Mộ Dung Linh nằm ở trên ghế phòng khách, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tên Huyền Dục kia, ỷ chính mình”trọng thương chưa lành”, chiếm lấy Lưu Vân không nói, lại còn chiếm luôn giường của y! Hừ! Cái tên giả dối! Đã lâu như vậy rồi, bị thương nặng hơn nữa cũng đã lành! Lưu Vân ở đó, dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Lưu Vân vừa đi, lại cùng y mắt to trừng mắt nhỏ! Thực sự là... Không thể nào nhịn được nữa!
Mộ Dung Linh càng nghĩ càng giận, dứt khoát ngồi dậy, mắt phượng nhắm lại, quyết định chủ ý, liền đi lên lầu.
Trong phòng tỏa ra một luồng huân hương nhàn nhạt, có tác dụng an thần, là Lưu Vân sợ Huyền Dục gặp ác mộng cố ý dùng. Trên giường, hai người ngủ rất say.
Sau khi Mộ Dung Linh tự luyện 《 Lăng Kiếm ngọc quyết 》, mặc dù vì không muốn luyện lại tâm pháp, nội công không tiến bộ, nhưng bàn về chiêu thức cũng học được mấy phần, một trong số đó chính là khinh công càng tốt hơn trước. Nếu y muốn không bị người phát hiện, ngay cả Lưu Vân cũng không thể nào biết được hành tung.
Mộ Dung Linh rón rén bò lên trên giường lớn rộng rãi, ôm lấy Lưu Vân mỉm cười ngủ.....
Sáng sớm hôm sau.
Lưu Vân là bị đánh thức.
So với có người ở bên tai trái la hét còn phiền phức hơn chính là cái gì?
Đó chính là còn có người ở bên tai phải kêu to.
“... Mộ Dung Linh! Ngươi ở đây làm gì?” Huyền Dục đôi mắt bán mị, âm trầm nhìn chằm chằm người nằm ghé vào người Lưu Vân, Mộ Dung Linh.
Huyền Dục rất nhanh tỉnh táo lại, nhếch môi cười lạnh nói: “Ta hỏi ngươi vì sao ngủ ở chỗ này.”
Mộ Dung Linh thản nhiên nói:”Vì sao bản công tử không thể ngủ ở chỗ này? Đây là giường, của, ta.” Còn đặc biệt cường điệu hai chữ “của ta”.
Huyền dục nghẹn lời, liếc Lưu Vân “đang ngủ say”, nhíu mày nói: “Mộ Dung công tử cũng đừng quên, trong thiên hạ tất cả là đất của vua, cả thiên hạ đều là của trẫm, sao lại là ‘của ngươi’?”
Mộ Dung Linh nheo nheo đôi mắt hoa đào, cười đặc biệt châm chọc: “Vậy, ‘ Hoàng đế bệ hạ ’ vì sao không ngủ long sàng của ngài, lại chạy tới đây chen giường nhỏ của ta vậy?”
“.....” Huyền Dục tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm y.
Hai đôi mắt mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu Vân rốt cục không chịu nổi khí lạnh trên đầu ngày càng tăng lên, vạn phần bất đắc dĩ mở mắt ra.
Lập tức, lại biến thành ba đôi mắt mắt to trừng mắt nhỏ.
“.... Ặc....” Lưu Vân khụ một tiếng, gấp gáp bước xuống giường, buông lại một câu, “Ta đi làm điểm tâm!” Sau đó chạy mất dép....
“Hỗn đản! Quay lại!”
“Hỗn đản! Quay lại!”
Đánh rồi lại cãi, tháng ngày cứ thế qua nhanh. Ba người vậy mà cũng tường an vô sự, ngoại trừ việc mỗi đêm tranh giường.
Thoáng chốc lại qua mấy tháng, trên nhai đang là mùa đông, mà đáy vực cũng chỉ lạnh hơn mấy độ thôi.
Mỗi ngày đều là cơm canh đạm bạc làm khó Huyền Dục —— bậc Đế Vương quen sống trong nhung lụa, vậy mà y cũng chưa bao giờ mở miệng oán giận. Lưu Vân trong lòng áy náy, quyết định bắt vài con cá làm thêm vài món ăn.
Núi non trùng điệp, tiếng chim hót đâu đây, cây cối sum xuê, đào hồng liễu xanh, gió mát lướt qua mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.
