Vân Hi các chủ Ngự Lưu Vân, ở trong các của chính mình, biến mất?!
Vân Hi các sôi sục một hồi, tìm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, cả một mảnh góc áo cũng không thấy.
Mấy người Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục sốt ruột, rõ ràng mọi người thay phiên để mắt trông chừng, lại còn có thể để hắn bốc hơi mất tăm… Chẳng lẽ lại xuyên đến nơi nào rồi?
Nguyên nhân sự tình phải nói đến mười ngày trước…
Lại nói đêm đó Huyền Dục lén lút từ trong cung chạy đến, thuận tiện đem theo một vò Trúc Diệp Thanh trăm năm, người nào đó cao hứng, không cẩn thận uống say mất, hai người đang định nhân lúc dạ hắc phong cao, say rượu loạn cái gì…
Không ngờ, người tính không bằng trời tính, Mộ Dung đại công tử đúng lúc này hoa hoa lệ lệ từ trên trời rơi xuống.
Huyền bệ hạ bi phẫn kêu gào… Nhớ rõ đã khóa cửa, lại là quên quá cửa rồi…
Vân mỗ bị người bắt gian tại giường, cũng không hề phát hiện, đoán chừng là còn chưa tỉnh rượu, cười híp mắt nhìn Mộ Dung Linh, tiềm thức liền TX:
“Linh, cùng nhau đi ”
“......”
“......”
Sau đó, sau đó......
Vân mỗ đáng thương ở giữa cuộc náo loạn, phi thường bất hạnh…Đau thắt lưng rồi.
Thực tiễn chứng minh, Mộ Dung đại công tử có thể TX, Huyền bệ hạ cũng có thể TX, thế nhưng hai người lại không thể cùng lúc TX, bằng không, có người sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
(Sa: Có ai hồi nãy chờ mong màn threesome như mình không? =))))))))))))))))))))))
Sau đó mười ngày, bởi vì đau thắt lưng, người nào đó bị cưỡng chế không được ra ngoài đi lại, mãi đến khi thương thế tốt lên. Châm ngôn nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Ba tháng liền như vậy…. Không bằng giết hắn đi cho rồi…
Để ngừa người nào đó công phu hại người thiên hạ vô song, mấy người quyết định phái người trông giữ chặt chẽ, lại thay phiên gấp rút bám theo.
Không ngờ… Mười ngày sau, sau khi Ngự đại trang chủ tới, người nào đó liền bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian rồi…
Đầu xuân, cơn gió dịu dàng mang theo hương hoa. Tháng hai, gió xuân thổi mạnh, nhưng khí lạnh đã tan đi. Liễu xanh đầu cành, chim muông ca múa.
Phương nam như nước, mờ mịt mưa phùn. Phương bắc như gió, lửng lơ tiêu sái, gió thổi vạn dặm bao la.
Vân Hi các tọa tại phương bắc, Ngự Phong sơn trang cũng ở phương Bắc.
Thường trông cây khô phương bắc, tự nhiên sẽ nhớ nhung Giang Nam tiểu kiều lưu thủy.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên giữa rừng, hai bên đường mòn hoa nở xinh tươi.
Cửa xe ngựa treo mành long văn, thêu màu lam nhạt, cao quý mà thanh lịch.
Bàn tay thon dài hơi vén mành, lộ ra một góc tay áo huyền tử.
“Lại tới Giang Nam làm gì? Ta cũng không muốn thu thêm đồ đệ.” Nam nhân thanh âm từ tính thuần hậu, mắt phượng hơi nhíu, thong dong lười nhác, có lẽ đã quá tuổi nhi lập.
Nam tử áo lam bên cạnh hắn mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ngạo nhã, vốn là không kém bao nhiêu tuổi, trong mắt y lại có thêm một tia tang thương.
Nam tử mặc áo lam đưa phong thư trong tay ra, cười nói: “Vận khí của ngươi không tốt đến mức đó đâu… Lần này là được bạn bè mời tới làm khách vài ngày.”
“Bạn bè nào? Bạn bè ở đâu ra?”
Lưu Vân rất phiền muộn, Lưu Tiêu giao hữu khắp thiên hạ hắn đã biết, thế nhưng giao tình với mỗi người người sau lại ưu tú hơn người trước cũng không sai, hắn tất nhiên không thể thư thái, huống hồ trước đây còn có Thất Nguyệt Việt Nhiên là ví dụ.
