Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 89: Pn8: Nam kha nhất mộng



Cửa sổ lớn sát đất không dính một hạt bụi, tòa cao ốc sừng sững trước mắt, đường đi rộng lớn, nhiều chiếc xe đắt tiền ồn ào qua lại, thể hiện vẻ phồn hoa không hề giấu diếm của nơi này.

Nam nhân cao gầy đứng trước cửa sổ, mắt nhìn xuống đô thị tràn ngập tài phú cùng quyền lợi, quần áo màu đen tùy ý gài hai nút, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ thấy được bên trên xương quai xanh là một vết đỏ nhạt khiến người suy nghĩ xa xôi, vài sợi tóc đen rũ xuống che mắt phượng đen sáng.

Ngón tay thon dài cầm ly rượu, Petrus đỏ sẫm trong ly hơi lay động, cửa kính trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt anh tuấn, nụ cười mê người, hai khuôn mặt “Ngự Lưu Vân” chồng lên nhau, giống đến kinh người, không phân rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng cảnh.

Hắn hơi nghiêng mặt, lộ ra đôi mắt lúc nãy bị che khuất, nhìn người phía sau bàn lớn.

“Còn chưa xong sao?”

“Vẫn chưa.” Thanh âm trầm tĩnh từ sau bức màn truyền đến.

Lưu Vân thong thả bước qua, cúi người ôm lấy vai y.

Mười ngón tay gõ như bay trên bàn phím, Lưu Tiêu ngẩng đầu mỉm cười: “Chắc phải thêm một chút nữa…”

“Lưu Vân, ngươi đi trước đi, lát nữa ta đi cùng Lưu Tiêu.” Bên kia bàn, một nam nhân mặc âu phục đen, từ kệ sách cao cao lấy ra một văn kiện đặt lên bàn. Y đeo kính viền bạc, đôi mắt sâu thẳm trông thật thông minh và tự tin.

Thệ Thần nhìn bầu trời mù mịt ngoài cửa sổ, lộ ra ý cười sâu xa: “Hôm nay… Rốt cục phải thay đổi rồi…”

Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ở bên cửa Rose Pub, thỉnh thoảng lại có người qua đường nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhạc rock vang vọng cả sảnh, rất nhiều nam nhân đẹp đẽ muôn hình muôn vẻ nóng bỏng nhiệt tình nhảy nhót trong sàn nhảy.

Cocktail màu hồng nhạt sóng sánh trong ly, phản chiếu một đôi mắt hoa đào mười phần hấp dẫn, áo sơ mi trắng mở ra đến trước ngực, lộ ra một sợi dây chuyền màu bạc, hai chân thon dài gác lên nhau, dường như đang chờ đợi cái gì.

“Có thể mời em một ly không?” Mùi nước hoa nồng nặc lượn lờ, mỹ nữ tóc vàng chậm rãi bước qua, đôi chân dài trắng nõn khoác lên ghế tựa, đặc biệt mê người.

“Ngại quá, tiểu thư xinh đẹp, hắn đã có hẹn rồi.”

Tiếng nói từ tính từ bên cạnh truyền đến, Mộ Dung Linh quay đầu lại, đã thấy Lưu Vân chẳng biết từ lúc nào mỉm người ngồi ở bên người, còn cầm một ly cocktail giống mình.

Cô nàng tóc vàng nhìn một chút, rồi mới lưu luyến rời đi.

Mộ Dung Linh liếc hắn một chút, khoa trương thở dài một hơi: “Ôi, mỹ nhân tới cửa lại bay mất, ngươi lấy gì đền cho ta đây?”

Lưu Vân ngửa đầu trút hết rượu trong ly, cổ họng một trận cay nồng kích thích, lại quay đầu kề sát vào y, cười: “Ngươi muốn cái gì?”

“Ta…”

“Linh, cậu cũng ở đây à?”

Một nam nhân trông khá đẹp trai nhanh chân đi tới, thanh âm có vẻ hơi kinh hỉ.

Lưu Vân nhíu mày, bất động thanh sắc thẳng người, tựa ở một bên.

“Kiều Vũ Hiên?” Mộ Dung Linh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn.

“Call me Jone.” Đưa tay liền muốn ôm lấy y, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đối phương.

Mộ Dung Linh lui lại một bước, tránh khỏi hai cánh tay hắn, thuận thế kéo Lưu Vân qua, cười giới thiệu: “Đây là Kiều Vũ Hiên, công tử công ty Tổng Kinh Lý, ngươi đã biết. Đây là… Ngự.”

Lưu Vân gật đầu, thấy đối phương nhìn mình không kiềm được đắc ý, không khỏi buồn cười.

