đảm hắn không chết, bằng hai người bọn hắn, còn sợ chạy không thoát? “Chà chà, Linh chất nhi à, ngươi thật sự thông minh, có điều, vẫn còn ngây thơ lắm. Vốn là, ngươi là nhi tử duy nhất của Huyền, ta cũng muốn chăm sóc thật tốt cho đứa con mồ côi của hắn, ôi, đáng tiếc, ngươi lại.... Huống hồ, ngươi biết nhiều quá rồi... Bản vương cũng không lưu ngươi lại được! Tiến lên!”
Mộ Dung Linh nghiến răng, “xoạch” mở ra thiết cốt phiến, hàn quang chợt hiện, phiến cốt bên trong bắn ra một đạo ám khí, không hề sai lệch hướng Huyền Kính đâm thẳng tới!
Không ngờ, Huyền Kính lẽ ra không thể phòng bị lại có thể tránh được. Như là đã sớm đoán trước. Y sao có thể nghĩ đến, thủ pháp cha y thường dùng, Huyền Kính há có thể không biết?
Mộ Dung Linh sững sờ, mà lục y nhân đã nhào tới!
Song quyền nan địch tứ thủ, huống hồ cao thủ nhiều như vậy.
Mộ Dung Linh mở chiết phiến, chắp tay đứng chắn trước người Lưu Vân, ánh mắt âm hàn, thủ thế chờ đợi.
Bỗng, lục y nhân đột nhiên toàn thể dừng lại, trợn mắt lên không thể tin nhìn chằm chằm phía sau Mộ Dung Linh..... Lưu Vân.
Mộ Dung Linh sững sờ, hơi nghiêng đầu, càng phát hiện Lưu Vân chẳng biết đứng lên từ lúc nào!
Lưu Vân đứng lặng ở một bên vách núi, bóng người cao ngất ngạo nghễ độc lập như thanh tùng, phía sau là thác nước trắng xóa hùng vĩ, sóng lớn vỗ bờ, gào thét như sấm, bọt nước óng ánh tung toé, tầng tầng hơi nước mịt mờ, phác hoạ khuôn mặt tuấn mỹ của Lưu Vân. Gió lớn thổi vù vù, nâng vạt áo màu xanh sậm, tóc dài đen như mực giữa cuồng phong bay lượn.
“Hừ, các ngươi nói giết ta liền giết, vậy ta không phải rất mất mặt?”
Hắn hơi nhíu mày, mắt phượng bán mị, khóe miệng nâng lên một tia cuồng ngạo lãnh tiếu, một tay đưa về sau, chậm rãi rút ra Thối Tuyết bên hông.....
Cuồng phong như dao cắt, vách núi bên kia sương mù tản ra, che khuất thác nước. Huyền Dục không quay đầu lại, dùng hết sức bình sinh lao nhanh trên đường xuống núi. Đôi mắt đen sâu thẳm hiện ra dư quang sắc bén.
Không biết qua bao lâu, y rốt cục không nhịn được quay đầu lại, đột nhiên thấy trên nhai ánh kiếm lạnh lẽo, đột nhiên rọi sáng một góc trời!
Tất cả tựa như điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt lục y nhân chưa kịp phản ứng, đã bị đánh ngã chừng mười tên. Bóng đen hoàn mỹ đứng ở vách núi, từng đường từng đường ánh kiếm quyết tuyệt tung ra.
“Không thể...” Huyền Kính ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Vân, “Độc hắn trúng sẽ theo hô hấp từ từ mài tận nội lực của hắn, mà hắn rõ ràng đã trúng độc!”
Chẳng lẽ....
Dần dần, ngay cả lục y sát thủ kinh nghiệm sinh tử lâu năm, cũng không khỏi bị loại khí thế này đè ép, bắt đầu sinh ra khiếp sợ.
Lưu Vân ánh mắt lóe lên, hắn chờ chính là thời điểm này!