Hắn cầm lấy phong thư: “Kỳ Phong Lưu? Ngươi làm sao mà quen biết người như thế?”
Lưu Tiêu ngạc nhiên nói: “Người như thế là sao? Lẽ nào ngươi biết Kỳ huynh?”
Lưu Vân “soạt” một cái đóng phong thư lại, chầm chậm nói: “Kỳ Phong Lưu, Kỳ Phong Lưu… Chỉ nghe danh tự đã thấy thiếu đánh, tự nhiên sẽ là người thiếu đánh.”
“Ngươi đó…” Lưu Tiêu mỉm cười, trong mắt ngập tràn sủng nịch cùng trìu mến.
“Không biết Linh bọn họ thế nào rồi…” Lưu Vân sờ sờ mũi, tiến lại gần ôm vai y, “Phỏng chừng nóc nhà Vân Hi các cũng bị lật tung lên.”
“….” Lưu Vân tiến lại gần hôn trộm y, cười hắc hắc nói, “Đừng quên ngươi cũng là đồng lõa.”
“......”
Ai ngờ được đường đường Vân Hi các nhất các chi chủ lại lén lén lút lút trốn ở xe ngựa phía dưới, chờ “Thâu độ xuất kính” đây.
Đương nhiên, tuy người cưỡi ngựa Thiệu Hồng chưa từng phát hiện, nhưng với nhĩ lực của Lưu Tiêu, không thể không phát hiện ra, chỉ có điều không ai hoài nghi y cũng sẽ giả vờ ngây ngốc.
(Sa: Tiêu ca cũng phúc hắc quá chớ =)))))))))))))))
Lưu Tiêu vuốt ve bàn tay người nào đó đang luồn vào vạt áo, nhìn hắn khẽ mỉm cười: “Cẩn thận thắt lưng đau.”
“......”
“Uy ——” Ngoài xe ngựa, Thiệu Hồng bỗng nhiên dừng lại, “Trang chủ, đã đến Kỳ phủ.”
Lúc Lưu Vân xuống xe, Thiệu Hồng ngây ngốc như bị người hù dọa đến mất hồn, còn tưởng rằng giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ….
“Nhị… Nhị trang chủ, sao ngài lại ở đây?”
Lưu Vân khiêu mi: “Sao ta lại không thể ở đây?”
“….Ngài không phải đau thắt lưng sao….”
“......”
Lưu Vân rất phiền muộn, hậu quả rất nghiêm trọng.
Vì lẽ đó Kỳ Phong Lưu vừa mới xuất hiện còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã biến thành bia đỡ đạn.
Kỳ gia là một trong những gia tộc lớn của Giang Nam, cũng coi như có chút danh tiếng. Lão gia chủ Kỳ Thắng mất sớm, người con cả là Kỳ Phong Lưu kế thừa vị trí gia chủ, hắn chưa đến tuổi nhi lập, vẫn còn khá trẻ, chưa có danh tiếng gì. Lưu Vân chưa từng nghe qua, ngược lại cũng rất bình thường.
Kỳ Phong Lưu này còn có một muội muội, tuổi gần hai mươi. Cũng không phải nhiều tuổi đến không thể gặp người, tuy rằng không thể sánh với Tứ đại mỹ nhân võ lâm, ngược lại cũng là cành vàng lá ngọc, chim nhỏ nép vào người.
Chỉ là tầm mắt rất cao, người tới cửa cầu hôn đều nản lòng, tới nay không có ai đến nữa.
Nhà có khuê nữ đều phải gả đi, cho nên, Kỳ đại gia chủ đặc biệt mời mấy vị nổi danh tuấn tài trong chốn võ lâm hiển hách, nói rằng bạn bè mời đến làm khách mấy ngày…
Trên thực tế chính là muốn kén rể.
Lại nói, kén rể dĩ nhiên là tìm môn đăng hộ đối, nhân sĩ tuổi tác phù hợp còn chưa phối ngẫu.
Mà Lưu Tiêu có thể nói là điểm nào cũng không phù hợp yêu cầu. Lý do tại sao lại mời y, Kỳ Phong Lưu đương nhiên sẽ không cho rằng chính mình trèo cao Ngự Phong sơn trang, cũng không dám hy vọng xa vời rằng Ngự đại trang chủ sẽ đối với tiểu muội chính mình nhất kiến chung tình, chỉ có điều, Ngự trang chủ làm người khiêm tốn, quân tử, phong độ trong võ lâm trên dưới đều biết. Bằng hữu nhờ vả sẽ không chối từ, nếu như có thể mời y đến, tiểu bối chính là nhờ danh tiếng của y, cũng tận mắt trông thấy, tới đó, vị hôn phu của tiểu muội cũng có thể chọn người ưu tú mà tuyển.