“Có thể gặp được Kiều tiên sinh tại đây, thật may mắn.”

Công ty của Kiều gia là một công ty cổ phần nhỏ, sau đó cùng tập đoàn Lâm thị sáp nhập, hiện tại đã là công ty con dưới trướng Lâm thị. Thân là người thừa kế Kiều gia, Kiều Vũ Hiên khó tránh khỏi ở trước mặt người khác có cảm giác ưu việt hơn người một bậc.

Kiều Vũ Hiên tựa hồ lúc này mới chú ý tới hắn, ánh đèn bên trong Pub quá mờ, chỉ thấy ngờ ngợ một khuôn mặt coi như không tệ, tựa hồ đã gặp ở đâu đó, lại nhất thời không nhớ ra được. Chỉ đối với hắn khẽ gật đầu, thu tay về đặt trong túi quần.

“Linh, cậu lát nữa sẽ đi tiệc tối của Lâm thị đúng không? Tôi lấy xe đưa cậu đi.”

Mộ Dung Linh nhún vai, mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi cùng Ngự.”

Kiều Vũ Hiên cau mày liếc nhìn Lưu Vân: “Thứ cho tôi mạo muội, không biết Ngự là công ty nào?”

Lưu Vân khẽ hớp một ngụm rượu, suy nghĩ một chút, nói: “Tập đoàn Ngự thị.”

“Ừm…” Tập đoàn Ngự thị cái gì chứ, nghe cũng chưa từng nghe qua. Không ngờ Linh lại vì cái tên tiểu bạch kiểm không tiếng tăm này mà cự tuyệt mình…

“Không sao, chúng ta cùng đi.”

“Cool! Rolls-royce Phantom X-IV! Hàng không sản xuất nữa, của ai vậy?” Kiều Vũ Hiên hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cửa xe.

“Của tôi.” Lưu Vân thản nhiên đóng cửa lại, lại thản nhiên lên xe, Mộ Dung Linh theo sau, nhanh chóng phóng đi.

“Cái gì?! Linh! Chờ tôi!”

Bên trong đại sảnh khách sạn Imperial huyên náo, rượu ngon món ngon, đèn thủy *** sáng rực, dạ phục làm người hoa cả mắt, tiếng violon du dương hợp tấu…

Lui tới nơi này đều là thành phần danh tiếng trong xã hội, mà trong bữa tiệc, thu hút sự chú ý của người khác nhất không gì bằng hai nam nhân mị lực phi phàm.

Một người bị mọi người vây quanh, vung tay nhấc chân đều có khí chất tao nhã quý tộc trời sinh, khiến người bất tri bất giác bị cuốn hút. Nam nhân còn lại cao gầy, đẹp trai nhưng lạnh lùng, cao ngạo tựa như hạc trong bầy gà, khiến người ta chỉ dám đứng xa xa nhìn ngắm, không dám đến gần.

“Liễm Hàn, lại đây đi, một mình uống rượu làm gì?”

Huyền Dục khẽ cười vỗ vỗ vai y, ly rượu trong tay khẽ động, một giọt cũng không rơi ra ngoài.

Liễm Hàn liếc nhìn Huyền Dục một cái, lấy ra một cái khăn ăn, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa nãy Huyền Dục vừa đụng vào.

“……..”

(Sa: Em Hàn khó đỡ thật =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))

“Huyền tổng, người Lâm thị đến gần đủ rồi, Ngự tổng sao còn chưa tới?” Một mỹ nữ vóc người nóng bỏng uốn éo dán lại.

Huyền Dục rõ ràng cảm thấy được trên cổ bắt đầu nổi da gà.

Liễm Hàn mặt không cảm xúc nghiêng mặt sang bên, tiếp tục uống… cà phê. Bên trong ly là cà phê….

Hai chiếc xe thể thao màu đen dừng lại trước cửa khách sạn Imperial.

Kiều Vũ Hiên vừa xuống xe đã thấy Lưu Vân ôm vai Mộ Dung Linh, chậm rãi sóng bước, không nhịn được tức đến nổ phổi gọi to: “Này! Hai người các người rốt cục là quan hệ gì?!”

Mộ Dung Linh híp đôi mắt hoa đào, đưa tay quàng lên eo Lưu Vân, đến gần hôn một cái. Cơ hội ăn đậu hũ không dễ có, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

“Tôi chưa nói cho cậu sao? Anh ấy là vợ tôi đó ——”

Lưu Vân bóp eo y một cái, thấp giọng cười: “Buổi tối chúng ta lại bàn bạc kĩ càng vấn đề này một chút…”

“Ha ha…”

“Cái gì? Hắn? Tên tiểu bạch kiểm không có chút tên tuổi nào?!”