Lưu Vân bỗng nhiên đưa tay kéo Mộ Dung Linh đang tập trung chiến đấu, hít một hơi, xông thẳng xuống dưới núi!
Nhất thời, không ai dám ngăn lại....
Mắt thấy sắp lao ra khỏi chiến đoàn, chợt thấy hoa mắt, một chưởng phong ác liệt đánh thẳng vào mặt!
Trọc khí bị nội thể cưỡng chế chợt tản ra, nơi cổ họng máu tanh dâng lên, Lưu Vân sững người, lảo đảo vài bước lùi về phía vách đá cheo leo, đột nhiên phun ra một ngụm lớn máu tươi, dựa vào Thối Tuyết chống trên đất, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
“Lưu Vân!” Mộ Dung Linh xông về phía trước đỡ hắn, mới thấy thân thể hắn không ngừng run rẩy, hắn vậy mà miễn cưỡng đè xuống kịch độc, cứng rắn chống đỡ đến giờ!
Huyền Kính hừ lạnh nói: “Hừ! Nguyên lai ngươi đã sớm không còn mấy phần công lực! Tiến lên!”
Lục y nhân lần thứ hai áp sát, phía sau cũng đã không còn nửa điểm đường lui!
“Lưu Vân... Chúng ta phải chết sao?” Mộ Dung Linh bỗng nhiên dường như thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí càng có vẻ mong đợi.
“...Có thể...” Lưu Vân tựa vào ***g ngực y, mất máu khiến hắn choáng váng.
“... Dù sao cũng phải chết, ngươi... Vẫn không cho ta đáp án...” Mộ Dung Linh ôm chặt lấy hắn, giống như chỉ cần buông lỏng tay, liền biến mất không còn tăm hơi.
“Đáp án?... Vốn là có, hiện tại... Đã không có...”
“Ngươi...” Mộ Dung Linh run lên, “Vẫn là... Không chịu tha thứ cho ta sao...”
“Tha thứ ngươi? Có thể... Hiện tại lập tức biến mất trước mặt ta! Ta không muốn gặp lại ngươi!” Lưu Vân nhắm mắt lại, đổi lại vẻ mặt khác tàn nhẫn nói.
Phía sau Lưu Vân là khoảng không, tuyết y bạch duệ vậy mà thả người hướng về vách núi!
Lưu Vân trong lòng đột nhiên trầm xuống, dùng hết sức lực toàn thân bổ nhào về vách núi, gắt gao bắt được bàn tay khẽ run kia!
Mọi người đột nhiên sững sờ, ai cũng không ngờ tới sự việc sẽ như vậy...
“Tên điên này! Ngươi làm gì vậy! Ta bảo ngươi đi, không phải bảo ngươi đi chết! Ngươi tên ngu ngốc này! Con lợn này! Cái này.... Chẳng muốn mắng ngươi....” Lưu Vân vô lực ngã trên vách núi, hai tay chặt chẽ nắm lấy tay y, ánh mắt ửng đỏ.
Mộ Dung Linh bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt hoa đào trong nháy mắt vui vẻ như đứa nhỏ được kẹo.
“Ta biết... Nhưng ta không muốn đi... Ta không buông được ngươi... Thật sự... Không có lừa ngươi...”
“Ngươi... Ta biết...” Lưu Vân trong lòng chấn động.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi trơn trượt, y ở trong tay hắn từng chút từng chút rơi xuống dưới, rốt cuộc cũng không giữ được....
Trên lưng bỗng nhiên đau đớn, lại bị kiếm đâm vào!
Hai người rốt cục không chống đỡ nổi, lăn lông lốc xuống vách đá dựng đứng!
“... Ta thích ngươi... Mặc kệ ta làm cái gì, lần này tuyệt đối không có lừa ngươi...”
Hắn tựa hồ nghe thấy y nói.
Trong phút chốc lúc ý thức rời đi, trong mắt hình như có chất lỏng rơi xuống......