Kỳ Phong Lưu tính toán đến vui vẻ, khi hắn vui cười hớn hở đến cửa phủ nghênh tiếp khách quý, không ngờ lại trông thấy một “niềm vui bất ngờ” khác.
Vân Hi các chủ Ngự Lưu Vân đại giá quang lâm.
Kỳ Phong Lưu một thân cẩm y màu vàng xám đặc biệt bắt mắt, lớn lên mặc dù không thể nói là vô cùng anh tuấn, ngược lại cũng gọi là đoan chính. Hắn vừa đi ra khỏi cửa lớn, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại, như là trúng định thân thuật, ngơ ngác nhìn tử y nhân sĩ ngoài cười trong không cười bên cạnh Lưu Tiêu.
Đợi đến khi bàn tay đưa về phía tử y nhân được phi thường “khách khí” cầm lấy, hắn rốt cục mới định thần lại.
Nguyên lai mỹ nhân là thật… Suýt chút nữa cho rằng bận tâm vì tiểu muội mà dục cầu bất mãn dẫn đến xuất hiện ảo giác rồi….
Kỳ đại gia chủ trong lòng nghĩ thầm.
Đợi một chút…
Nam nhân này sao lại trông quen mắt như vậy… Hình như hắn đã từng gặp người này ở Ngự Phong sơn trang…
Kỳ Phong Lưu nhìn sang Lưu Tiêu, lại nhìn Lưu Vân, bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ tay một cái, “Chẳng lẽ ngươi là “con dâu nuôi từ bé” của Ngự trang chủ?”
“......”
“......”
Lưu Tiêu nhịn không được khụ một tiếng, Lưu Vân trầm mặc… Phỏng chừng đã không còn khí lực nói chuyện….
Thiệu Hồng khóe mắt co giật nói: “Vị này chính là nhị trang chủ của chúng ta, Lưu Vân thiếu gia… Không phải là “con dâu nuôi từ bé” gì cả!” Mấy chữ cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
“......”
Thực tiễn chứng minh, tên Kỳ Phong Lưu này đích thật là người thiếu đánh.
Kỳ Phong Lưu sửng sốt nửa ngày mới tỉnh táo lại, vui vẻ nói: “Hóa ra là Ngự các chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Hai vị cùng đến, thực là rồng đến nhà tôm!”
Lưu Vân nhìn hắn một chút, lại quay đầu nhìn vào bên trong, mỉm cười: “Ta cùng Lưu Tiêu đứng ở đây lâu như vậy, sao Kỳ gia chủ cũng không ra đây? Đạo đãi khách này thật sự là… Chà chà….”
Lưu Tiêu khẽ mỉm cười, cũng không lên tiếng.
Kỳ Phong Lưu ngẩn ngơ, nói: “Cái này… Tại hạ chính là Kỳ phủ gia chủ Kỳ Phong Lưu…”
Lưu Vân tức khắc kinh ngạc nói: “Nguyên lai các hạ chính là Kỳ gia chủ… Thực sự thất lễ, bởi vì các hạ cùng Tần Thủy Hoàng nhà ta lớn lên thật sự rất giống, thất kính thất kính. Mong Kỳ gia chủ chớ trách tội.”
Kỳ Phong Lưu không kịp suy nghĩ, vội nói: “Không có không có, mời vào mời vào… Hả? Không biết Tần Thủy Hoàng là ai?”
Lời còn chưa dứt, Lưu Vân đã kéo Lưu Tiêu biến mất ở cửa lớn.
Thiệu Hồng đi ngang qua hắn, quay đầu mỉm cười nói: “Ừm, Tần Thủy Hoàng, là chó giữ nhà trong trang của chúng ta.”
“…….”
Kỳ gia cũng có chân trong kinh doanh tiền trang, phi thường giàu có, phủ đệ cũng vô cùng rộng rãi.
Gian phòng của Lưu Tiêu được an bài ở phòng lớn nhất đông viện, mà Lưu Vân bởi ngoài dự tính, không thể khác hơn là cùng Lưu Tiêu dùng chung một gian. Đương nhiên, quyết định này Vân mỗ thập phần tán thành.