Lưu Vân buồn chán lắc lắc sào tre trong tay, câu cá thật sự là một chuyện vô vị, có điều, lỗ tai cuối cùng cũng coi như thanh tĩnh một chút.
Ôi, thật không nghĩ tới nam nhân nổi cơn ghen sẽ khủng bố như vậy.... Từ sáng đến tối, đũa, dao, ghế tựa ở trên đầu bay tới bay lui như xiếc, có thể không khủng bố sao?
Nghĩ đến có lẽ sẽ sống hết đời ở đây.... Lưu Vân bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người....
Kỳ thực, cũng không phải không từng nghĩ tới một vài thủ đoạn đi ra ngoài. Lưu Vân từng làm diều lượn gì đó, chỉ tiếc chưa bay lên liền ngã chổng vó. Không phải do kĩ thuật của hắn không tốt, chỉ là trong cốc cây cối dày đặc, đất trống không bao nhiêu, mà gió lớn nhất cũng chỉ đủ thổi bay vạt áo, huống hồ vách núi cao vút trong mây, muốn từ nơi này trèo lên quả thực nằm mơ.
Sau đó, hai người cũng từ từ quen thuộc sinh hoạt ở đây, ý nghĩ xuất cốc cũng dần dần phai nhạt.
Thế nhưng hiện tại, Lưu Vân không thể không một lần nữa cân nhắc vấn đề sống còn này.
Mãi suy nghĩ, cần câu trong tay bỗng nhiên hơi động. Lưu Vân vội vàng thu cần, không ngờ, con cá này vậy mà nhạy bén lạ thường, hai ba lần trốn thoát! Con cá lớn khác thường, lại bơi rất nhanh, chỉ chốc lát lặn xuống nước mất dạng.
Lưu Vân hơi nhíu mày, bỗng muốn đùa một chút, không phải không thể bắt được nó!
Lập tức cởi áo ngoài, nhảy vào trong hồ, đã thấy nó bơi tới phía sau một vách đá, biến mất tăm. Lưu Vân tâm trạng kỳ quái, hít đủ một hơi, bơi qua. Vách đá cách bờ hơi xa, ánh sáng không chiếu tới, chỉ thấy tối đen. Tình cờ có mấy con cá nhỏ cũng hướng bên đó bơi đi, dòng nước tựa như cũng chảy theo hướng đó, Lưu Vân bơi qua không tốn bao nhiêu khí lực.
Càng tới gần, Lưu Vân trong lòng càng thấy kỳ lạ, mãi đến tận lúc lướt qua vách đá ngăn trở tầm mắt, ánh sáng đang yếu ớt đột nhiên tăng lên!
Lưu Vân mở to hai mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng hi vọng, hay là nơi này chính là lối ra?!
Càng gần đầu nguồn lại càng sáng, Lưu Vân càng gấp rút bơi qua, một hơi xông lên, nổi lên mặt nước, vậy mà lại tới một dòng suối nhỏ! Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Lưu Vân rùng mình, trong lòng chợt mừng như điên, nơi này so với trong cốc lạnh hơn, nghĩa là chính mình đã không còn ở trong cốc!
Nhớ tới hồ nước ấm áp trong cốc, Lưu Vân bừng tỉnh, vốn tưởng rằng đó là thác nước đổ xuống, chưa từng nghĩ nếu là hồ nước không có lối ra, tháng ngày tích lũy, chẳng lẽ không phải từ lâu nước ngập khắp Kim Sơn hay sao?
Hẳn là trước đây, ánh sáng bị vách đá chặn lại, bọn họ chưa từng phát hiện nơi này còn một hang động khác. Nghĩ tới đây, Lưu Vân lập tức quay lại cốc, dẫn hai người bọn họ rời đi.
“Ngươi là đi câu cá hay là bơi lội vậy?” Mộ Dung Linh thấy Lưu Vân một thân ướt sũng bước vào, không khỏi buồn cười nói.
“Đều không phải, ta tìm được đường ra! Chúng ta có thể rời khỏi nơi này!”
“Cái gì?!”
“Ngươi xác định từ nơi này có thể đi ra ngoài?” So với Lưu Vân cùng Huyền Dục mừng rỡ, Mộ Dung Linh tựa hồ vẫn không cao hứng bao nhiêu.
“Ta vừa nãy đã thử qua, vượt qua vách đá kia lại bơi tiếp một đoạn chính là lối ra, không xa lắm đâu, không cần phải lo lắng.” Lưu Vân cho là y còn đang lo lắng về khả năng bơi của mình.