“Phụt ——”

Tiểu….tiểu bạch kiểm?

Mộ Dung Linh vất vả lắm mới duy trì phong độ, nhẹ nhàng mỉm cười, không có cười thật lớn.

“Tôi có nên cám ơn lời khen của cậu không?” Lưu Vân cười khẽ.

Sau khi bọn họ vào cửa, nhóm Lưu Tiêu đã đến rồi.

Kiều Vũ Hiên chấn kinh nhìn vài vị tổng giám đốc các tập đoàn lớn nổi danh toàn cầu vui vẻ cùng Lưu Vân trò chuyện, quả thực đến cằm cũng phải rơi mất.

Im lặng khẽ kéo tay áo Mộ Dung Linh, thấp giọng hỏi: “Ngự… Với bọn họ rất thân sao?”

Mộ Dung Linh nhướng mày, cảm thán: “Đâu chỉ thân thôi!”

Trong giọng nói tràn đầy vị chua, Kiều Vũ Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng trách trà trộn vào đây dễ dàng như vậy… Thật không hổ là tiểu bạch kiểm…”

“……….” Mộ Dung Linh triệt để không nói gì.

Huyền Dục đi phía trước hơi nghiêng đầu, cũng thấp giọng hỏi: “Kiều Vũ Hiên kia… Có quan hệ gì với ngươi?”

Mấy người bên cạnh trong lòng sớm có nghi vấn, vội dỏng tai lên nghe.

Lưu Vân cười khổ: “Tình địch, có tin hay không?”

“?”

Tiệc tối đã sớm bắt đầu, chỉ có vai chính chậm chạp không tới, người điều hành buổi lễ gấp đến phát điên. Dưới khán đài cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Cổ đông lớn nhất của Lâm thị mặt tối sầm nói với hai vệ sĩ: “Đi xem tiểu tử Ngự Lưu Vân kia làm trò gì, mời chúng ta tới đây chính mình lại không tới, đây là chuyện vãn bối nên làm với trưởng bối sao?”

“Đúng vậy!” Một cổ đông khác khẽ hừ một tiếng, “Đừng tưởng ngồi lên ghế tổng giám đốc là ngon rồi, còn không phải một quân cờ thôi sao?!”

“Kỳ quái, tổng giám đốc Lâm thị sao còn chưa tới?” Kiều Vũ Hiên có chút hưng phấn nhìn giữa đại sảnh, “Hắn rất thần bí, người ngoài giới đồn đại như vậy, thật sự thần bí như vậy sao?”

Mộ Dung Linh thản nhiên hớp một hớp rượu: “Hắn đã đến rồi.”

Lưu Vân thản nhiên mỉm cười bước lên đài, tiếng nghị luận xung quanh dần lắng xuống, người nào đó liền triệt để hóa đá.

“Hắn…. hắn… rõ ràng nói với ta là tập đoàn Ngự thị?!”

“… Rất nhanh sẽ như vậy.”

“Hả?”

“Tiệc rượu đêm nay, tôi có chuyện quan trọng tuyên bố…” Lưu Vân đứng ở tiêu điểm ánh đèn, chất giọng trầm thấp vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người ngừng nói chuyện, không khỏi bị bóng dáng cao ngất kia hấp dẫn tầm mắt.

Lập tức những “trưởng bối” Lâm thị ngông cuồng tự đại kia cũng cau mày nhìn hắn, trong lòng chợt dâng lên một tia linh cảm không lành.

“Hai giờ trước, hết thảy cổ phần Lâm thị đã được tôi thu mua, tôi tuyên bố, Lâm thị từ đây trở thành quá khứ, từ nay trở thành “Ngự thị”! Bữa tiệc này vừa là tiệc cáo biệt Lâm thị, cũng là tiệc chúc mừng Ngự thị.”

Phút chốc, toàn hội trường ồ lên.

Sau vài giây ngắn ngủi, những trưởng bối bỗng nhiên không còn gì cả bắt đầu chửi ầm lên, cuối cùng bị nhấn chìm trong tiếng chúc mừng, biến mất không còn tăm tích…

Tia nắng rực rỡ ôn hòa theo kẽ lá chiếu xuống, chợt nghe thấy tiếng chim hót véo von.

Lưu Vân hơi mở hai mắt, nhìn trời xanh mây trắng bồng bềnh trước mặt mình.

“Bộp” một tiếng, một quyển sách cổ từ trong lòng trượt ra rơi xuống một bên ghế nằm.

Bên môi nổi lên nụ cười nhàn nhạt, nguyên lai… là một giấc mộng Nam Kha….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.