Bên trong đông viện đủ loại hoa, xuân lan thơm nồng, huệ lan trước sân, hương thơm tan vào gió.
Bên trong giấu phong hoa, hoa cỏ nơi khác thực khó có thể sánh bằng.
Hoa trung chân quân tử, phong thái thật tao nhã.
Bóng dáng lam sắc chậm rãi đi qua hành lang uốn khúc, đứng ở ngoài cửa phòng. Nam tử khóe miệng hờ hững mỉm cười, mày kiếm nhấc cao, thưởng thức hoa lan bên trong đình viện, cũng không vội bước vào. Tà dương chiếu xuống hành lang, bóng nam tử nghiêng nghiêng, đảo mắt vào cửa.
Lưu lại một sân hoa lan tịch mịch, trong nháy mắt mất đi màu sắc.
Gian phòng vừa được quét tước, xông hương, mịt mờ hơi nước. Gian giữa phía sau bức màn che, một cái bình phong bằng gỗ đàn hương khảm ngọc mơ hồ chặn lại tầm mắt.
Tiếng nước ào ào truyền đến, chốc lát dừng lại.
Bóng người cao ngất của nam nhân phản chiếu trên bức bình phong, mơ hồ nhìn thấy tóc dài.
Kỳ thực dáng vẻ không mặc gì của Lưu Vân Lưu Tiêu không biết đã thấy qua bao nhiêu lần, chỉ là giữa lúc mơ hồ ám muội như vậy, lại một phen khó mà diễn tả thành lời.
“Lưu Tiêu?”
Thanh âm thuần hậu từ sau bức bình phong truyền đến, Lưu Tiêu dừng lại, đáp một tiếng.
Bỗng nhiên mỉm cười: “Đi tắm mà không đóng cửa, nếu người tới là người khác, ngươi tính sao đây?”
Nam nhân từ sau tấm bình phong bước ra, vài giọt nước chưa khô lưu lại trên xương quai xanh, lại giọt giọt lăn xuống dưới. Vị trí quan trọng nhất được khăn tắm che lại, cứ như vậy để trần đi tới.
Nếu người ở đây là Kỳ Phong Lưu, phỏng chừng đã chết vì mất máu.
Đáng tiếc, người ở đây là Ngự Lưu Tiêu bình tĩnh thung dung. Y chỉ lẳng lặng nắm tay lại, liền trở về trạng thái thung dung bình tĩnh.
Lưu Vân đi vòng qua, từ phía sau ôm lấy eo y, đầu lười nhác gác ở trên vai, nhắm mắt lại nói: “Về rồi sao, Kỳ Phong Lưu kia chịu buông tha ngươi rồi?”
“Ừ… Tiệc tẩy trần còn chưa kết thúc, ta tìm cớ về trước, ngươi không đi, cũng quá mức không nể mặt người ta.”
Lưu Vân mơ hồ đáp lời, môi mỏng nhẹ lướt qua cổ y, ngón tay từ eo chuyển qua hông, một tay kéo lỏng đai lưng, tay còn lại tiếp tục hướng phía dưới sờ soạng, dần dần xấu xa,
Ngón tay luồn vào lý y, ở trước ngực không ngừng vuốt nhẹ, cố ý lướt qua hai điểm mẫn cảm nhất, cuối cùng véo vào eo một cái.
Lưu Tiêu khẽ hít một hơi, nỗ lực duy trì ngữ điệu vững vàng: “Chớ làm loạn… Lại không ở trong nhà…Ưm….”
“Không sao,” Lưu Vân thực sung sướng, đầu lưỡi trêu đùa vành tai y, thấp giọng, “Kêu nhỏ một chút là được rồi…”
Lưu Tiêu thẹn thùng nhíu mày, quay đầu lại trừng hắn một cái, phất tay áo mở tay hắn ra.
“Ngươi…Nói linh *** cái gì!”
Cánh tay duỗi một cái, Lưu Vân vội vàng đem người kéo trở lại, sờ sờ hôn hôn: “Được được, là ta nói linh ***… Muốn ngươi, không được sao….”
Ở trước mặt thấp giọng năn nỉ, Lưu Tiêu quả nhiên mười lần như một, nhìn thấy lập tức nguôi giận.