Mộ Dung Linh gật đầu, không nói gì thêm.
Huyền Dục liếc hắn một cái, bình thản nói: “Ta thấy, là có người không muốn rời đi mà thôi.”
Bị nói trúng tim đen, Mộ Dung Linh quay đầu lại trừng Huyền Dục một cái, trông thấy Lưu Vân nhìn sang, lại lúng túng một lúc.
Huyền Dục nhíu mày nhìn Lưu Vân một chút, ung dung nói: “Ta đi chuẩn bị đồ đạc một chút.” Xoay người trở về trúc lâu.
Lưu Vân hơi ngạc nhiên, người kia vậy mà cũng có lúc nhượng bộ.
“Ta.... Cũng không phải là không muốn đi ra ngoài... Chỉ là...”
Lưu Vân từ phía sau lưng vòng tay ôm y, cười hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“....” Mộ Dung Linh hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Ngươi và ta cùng nhau, vốn là tình thế bức bách... Ra khỏi cốc, ngươi lại sẽ vì hắn bôn ba đông tây, ta lại...”
“Ta tưởng ngươi là vì không biết làm sao đối phó Huyền Kính, không nghĩ tới là... Ha ha...”
Mộ Dung Linh hơi đỏ mặt, cả giận nói: “Không cho cười!”
“Được được, không cười, không cười...” Lưu Vân khóe miệng vẫn hơi cong lên, mười ngón tay đan lấy nhau, nghiêm túc nói, “Ta nếu ở cùng ngươi, thì sẽ không lại buông tay, chuyện trước đây, từ nhai thượng rớt xuống một khắc đó, liền xóa hết...”
Mộ Dung Linh không nói gì, ngón tay lại xiết chặt thêm mấy phần.
(Thương bạn Linh)
Kỳ thực, cũng không có gì để thu dọn. May mà khi đó rơi xuống vực, vẫn còn lại túi tiền, bây giờ liền có thể phát huy tác dụng, đi ra ngoài không đến nỗi chết đói. Lại đem theo một chút quần áo cùng lương khô, còn lại chẳng đem theo gì cả. Lưu Vân cười nói, nếu sau này lại có người rơi xuống nhai, gian nhà này coi như là lễ vật chúng ta lưu lại vậy.
Cuối cùng đem bộ kiếm phổ kia một lần nữa chôn dưới gốc đào, ba người liền cáo biệt cuộc sống gần một năm dưới đáy vực.
Đợi đến lúc trồi lên mặt nước, trong nháy mắt, thật sự có cảm giác dường như đang mơ.
Hong khô quần áo, ba người dọc theo dòng suối nhỏ một đường đi về phía trước.
Hai bên đường lớn tất cả đều là cành cây trơ trọi, cỏ xanh đóng băng, thỉnh thoảng có bắc phong thổi qua, khiến Lưu Vân sinh ra cảm giác đã lâu không gặp. Đi một hồi lâu, một người cũng không từng nhìn thấy, đừng nói chi là thôn trang, trấn nhỏ.
Ba người ngược lại cũng không vội không mệt, cứ như vậy không nhanh không chậm mà đi.
Lúc sắp hoàng hôn, rốt cục trông thấy phía xa xa hình như có khói bếp.
Lúc ba người tới nơi, đêm đã buông xuống. Đó là một thôn nhỏ, người trong thôn vô cùng chất phác, hiếm khi có khách đến, bèn sôi nổi nhiệt tình chiêu đãi.
Tuy rằng ở nông thôn, rượu và thức ăn không có gì đặc biệt, nhưng so với cháo loãng rau dại thực sự tốt hơn nhiều lắm. Bọn họ vậy mà cũng ăn say sưa ngon lành. Vì để đề phòng, ba người ở trên đường dùng bùn bôi lên mặt, lại cột lại tóc, quần áo cũng thực sự cũ nát, phỏng chừng kể cả Huyền Kính có đứng trước mặt cũng không nhận ra bọn họ. Còn cố ý đổi tên, Lưu Vân lấy hai chữ đồng âm với “Lưu Vân”: Liễu Vũ Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục thì lại gọi là Liễu Linh, Liễu Dục.
Sau khi nghe ngóng mới biết, nơi này nguyên là sau lưng núi kiếm trì, kiếm trì ngọn núi ngăn cách nơi này với chốn phồn hoa, số người lui tới nơi này cực ít. Lại hỏi chuyện triều đình cùng giang hồ, vậy mà cái gì cũng không biết.