Bàn tay Lưu Tiêu đang giữ chặt vai hắn chợt buông lỏng, khẽ nâng mí mắt, kề sát vào da thịt nóng hừng hực của hắn, nếu không có cảm giác, y cũng không phải là nam nhân nữa.
Thở dài nói: “Đừng làm bẩn giường…”
Một giây sau, người được nhấn lên vách tường. Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, trước ngực là ***g ngực nhiệt tình như lửa.
Đầu lưỡi bá đạo của Lưu Vân cơ hồ cuốn đi tất cả không khí trong miệng y, Lưu Tiêu hai tay ôm chặt eo hắn, lại không tự chủ được vuốt ve lưng, rồi quàng lên vai hắn.
Một lúc lâu sau mới kết thúc nụ hôn dài, hai người khẽ thở hổn hển, lại bắt đầu tỉ mỉ hôn nhau.
Lưu Vân ngón tay mở ngoại sam, lý y còn lại từ lâu ngổn ngang nửa mở nửa cởi, lộ ra vài vết đỏ nhợt nhạt.
“Ha…..” Lưu Vân không ngại thưởng thức thân thể trước mặt, cười xấu xa nói: “Lần trước lưu lại… Còn chưa tan sao?”
Lưu Tiêu ửng đỏ vành tai, tức không nhịn được, lại không làm gì được hắn, đem người kéo xuống ngực, thấp giọng: “Còn không phải chuyện tốt ngươi làm….”
Lưu Vân ngậm điểm đứng thẳng trước ngực, hàm răng cắn cắn đùa bỡn.
Bỗng nhiên một thứ cứng rắn chen vào giữa hai chân Lưu Tiêu, cọ sát kích thích thứ đứng thẳng phía dưới, tay từ sau lưng trượt xuống, âm thầm tiến vào trong quần, hơi động một chút, bị quần che khuất, không biết đang làm gì.
“Ưm… Ha….” Lưu Tiêu hít vào một hơi, lập tức nói không ra lời.
Lưu Vân một mạch hôn liếm, lướt qua cái rốn, môi tầng tầng hạ xuống bụng, một tay thành thục cởi quần, phân thân đứng thẳng phút chốc bị ngậm lấy.
“A….” Tiếng rên rỉ mắc kẹt trong cổ họng vỡ ra, đứt quãng trêu chọc thần kinh Lưu Vân.
Nhiều lần như vậy, y vẫn như cũ không quen, chỉ vừa bị hắn ngậm lấy, liền không chịu nổi kích thích, giống như máu toàn thân đều đảo ngược một lần, xương đều mềm nhũn cả.
Lưu Vân vuốt ve thân thể y, chậm rãi trượt ngón tay đi vào, bàn tay còn lại vòng tới trước ngực an ủi, đưa đến bên môi, luồn vào trong miệng.
Lưu Tiêu mười ngón tay nắm chặt vách tường, gò má kề sát trên tường, mày hơi nhíu lại, dáng vẻ ẩn nhẫn cơ hồ khiến Lưu Vân muốn cứ như vậy vọt vào.
Hậu huyệt đột nhiên bị căng đầy, Lưu Tiêu trong cổ họng rên lên một tiếng, móng tay cắm sâu vào vách tường, lưu lại mười dấu ấn nhỏ.
Mồ hôi trên da thịt chặt chẽ kề cận rơi xuống đất, nhỏ xuống quần áo, lưu lại một ít vệt nước…
Bên ngoài đình viện, hoa lan đầy sân nở rộ đẹp đẽ.
Lại nói buổi tối hôm ấy, có một mao tặc không biết chết sống lén lút lẻn vào đại hộ nhân gia này, thật đúng lúc không khéo còn đánh bậy đánh bạ tiến vào viện tử của Kỳ tiểu thư.
Đêm hôm khuya khoắt, tình sự qua đi, hai người đang ở trên giường ngủ bù. Lưu Vân mơ hồ nghe được có cô gái kêu to, có điều chẳng muốn quản, trở mình gối lên cổ Lưu Tiêu, ngủ tiếp.
Có người nói sau đó, tựa hồ có một hiệp sĩ đang mộng du đi qua, trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, Kỳ gia tiểu tỷ cảm động, lập tức phương tâm ám hứa.
Lại sau đó, hai người cũng đến lúc phải cáo từ. Đến lúc nha hoàn đi quét tước gian phòng, kì quái nhìn mười dấu ấn trên tường, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ được chuyện gì đã xảy ra.