Ba người quyết định ở lại đây một ngày rồi mới xuất phát.
Buổi tối, là thời gian hoạt động của hài tử hiếu động. Khó khăn lắm mới có người nơi khác đến đây, hài tử trong thôn đều tập trung vào chỗ ở của bọn họ, háo hức muốn nghe chuyện bên ngoài.
Tuy rằng bọn họ cố ý che giấu ngoại hình bắt mắt, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân lại lộ ra quý khí một cách tự nhiên, khó có thể che giấu. Đặc biệt là Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục, đứng ở đó càng có vẻ tương phản, căn bản không có hài tử nào dám tới gần.
Chỉ có Lưu Vân giữa một đám hài tử lại như cá gặp nước, khiến bọn nhóc đều quây quần xung quanh.
“Vũ ca ca, Vũ ca ca, sau đó thì sao? Cuộc sống của công chúa Bạch Tuyết sau đó thế nào? Hoàng tử kia đâu?” Trong đám trẻ con có một cô bé tên là Hiểu Liên, vẫn quấn quít nghe Lưu Vân kể chuyện xưa một lúc lâu. Cô bé từ lâu mê mẩn phong thái dịu dàng lại thú vị của nam nhân này.
Lưu Vân híp mắt phượng khẽ mỉm cười, nói: “Các em đoán xem.” Không phải là hắn thừa nước đục thả câu, là hắn thật không nhớ rõ, ai kêu truyện cổ Grim dài như vậy, nào là công chúa, nào là chú lùn, còn lòi ra một hoàng tử, nhớ được thì đầu hắn cũng to ra rồi....
Một đứa bé ngồi bên cạnh kéo kéo cánh tay Lưu Vân, kêu lên: “Đương nhiên là cùng hoàng tử thành thân, Vũ ca ca, có đúng hay không?”
“... Ừm...” Lưu Vân suy nghĩ một chút, nói, “Sau đó công chúa Bạch Tuyết... Cùng bảy chú lùn sống bên nhau.”
Lũ trẻ ngạc nhiên hỏi: “Hả? Tại sao? Hoàng tử kia đâu rồi?”
Lưu Vân nói tiếp: “Bởi vì hoàng tử kia cùng nam nhân khác bỏ trốn.”
“........” Cả bọn bừng tỉnh, gật gật đầu.
“Ngươi ở đây kể linh *** cái gì vậy?” Mộ Dung Linh ở một bên thực sự nghe không nổi, lườm hắn một cái, không nhịn được lên tiếng.
Huyền Dục ánh mắt sáng lên, hứng thú nói: “Câu chuyện rất thú vị.” Còn ý tứ sâu xa nhìn Lưu Vân một chút.
“Vũ ca ca kể chuyện gì hay hay đi, ca ca lần trước kể câu chuyện bi thương quá.”
“Hả? Câu chuyện gì vậy?” Lưu Vân cười hỏi.
Hiểu Liên khuôn mặt ửng đỏ, ôm cánh tay Lưu Vân, nói: “Ca ca đó kể chuyện về một người bạn của hắn.”
Mộ Dung Linh liếc thấy Hiểu Liên ôm cánh tay Lưu Vân, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy trở về phòng: “Từ từ tán gẫu.” Cũng không biết là giận hờn ai.
Hiểu Liên nói tiếp: “Ca ca kia nói, hắn có một người bạn rất tốt, bọn họ đã từng cùng chung hoạn nạn, không có gì giấu nhau, cùng nhau uống rượu, cùng nhau tán gẫu, đang rất vui vẻ, nhưng có một ngày, bằng hữu của hắn biến mất...”
Lưu Vân hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Hiểu Liên nói: “Sau đó? Sau đó, cái kia ca ca liền đi tìm bằng hữu.”
“Tìm được chưa?”
“Vẫn chưa tìm thấy.”
“Nếu không tìm được thì sao?”
“Hắn nói không tìm được vẫn sẽ đi tìm, mãi đến khi tìm được mới thôi.”
“.... Ca ca kia đến đây lúc nào?”
“Ừm... Trước đây không lâu...”
Lưu Vân yên lặng hạ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
“Muội nghĩ ca ca kia chắc chắn rất thích bằng hữu của hắn, lúc nói đến bằng hữu, con mắt hắn đều sẽ sáng lên.”